Mấy người đám Thi Nhan cũng ngây người ra.
Biểu hiện của người đàn bà này hình như là có quen Trương Dương. Lúc này Trương Dương không mặc áo khoác trắng mà vẫn đang mặc quần áo bình thường. Người đàn bà này hình như chỉ nhìn thấy mỗi một mình hắn mà quên hết những bác sĩ khác. Điều này thật không bình thường.
- Chị này, con trai chị không thể chậm trễ điều trị lâu hơn được đâu. Nếu chị tin tôi thì mau kí tên vào đi.
Trương Dương hơi lúng túng nói. Hắn không ngờ phụ huynh của đứa trẻ lại đồng ý dễ dàng như vậy.
Bình thường mà nói, nếu kí tên mà vẫn gặp nguy hiểm thì người ta đều do dự thật lâu. Bọn họ đều sợ sẽ xảy ra kết quả không mong muốn nhất.
Lần này cũng rất nguy hiểm, vừa nãy rõ ràng ba mẹ đứa bé còn đang do dự, chẳng ai ngờ rằng vừa thấy Trương Dương thái độ đã thay đổi lớn đến như vậy.
- Ký, ba đứa trẻ à, mau đến kí tên. Có thần y ở đây, nhất định sẽ cứu được Tiểu Huy nhà chúng ta.
Người đàn bà vội vàng lau nước mắt trên mặt, gọi người chồng đến kí tên.
Người đàn ông cũng hơi sững người, không hiểu vì sao thái độ của vợ mình lại thay đổi nhanh đến như vậy, chỉ vừa nhìn thấy cậu thanh niên này đã hoàn toàn thay đổi thái độ.
- Còn ngây người ra đấy làm gì, đây là vị thần y đã cứu anh lần trước đấy. Nếu không có cậu ta thì anh đã sớm ngỏm rồi.
Người đàn bà thấy chồng ngây người ra, vội vàng nói. Trên mặt người đàn ông hiện rõ vẻ kinh ngạc, lập tức gật đầu thật mạnh.
- Đúng là cậu rồi, hóa ra là cậu, thật tốt quá! Thần y, xin cậu hãy cứu lấy Tiểu Huy, cầu xin cậu nhất định phải cứu lấy nó.
Người đàn ông kích động chạy tới, cầm lấy quyển sổ trên tay cô y tá, không nhìn gì mà kí luôn tên mình vào.
Dáng vẻ của bọn họ càng khiến người xung quanh càng thêm nghi ngờ.
Trương Dương tròn mắt thật to. Hắn có vẻ giật mình và chợt nhớ ra. Rốt cuộc hắn đã biết vì sao xem hai người kia trông quen mặt như vậy rồi, lúc trước hắn thật sự đã gặp qua bọn họ.
Chính là lần trước đến Hỗ Hải, Trương Dương đi đến hội chợ triển lãm xe, gặp một người đàn ông thiếu máu đột nhiên ngất đi. Người đàn ông trước mặt hắn chính là người đó.
Trương Dương có mặt ở đó nên đã cứu ông ta, sau đó thì quên luôn chuyện này.
Bản thân là bác sĩ, Trương Dương vô tình đã cứu được rất nhiều người, sao có thể nhớ rõ từng người được.
Nhưng bởi vì đã gặp mặt, có chút ấn tượng, cho nên hắn mới có cảm giác quen quen này.
Ấn tượng của Trương Dương đối với bọn họ không sâu nhưng người đàn bà kia thì nhớ rất rõ mặt Trương Dương.
Lúc chồng chị ta bị té xỉu, bọn họ vội vã cứu người, chị ta có vẻ hơi hoang mang lo sợ.
Sau khi chồng khỏe lại, bọn họ còn muốn cảm ơn nhưng không tìm thấy Trương Dương. Đây cũng là một điều tiếc nuối của bọn họ.
Nhưng chị ta không ngờ lại có thể gặp được Trương Dương ở đây. Lần trước sau khi chồng chị ta được đưa vào bệnh viện, các bác sĩ đè nói nếu không có người ở hiện trường xử lý tốt thì anh chồng có sức khỏe không tốt của chị ta đã toi đời rồi. Lần đó anh ta phát bệnh vô cùng nguy hiểm.
