Thần Y Thánh Thủ

Chương 317: Mai táng cự mãng




Vô Ảnh nghe Trương Dương nói vậy thì cái đầu nhỏ lập tức gật lia lịa.

Nó tuy rằng không phải loại linh thú chiến đấu, nhưng vẫn muốn giữ gìn tôn nghiêm của linh thú, không cho phép những dã thú khác tới nơi này tùy ý cắn xé, nuốt chửng thân thể của linh thú đã chết.

Đáng tiếc chuyện này nó không cách nào làm được, chỉ có thể nhờ Trương Dương giúp đỡ.

- Trương Dương, chúng ta, chúng ta đi về trước được không!

Tô Triển Đào vừa nãy lặng lẽ quay đầu lại nhìn thoáng qua, lập tức lại bị dọa cho sợ gần chết, mang theo tiếng khóc nức nở mà nói một câu.

Cách đó không xa Lý Á lúc này hai chân cũng là như nhũn ra, cũng sắp đứng không nổi.

Long Thành trước tiên vội vàng bước tới đỡ Lý Á dậy, nếu không làm vậy chắc Lý Á thật sự không chịu được nữa mà đã nằm co quắp trên mặt đất.

- Trương Dương, tôi đưa cậu ta về trước!

Long Thành đỡ Lý Á, không quên nới với Trương Dương một tiếng, mắt nhìn đến con Kim Quan Mãng kinh khủng kia rồi trong lòng lại khẽ hồi hộp mất một lúc, đoạn nói xong liền dìu Lý Á trở về.

Trương Dương quay đầu lại liếc nhìn, rồi lại nhẹ nhàng gật đầu một cái.

- Tao đồng ý với mày, cố gắng đem nó đi mai táng!

Đây là hắn đang nói chuyện với Vô Ảnh, Vô Ảnh có thể nghe hiểu được hắn đang nói cái gì.

Trương Dương mới vừa nói xong, Vô Ảnh lại gật đầu lia lịa, đoạn nhảy trở về trên người Trương Dương. Nó không nghĩ phức tạp như vậy, Trương Dương đồng ý là tốt rồi, không để cho thi thể của Kim Quan Mãng cứ phơi ra ở bên ngoài, bị những dã thú này chà đạp là được.

Trương Dương đỡ Tô Triển Đào dậy, sau khi trở lại chỗ cũ, thân thể Tô Triển Đào cũng co quắp ngồi xụi lơ ra đó.

Lần này thật sự đã khiến cậu ta sợ hãi, nhìn bộ dáng của bọn họ Trương Dương không khỏi lắc đầu, cũng may ngày hôm qua cảm giác được không ổn mà trước tiên rút lui trở lại, ngày hôm qua lúc ban ngày Kim Quan Mãng đã chạy tới, những người này phỏng chừng tất cả đều sẽ bị dọa ngất đi hết, một người cũng sẽ chạy không thoát.

Kim Quan Mãng chết rồi mà vẫn có thể dọa bọn họ sợ đến mức này, nếu nó còn sống thì càng không cần phải nói.

Sau khi trở lại, Trương Dương liền đem ý kiến của chính mình nói với Long Thành và Trưởng trấn Vương, hắn muốn chôn con cự mãng kinh khủng này đi.

Đối với yêu cầu này của hắn, Trưởng trấn Vương rất là không hiểu, cự mãng xem ra là cực kỳ đáng sợ, thấy nó phỏng chừng ai cũng muốn bỏ chạy, Trương Dương lại muốn chôn nó.

Long Thành lại càng không lý giải nổi, cậu ta thoạt nghĩ cự mãng này hẳn là do Trương Dương giết chết, Trương Dương sao lại đột nhiên nảy thiện tâm đi mai táng cho con mãng xà to lớn đã bị chia thành nhiều khúc này?

- Lớn như vậy, e là không dễ chôn đâu!

Trưởng trấn Vương rất muốn từ chối, con cự mãng này khiến ông ta có cảm giác rất quỷ dị, ông ta cũng không muốn tiếp tục lưu lại nơi này.

Nhưng ông ta biết, Trương Dương có vai trò không vừa trong đám người này, ngay cả ông chủ Long cũng đều nghe theo Trương Dương, ông ta không tiện chối thẳng, chỉ có thể uyển chuyển mà nói vậy.

