Thần Y Thánh Thủ

Chương 333: Sự khác biệt đối với Trương Dương




Chỉ một cuộc gặp gỡ ngắn ngủi, đã có thể nhìn ra mối oán hận chất chứa sâu đậm giữa hai bên.

Nhà ăn của khách sạn đã hết đồ ăn, Chu Đạo Kỳ dẫn mọi người vào một quán ăn rất bình thường bên ngoài, tuy nhiên ăn cơm no cũng chẳng có vấn đề gì.

- Mấy người các em, lần này nhất định không được thua. Thầy không quan tâm trường khác như nào, nhưng lần này nhất định phải thắng Kim Lăng, tuyệt đối không để họ xem thường.

Gọi xong đồ ăn, Chu Đạo Kỳ rất nghiêm túc nói với sáu người bọn Trương Dương.

Kỳ thật không cần ông dặn dò, lòng căm thù của mấy sinh viên đã trỗi dậy. Thái độ vừa rồi của đối phương đối với họ thật không thiện chí, lại càng không cần nói Triệu Cường và sinh viên của đối phương còn có mâu thuẫn trực tiếp.

Về phần Chu Đạo Kỳ, lại càng không cần nói. Ông ta và Uông Kim Huy vốn là kẻ thù cũ.

Chu Đạo Kỳ và Uông Kim Huy lần đầu tiên kết thù oán, là tám năm trước.

Tám năm trước Chu Đạo Kỳ còn chưa phải là Phó viện trưởng. Ông ta có bằng cấp rất cao, là giáo sư của trường. Có lần nhận lời tham gia một hoạt động học thuật, lần đó đại học Kim Lăng cũng cử người đi.

Người mà đại học Kim Lăng cử đi chính là Uông Kim Huy.

Đều là người học y, thảo luận cũng đều là những vấn đề về y học. Chu Đạo Kỳ đề xuất một quan điểm học thuật, Uông Kim Huy chất vấn ngay tại chỗ, khiến Chu Đạo Kỳ không hạ đài được.

Sau đó, thứ Uông Kim Huy đề xuất, chính là lĩnh vực Chu Đạo Kỳ am hiểu, kết quả ông ta không chút khách khí chỉ ra một sai lầm rất nhỏ của Uông Kim Huy. Sự thật chứng minh Chu Đạo Kỳ chính xác, sau đó Uông Kim Huy ngậm ngùi bỏ đi.

Sau lần đó, mỗi lần hai người gặp lại, cơ bản chưa từng bình tĩnh với nhau.

Hai người cũng coi như hữu duyên, tám năm nay đã chạm mặt năm lần. Đây là lần thứ sáu. Ân oán tích tụ từ năm lần không nghiêm trọng như là có núi lửa, nhưng cũng không kém bao nhiêu, cho nên Chu Đạo Kỳ mới cố tình nhắc nhở một tiếng.

- Phó viện trưởng Chu, chúng ta và Kim Lăng rút cục có ân oán gì. Lần này lúc đi, còn có bạn học bảo em, nhìn thấy người của đại học Kim Lăng, nhất định phải giáo huấn họ.

Ngoài Thi Nhan, sinh viên nữ kia không kìm được hỏi một câu.

Trương Dương từng gặp cô gái này, cùng một học viện đã bốn năm, không thể nói chưa từng đụng nhau lần nào, chỉ có điều hắn không biết tên cô gái này.

- Ân oán, ân oán cứ chất chồng. Cụ thể là gì em không phải bận tâm. Chỉ cần lần này biểu hiện cho tốt, áp đảo đối phương là được.

Chu Đạo Kỳ trực tiếp hừ lạnh một tiếng, sau đó lại khẽ cắn môi, lớn tiếng nói:

- Thấy có thể nói trước cho các em biết, chỉ cần lần này các em biểu hiện vượt trội hơn Kim Lăng, trường sẽ cấp cho các em một khoản học bổng một ngàn đồng. Trở về còn được thưởng nữa. Nếu lần này thua Kim Lăng, không có một ngàn này nữa, học bổng về sau xem chừng các em cũng bị mất.

Lời của Chu Đạo Kỳ, khiến mấy sinh viên đều kinh ngạc ngẩng đầu.

Số tiền một ngàn quả thật không ít, cũng đủ sinh hoạt phí mấy tháng cho sinh viên. Trọng thượng chi hạ tất dũng phu, một ngàn này đúng là một kích thích rất lớn đối với mấy sinh viên.

Lại càng không cần phải nói, nếu thua, sự trừng phạt nếu để thua sẽ không có học bổng nữa.

Có thể được chọn ra, đều là những sinh viên thành tích khá tốt, thường giành học bổng. Ngay cả Trương Dương, cũng từng nhận học bổng nhiều lần. Nếu lấy đi suất học bổng của họ, không chỉ là mất mặt, mà cuộc sống cũng gặp khó khăn.

Mấy học sinh này, đều quen với việc được nhận học bổng rồi.

Điều này đối với bọn họ mà nói đúng là hình phạt nghiêm trọng. Trọng thưởng trọng phạt, không để bọn họ lơi lỏng. Vốn tưởng là tham gia hoạt động giao lưu bình thường, bây giờ mới biết sự tàn khốc của hoạt động lần này.