Cũng chính bởi vì như thế, sau khi gặp được Trương Dương, chị ta mới vẻ kích động như vậy. Chị ta tin rằng Trương Dương có thể cứu được con trai của chị ta giống như đã cứu chồng chị ta vậy.
Trương Dương ở trong lòng chị ta chính là một vị thần y. Nguồn: http://truyenfull.vn
Thấy ba mẹ đứa trẻ kí tên, bác sĩ Khúc cũng tạm yên lòng hơn một chút. Anh ta cũng rất thắc mắc nhưng bây giờ không phải lúc để hỏi chuyện.
Dụng cụ rửa ruột đã được chuẩn bị xong, rửa ruột cho đứa bé trong tình trạng này là vô cùng nguy hiểm. Bệnh nhân vừa mới được cầm máu, chỉ cần giãy giụa một chút là lại bị chảy máu ngay, đến lúc đó cầm máu càng khó.
Lại cộng thêm nội thương của đứa bé đã bị gãy mấy khúc xương, nếu giãy giụa thì cũng khó thể làm lệch xương đã được cố định ra.
Ngoài ra còn có những nguy cơ khác như bị tụ máu trong cơ thể, vân vân. Chính vì những điều này mà làm cho các bác sĩ không dám miễn cưỡng rửa ruột, hậu quả như vậy không ai dám gánh vác cả.
Đám Thi Nhan, Vương Lộ an ủi cho ba mẹ đứa bé. Trương Dương và bác sĩ Khúc thì quay trở lại phòng cấp cứu.
Lúc này ba mẹ đứa trẻ không cần cùng đi vào phòng cấp cứu nữa. Ai cũng hiểu tình trạng này của đứa bé rất nguy hiểm, cần được cứu chữa ngay.
Hơn nữa xem ra người chủ trị lần này chính là Trương Dương, bọn họ càng không dám đi quấy rầy.
Cao Phi đột nhiên chạy tới, nhìn đến bọn họ nhẹ nhàng thở ra, lập tức phàn nàn nói:
- Thi Nhan, sao các bạn vẫn ở đây? Tất cả các bạn khác đều lên xe rồi, chỉ thiếu mấy bạn nữa thôi. Thầy giáo bảo tôi đến gọi các bạn đấy.
- Các bạn đi trước đi, chúng tôi còn có chút việc, lát nữa sẽ đi sau.
Do dự một lát, Thi Nhan khẽ lắc lắc đầu, nói với Cao Phi.
Cao Phi nhíu nhíu mày, nói:
- Các bạn không đi thì thầy giáo sẽ khó báo cáo công việc.
Bao nhiêu người cùng đi ra ngoài thì cần bấy nhiêu người cùng trở về. Dù sao đây cũng là hoạt động tập thể, bọn họ không thể hành động tùy tiện được. Bọn họ đều là sinh viên, nhiều người mới là lần đầu tiên đến Hỗ Hải, nhà trường cũng sợ bọn họ xảy ra chuyện ngoài ý muốn.
Thi nhan lại lắc đầu, nói:
- Thật sự đi không được, có bên ngoài khẩn cấp, bạn giải thích với thầy giáo giúp chúng tôi nhé.
Cao Phi có chút bối rối nhưng vẫn đồng ý nói:
- Được rồi, tôi sẽ nói lại với thầy giáo, nhưng các bạn cũng nhanh lên, bằng không chúng ta sẽ để lại ấn tượng xấu. Đúng rồi, còn Trương Dương đâu?
Trường họ chỉ có bốn người chưa đi ra tập trung là Thi Nhan, Vương Lộ và Ân Dũng đều ở đây, chỉ còn thiếu mỗi một mình Trương Dương.
Bọn Thi Nhan còn chưa nói thì cửa phòng cấp cứu lại mở ra, hai cô y tá phụ giúp đưa em bé kia ra ngoài. Phòng cấp cứu không thích hợp để rửa ruột nên phải chuyển sang phòng khác.
Trương Dương cũng đi theo, Cao Phi vừa định tiến lên đi đến hỏi, lập tức lại ngậm miệng lại.