- Trương Dương, hay là bỏ đi, chúng ta cũng không mang theo dụng cụ, con rắn này thực sự quá lớn!

Long Thành cũng họa theo một câu, cậu ta cũng không muốn tiếp tục lưu lại đây, cho dù cậu ta đoán được con cự mãng này là do Trương Dương giết chết cũng không thay đổi được gì, nơi này thật sự là quá kinh khủng.

Lúc bọn họ đang nói chuyện lại có không ít dã thú ngã xuống đất bỏ mình, đồng thời cũng có không ít dã thú mới tiếp tục chạy tới chịu chết.

Đây quả thực là một cái lò sát sinh thiên nhiên, thêm vào đó là mùi máu tươi nồng nặc, ngoại trừ Trương Dương cùng Long Phong ra, đã không người nào đồng ý tiếp tục lưu lại nơi này.

- Tôi đồng ý, đem nó đi chôn thì tốt hơn!

Long Phong đột nhiên đứng ra nói một câu, vừa nãy Vô Ảnh phát ra tiếng kêu, ngoài Trương Dương thì còn có y nghe được.

Y tuy không biết ý tứ của Vô Ảnh, nhưng là có thể đoán ra đại khái, đây là linh thú mạnh, tuy nói đã tử vong nhưng thực lực của nó tất phải đáng khâm phục.

Bất kể là người hay là thú, kr mạnh chết rồi đều không nên chịu cảnh khinh nhờn như thế này.

Y lại biết Trương Dương hiểu được Vô Ảnh, vì lẽ đó mới đứng dậy nói một câu như vậy.

Y đã tỏ thái độ, Long Thành không thể nào tiếp tục đi phản đối, phản đối thì cậu ta chính là đang phản đối tiền bối nội môn của Long gia, vậy thuần túy là chán sống rồi, muốn chết cũng không nên tìm cách này.

Gia quy của Long gia là vô cùng nghiêm ngặt.

- Trưởng trấn Vương, giúp tôi đem nó đi mai táng, chuyện đường sá tôi sẽ giúp các ông sửa xong.

Trương Dương chậm rãi nói một câu, Trưởng trấn Vương đột nhiên sửng sốt, lại quay đầu lại liếc nhìn Long Thành.

Kỳ thực sau khi hệ thống thăng cấp, thị lực, thính lực, khứu giác khắp mọi mặt của Trương Dương đều có tăng tiến cực lớn, ngày đó Vương Trấn trưởng cùng Long Thành nói những gì hắn đều nghe được, Trưởng trấn Vương rất sửa đường đến thị trấn cho tốt.

Hắn đã đồng ý với Vô Ảnh, Kim Quan Mãng tất nhiên sẽ phải mai táng, nhưng Kim Quan Mãng thực sự quá lớn, dù cho bây giờ chỉ có một nửa cái xác đó cũng không phải là một mình hắn có thể chôn đi.

Hắn chỉ có thể tìm Trưởng trấn Vương đến giúp đỡ, việc này có chút khó khăn cho người ta, nên hắn cũng sẽ làm ra một ít báo đáp.

- Trưởng trấn Vương, vậy làm phiền các ông rồi, con mãng xà này chúng ta nhất định phải chôn!

Long Thành cũng trực tiếp thay đổi thái độ, Trương Dương cùng Long Phong hai đại cao thủ kiên trì chuyện mai táng con đại mãng xà này thì cậu ta cũng nhất định phải đồng ý.

- Tốt lắm, xin cảm ơn ý tốt của ông chủ Trương, chúng ta sẽ chôn con mãng xà này!

Trưởng trấn Vương nhìn chằm chằm Trương Dương, đoạn lập tức ra lệnh cho đám người phía sau tới , vì con đường này, đối với ông ta mà nói là không thể làm nổi.

Đừng nói là chôn mãng xà, cho dù có đem ông ta đi chôn cũng được.

Mai táng mãng xà này cần một cái hố rất lớn, nếu chôn nông thì còn có thể bị dã thú bới ra, như vậy sẽ không có bất kỳ tác dụng gì.