Hoạt động lần này, xem ra bọn họ nhất định phải giữ vững tinh thần.

Sau khi nói xong, Chu Đạo Kỳ nhìn về phía Trương Dương, một lúc sau, từ từ nói:

- Trương Dương, lần này chủ nhiệm Lý rất kỳ vọng vào em, cũng rất khen ngợi em và thành tích của em. Tôi tin nếu em cố gắng, nhất định sẽ khiến bọn họ thất kinh. Chuyện lần này, em phải quyết tâm thật nhiều.

Lúc Chu Đạo Kỳ nói chuyện với Trương Dương, giọng điệu có vẻ rất dịu dàng, không giống như khi nãy gây áp lực với mọi người. Bạn đang đọc truyện được lấy tại Truyện FULL chấm cơm.

Mấy sinh viên bọn Thi Nhan, cũng đều nhìn Trương Dương, thái độ bất thường của phó viện trưởng Chu với Trương Dương, bọn họ cũng có chút ghen tị.

Trương Dương lập tức gật đầu:

- Phó viện trưởng Chu, thầy yên tâm, em sẽ toàn lực ứng phó.

Chu Đạo Kỳ khẽ thở dài:

- Lần này thầy đi, không phải với thân phận Phó viện trưởng dẫn các em đi, bình thường các em cứ gọi thầy là giao sư là được, không cần phải một điều Phó viện trưởng, hai điều Phó viện trưởng.

- Vâng, giáo sư Chu.

Triệu Cường là người đầu tiên trả lời, những người khác nhìn nhau, cũng đều gật đầu.

Danh hiệu Phó viện trưởng nghe có vẻ oai hơn so với giáo sư. Chu Đạo Kỳ là lãnh đạo kiểu học giả, kỳ thật thích người ta gọi mình là giáo sư hơn, chứ không phải gọi cấp bậc của mình.

Điều này cũng khiến các sinh viên rất yêu quý và tôn trọng ông.

Đồ ăn được mang lên, Chu Đạo Kỳ nói mấy câu khích lệ, đoàn người liền bắt đầu ăn cơm, ăn muộn như vậy ai cũng đói bụng.

Thái độ của Chu Đạo Kỳ đối với Trương Dương tốt nhất, điều này khiến Trương Dương cũng có chút buồn bực.

Hắn vốn không biết, kỳ thật trường đã quan sát hắn rất lâu, ít nhất là tìm hiểu rất nhiều tư liệu về hắn.

Lãnh đạo trường không giống như chủ nhiệm khoa Lý Diệu Hoa, chỉ quan tâm tới chuyện trong khoa mình. Trong trường có rất nhiều hiện tượng không bình thường, bọn họ đều để ý tới. Ví dụ như chuyện lần trước Trương Dương giành được khoản tài trợ hai trăm ngàn.

Hội sinh viên vốn rất nghèo, đột nhiên có hơn hai trăm ngàn, lại là tài trợ của bệnh viện, trường đương nhiên sẽ để tâm đến.

Sau đó Trương Dương lại lái Mercedes tới trường, càng khiến lãnh đạo trong trường để ý đến hắn.

Tuy nhiên biểu hiện của Trương Dương từ trước tới nay đều không vượt khỏi quy tắc. Dù có xin nghỉ học, nhưng thủ tục đầy đủ, trong trường cũng chưa bao giờ vi phạm nội quy. Một lần duy nhất gây phiền phức cho Chu Dật Trần, thì đã có người của tam viện ra mặt trước.

Tam viện người ta cũng có lí do, tiền tôi tài trợ cho anh không phải để anh tham ô, anh tiêu tiền thì nhất định phải báo cáo với tôi.

Cũng chính vì chuyện này, Chu Đạo Kỳ biết được vài chuyện của Trương Dương, biết dùng tiền không thể gây sức ép với Trương Dương, cho nên mới dịu dàng như vậy, coi như ông ta dùng chiêu thân tình.

Về phần những chuyện khác của Trương Dương, Lý Diệu Hoa đúng là đã nói một chút. Trương Dương không phải sinh viên bình thường, hắn có y thuật thần kỳ.

Sau khi ăn cơm trưa, mấy người đều trở về khách sạn nghỉ ngơi. Lần này rất thuận lợi, không gặp người của đại học Kim Lăng.

Buổi chiều sau khi mọi người nghỉ ngơi, sinh viên của các đại học đến tham dự hoạt động lần này cũng khá đông đủ rồi. Buổi tối có tiệc liên hoan, cũng là đơn vị tổ chức mời mọi người một bữa cơm, cùng gặp mặt.

Buổi liên hoan diễn ra ngay tại đại sảnh khách sạn. Tính cả giáo viên và sinh viên chừng hơn một trăm người, tất cả mười mấy bàn, cũng không nhiều người lắm.

Lúc ăn liên hoan, Phó hiệu trường đại học Đồng Tể còn xuất hiện, nhiệt tình chào hỏi người của những trường đại học khác, nói vài câu xã giao, liền bắt đầu tiệc.