Trương Dương lúc này có vẻ mặt rất nghiêm túc. Hắn theo sát xe đẩy. Phía sau hắn là hai bác sĩ, vẻ mặt hai người này cũng không tốt lắm. Trên xe đẩy có bệnh nhân đang nằm nên Cao Phi hiểu rằng đây không phải là lúc để hỏi han.
- Cao Phi, bạn đi về trước đi, sau khi trở về chúng tôi sẽ báo cáo lại với thầy.
Xe cáng được đẩy đi rồi, Thi Nhan mới nói với Cao Phi. Nói xong, bọn cô cũng cùng đi theo.
Cao Phi ngạc nhiên nhìn bọn họ, cuối cùng mới quay người chạy ra ngoài. Cậu ta phải đi báo cáo lại tình hình, nhân tiện xin phép cho bọn họ và để cho các sinh viên khác về trước, không cần đợi bọn họ.
Sau khi xin phép, cậu ta cũng quay lại đây vì cậu ta cũng rất tò mò về chuyện ở đây.
Y tá phụ giúp cáng xe, trực tiếp đẩy vào một phòng khác. Lần này, bọn Thi Nhan cũng bước vào theo.
Ở đó đã chuẩn bị xong máy rửa ruột, đường ống, nước muối và công cụ rửa ruột. Cha mẹ đứa trẻ tất nhiên bị ngăn lại ở bên ngoài, lúc này bọn họ không thể vào được.
- Trương Dương, cậu phải xác định cho rõ, miễn cưỡng rửa ruột như vậy thật sự rất nguy hiểm!
Chuẩn bị xong hết thảy, bác sĩ Khúc lại lo lắng, nhỏ giọng nói với Trương Dương.
- Tôi biết mà, anh yên tâm, tôi rất chắc chắn.
Trương Dương nhếch miệng cười, nói xong không nói thêm gì nữa, ra hiệu cho y tá chuẩn bị kĩ càng lại mọi thứ. Hắn lại lấy ra kim châm cứu mà đâm hơn mươi kim trên người đứa bé.
Sau khi châm cứu xong, hắn đều búng tay vào mỗi cây kim khiến những cây kim này liên tục rung lên.
Làm xong những động tác này, những y tá kia cũng đã chuẩn bị sẵn sang mọi thứ, Trương Dương cầm lấy ống nối trực tiếp nhét vào miệng đứa trẻ.
Khi rửa ruột phải tránh cử động mạnh, những việc như thế này hắn chỉ có thể đích thân làm.
Nhìn thấy bắt đầu rửa ruột, bác sĩ Khúc và bác sĩ Vương cũng bắt đầu có chút căng thẳng. Bác sĩ Vương còn rất hối hận là tại sao mình lại đồng ý yêu cầu rửa ruột đột ngột của cậu thực tập sinh này.
Nếu xảy ra vấn đề gì thật thì Trương Dương chạy không thoát, nhưng bệnh viện cũng không thể tránh khỏi trách nhiệm. Dù sao thì người ta cũng xảy ra chuyện ở chỗ của bọn họ.
Nhưng bây giờ có nói gì thì cũng đã muộn rồi. Bắt đầu quá trình rửa ruột rồi, anh ta chỉ có thể cầu nguyện Trương Dương cũng không nói ngoa, không đùa bỡn bọn họ. Nhưng Trương Dương không thề người nói khoác, hắn thật sự có biện pháp.
- Ọc ọc!
Sau khi có nước chảy vào dạ dày, đứa trẻ lập tức có phản ứng. Lúc này, bác sĩ Khúc đang nắm tay rất chặt.
Đứa nhỏ đột nhiên nôn ra nhưng người thì không cử động mạnh. Bây giờ chỉ sợ nhất là đứa bé giãy giụa lung tung thì nguy to, nếu nó nằm im thì sẽ ít nguy hiểm hơn nhiều.
Người không cử động, nếu chỉ xuất huyết dạ dày hoặc dạ dày bị tổn thương nghiêm trọng thì quá trình rửa ruột bình thường cũng sẽ không gặp vấn đề gì.
Sau khi rót nước vào, Trương Dương nhẹ nhàng lật người đứa bé. Khi hắn lật người đứa bé lên thì mọi người xung quanh đều trố hai mắt lên nhìn.
Khi lật người đứa bé này lên, ngoài thân thể cử động ra thì những chỗ khác đều không động đậy gì.
Hiện tượng kì lạ này đều khiến tất cả mọi người hồn phách lên mây vì kinh hãi.
Ai cũng biết cơ thể con người khi sống là mềm, không có lực gì chống đỡ, khi chuyển động thì nhất định sẽ có thay đổi. Người đứa trẻ này cứng lại như khúc gỗ, không có bất kì thay đổi gì, trước như thế nào thì bây giờ vẫn y nguyên như thế.
Sau khi lật người cho đứa bé nôn xong, Trương Dương lập tức lại bắt đầu một chu kì rửa ruột mới.
Đứa bé này chắc là đã ăn rất nhiều thuốc cảm cúm nên phải rửa ruột cho nó nhiều lần mới được.
Cứ như vậy, Trương Dương kéo người của đứa nhỏ, liên tục rửa sạch bảy tám lần. Chỉ đến khi đứa bé nôn ra nước trong thì dừng lại không rửa ruột nữa.
Lần rửa ruột này coi như đã kết thúc, kết thúc một cách rất thành công.
Trương Dương lau mồ hôi trán, bật cười thành tiếng.
Người đứa bé cũng có phản ứng tự nhiện, dù là đang hôn mê nhưng nếu cơ thể thấy khó chịu thì cũng sẽ có phản kháng. Quá trình rửa ruột rất khó chịu, dùng nước rót vào dạ dày rồi lại cho nôn ra, nghĩ lại thì không biết khó chịu biết bao nhiêu.
Khi khó chịu thì phản ứng tự nhiên chính là giãy giụa để phản kháng, người khác thì không sao, nhưng đối với đứa bé bị trọng thương này thì coi như xong đời.
Đây mới là điều khiến bác sĩ Khúc và bác sĩ Vương lo lắng và là nguyên nhân lo lắng nhiều nhất.
Khi Trương Dương rửa ruột cho đứa bé này, hắn vẫn liên tục vận khí tác động lên người đứa bé, một là giảm bớt đau đớn cho nó, hai là không cho cơ thể nó cử động lung tung.
Nói như vậy, nội công sẽ tác động lên toàn cơ thể đứa bé, diện tích rất lớn.
Nếu là hắn trước đây thì chắc chắn không làm được điều này. Cũng nhờ sau khi nâng cao được nội công, thực lực tiến bộ mới có thể làm được như vậy.
Đương nhiên, nếu không có nắm chắc về việc này thì Trương Dương cũng không dám tùy tiện miễn cưỡng rửa ruột, khiến người bệnh gặp phải nguy hiểm lớn hơn nữa. Chuyện như vậy, hắn cũng sẽ không làm.
- Rửa ruột xong rồi, lập tức chuẩn bị phòng mổ, đứa trẻ này còn chưa hết nguy hiểm đâu.
Sau khi lau mồ hôi xong, Trương Dương mới nhẹ nhàng nói.
Bác sĩ Vương và bác sĩ Khúc kinh ngạc nhìn Trương Dương. Xong rồi, thế mà đã xong rồi sao, bọn họ đều không ngờ Trương Dương rửa ruột cho đứa bé lại suôn sẻ và đơn giản như thế, trông dễ như ăn cháo vậy.
Nghe Trương Dương nói xong, bọn họ mới phản ứng lại. Đứa bé thực sự chưa hoàn toàn thoát khỏi nguy hiểm, rửa ruột chỉ loại bỏ được việc ngộ độc thuốc chứ không giải quyết được tất cả vấn đề của nó.
Bọn họ lập tức cho y tá đưa người đến phòng mổ, lần mổ này, bọn họ cũng muốn tham gia.
Đám Thi Nhan, Vương Lộ thì càng ngây người ra, bọn họ muốn hỏi cho rõ ràng tại sao lại như thế.
Sau khi biết được tình trạng phức tạp của đứa bé, điều đầu tiên bọn họ nghĩ đến là nếu chuyện này rơi vào tay mình thì mình sẽ làm như thế nào. Bọn họ đều là những bác sĩ tương lai, biết đâu sau này cũng sẽ gặp những trường hợp phức tạp như vậy, lúc đó thì bọn họ nên làm như thế nào?