Lần này đơn vị tổ chức dường như có tính toán, không để đại học Kim Lăng và đại học Trường Kinh ngồi cùng nhau, bàn của hai trường cách rất xa nhau.

Tách nhau xa ra, sẽ không khiến họ sinh sự với nhau.

Tuy nhiên người của hai bàn vẫn luôn nhìn nhau, thỉnh thoảng lại lẩm bẩm mấy câu.

Bữa tối rất phong phú, tiến hành cũng rất nhanh. Sau khi ăn xong, các sinh viên có hai tiếng hoạt động tự do. Có thể đi dạo lòng vòng khu vực xung quanh, đi quá xa thì không được.

Đáng tiếc nơi này cách Ngoại Than rất xa, bằng không nhiều sinh viên đã có thể cùng nhau tới đó chơi, điều này khiến nhiều người có chút tiếc nuối.

- Trương Dương, buổi tối có bận không?

Trương Dương vừa định về phòng tu luyện, Triệu Cường kéo hắn lại. Triệu Cường vóc dáng cũng không thấp, cao gầy, đang cười ha hả nhìn hắn.

- Tối tôi không bận.

Trương Dương khẽ gật đầu, Triệu Cường là sinh viên của khoa y tế dự phòng, còn là thành viên của hội sinh viên, từng liên hệ với Trương Dương mấy lần.

Cậu ta cũng là một trong số những sinh viên đi lần này, một người hiểu khá rõ về Trương Dương.

Những thứ khác không nói, Chu Dật Trần mạnh như vậy cũng bị Trương Dương trực tiếp chỉnh, sau khi chỉnh bản thân còn không giữ chức Chủ tịch này, tặng cho người khác. Điểm ấy đã khiến rất nhiều người ngạc nhiên.

- Không bận thì cùng ra ngoài đi dạo.

Triệu Cường cười nói, cậu ta quen Trương Dương. Nhưng liên hệ cũng rất ít. Nhân cơ hội lần này, cậu ta cũng muốn hiểu thêm về Trương Dương.

Vài hành vi của Trương Dương, từng khiến cậu ta rất tò mò.

- Được.

Trương Dương khẽ gật đầu, trong lòng có chút bất đắc dĩ.

Hắn không muốn ra ngoài, nhưng bạn học đã rủ thì hắn không tiện từ chối. Hắn không chủ động làm quen với người khác, cũng sẽ không từ chối người khác. Điểm ấy, cũng giống Trương Dương lúc trước một chút.

- Trương Dương, Triệu Cường, các cậu đi đâu vậy?

Lúc vừa ra cửa, một giọng nói trong trẻo gọi bọn họ. Cô gái vừa rồi hỏi Chu Kỳ Đạo, đang kéo tay Thi Nhan, cùng đuổi theo sau.

Hai cô gái ở cùng nhau, cũng chưa muốn về phòng sớm, liền muốn ra ngoài đi dạo một vòng.

- Chúng tôi tiện ra ngoài một chút, còn các cậu?

Triệu Cường quay người lại cười cười. Cô gái kia cũng là sinh viên của khoa y tế dự phòng. Cô ta và Thi Nhan cũng coi như quen biết, người lạ duy nhất, chính là Trương Dương.

- Vừa hay, chúng tôi cũng đi dạo, cùng đi đi.

Cô gái kia gật gật đầu, còn thoáng nhìn Trương Dương.

Trương Dương có vẻ không để ý gì. Mấy người cùng đi cũng chẳng sao, nơi này thực ra cũng coi là nơi khá vắng vẻ, với hắn mà nói thì chẳng đáng gì để đi dạo.

Bốn người, hai nam hai nữ, cùng đi có vẻ rất hợp.

Thi Nhan và cô gái kia cũng có vẻ có ý muốn hỏi chuyện Trương Dương. Không chỉ Triệu Cường tò mò về Trương Dương, đặc biệt là cô gái kia, rất có hứng thú với Tia Chớp trong lòng Trương Dương.

Cô gái này không cao, cũng không phải xinh đẹp lắm. Nhưng nhìn kỹ, thuộc loại nhìn lâu không chán.

Vừa đi vừa nói, bốn người đã đi qua hai con phố, tới vùng lân cận của học viện Đồng Tể.

Hoạt động lần này chủ yếu diễn ra ở học viện Đồng Tể. Sắp xếp khách sạn cũng gần đây, đi tới trường cũng chẳng có gì là lạ.

- Ôi, bún cay thập cẩm.

Cô gái kia đột nhiên ngạc nhiên kêu lên, lôi tay Thi Nhan về phía trước, Trương Dương và Triệu Cường chỉ có thể đi theo.

Cách bọn họ không xa ở phía trước, có một chợ đêm, đèn đuốc sáng trưng, phần lớn là vài quán vỉa hè. Cho dù đều là cửa hàng nhỏ, đồ đều bày ra bên ngoài.

Kiểu chợ đêm này, gần trường học đều có rất nhiều. Phố Đọa Lạc cạnh đại học Trường Kinh cũng thuộc loại này, rất tiêu biểu.