Muốn đào cái hố lớn như vậy ở nơi thâm sơn cùng cốc này cũng không dễ dàng, cần dụng cụ mà bọn họ cũng lại không mang đủ.

Trưởng trấn Vương dẫn theo người của ông ta trước tiên khiêng đồ rời khỏi nơi này, Lý Á, Hoàng Hải, Thường Phong bọn họ đều đi theo, nơi này bọn họ quả là không muốn lưu lại dù chỉ một phút.

Cuối cùng Tô Triển Đào cùng Long Thành bọn họ cũng bị Trương Dương đuổi đi , để bọn họ trở về trước rồi hãy nói, Tô Triển Đào với Lý Á thì không cần tới nữa, bảo họ hỗ trợ đào hầm chôn con cự mãng này thì chi bằng giết họ đi còn hơn.

Sau khi tất cả mọi người rời đi, nơi này chỉ còn lại có Trương Dương với Long Phong.

Long Thành cùng Tô Triển Đào thì ngược lại là rất an tâm, bọn họ cũng đều biết Trương Dương lợi hại, nơi này không có dã thú nào có thể gây tổn thương cho Trương Dương.

- Long Phong, phiền anh đi một chuyến, đưa bọn họ ra ngoài đi!

Chờ mọi người đi xa, Trương Dương mới quay đầu lại bảo Long Phong một câu.

Tuy nói không còn Kim Quan Mãng, nhưng xác con cự mãng này đưa tới không ít dã thú cỡ lớn, bọn họ tuy là có mang theo súng, nhưng dù sao cũng đang ở trong rừng rậm, không cẩn thận đều có khả năng bị thương.

Trương Dương là lo lắng cho an toàn của bọn họ, mới để cho Long Phong âm thầm bảo vệ bọn họ ra ngoài.

Long Phong nhún vai rời đi, bây giờ y cũng đã thay đổi rất nhiều, nếu như là lúc mới vừa theo Trương Dương, yêu cầu như thế y căn bản sẽ không đồng ý.

Những người này chết sống ra sao, ngoại trừ Long Thành ra thì căn bản không có bất kỳ quan hệ gì với y cả.

Mọi người đi rồi, trong rừng chỉ còn lại có mỗi Trương Dương, ánh mắt hắn cũng thoáng thay đổi một ít.

Trở nên mạnh mẽ, đồng thời mang theo một chút sát khí. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - http://truyenfull.vn

Những đám dã thú kia vẫn đang gặm nhấm thi thể của Kim Quan Mãng, dù cho ngã xuống nhiều hơn nữa cũng không ngăn được sự mê hoặc của thân xác linh thú đối với chúng, cho dù chết chúng cũng muốn ăn được miếng thịt của Kim Quan Mãng.

Trương Dương đột nhiên động thủ, toàn bộ thân thể đều chạy như bay về phía trước, hai con chó sói đang gặm nhấm Kim Quan Mãng bị hắn tung song cước liên tục đá văng ra chết tại chỗ.

Vừa nãy có nhiều người như vậy, hắn không tiện ra tay, hiện tại chỉ có một mình hắn, đương nhiên sẽ không để những dã thú này tiếp tục làm vậy.

Thân thể Trương Dương không ngừng qua lại, không bao lâu thì xung quanh Kim Quan Mãng đã sạch bóng dã thú, hết thảy đều đã bị hắn đá chết.

Vô Ảnh lại bò lên vai Trương Dương kêu lên không ngừng, hành động của Trương Dương khiến nó rất phấn khích.

Nó mà lợi hại như Thiểm Điện thì đã sớm hạ độc giết chết đám dã thú này.

Sau khi hết thảy dã thú đã bị xử lý, Trương Dương lại thu gom đống hài cốt bị những dã thú kia kéo đi chung quanh, nếu bị ăn rồi thì chịu, hắn chỉ có thể thu thập những gì còn sót lại.

Nếu muốn chôn cất thì cũng phải tận lực cho Kim Quan Mãng một thân thể hoàn chỉnh.

Hắn mới vừa thu thập xong những thứ này, Long Phong liền trở lại, y chỉ đem mấy người kia ra kia ra khỏi thâm sơn rồi trở lại.

Ra khỏi thâm sơn cũng tương đương với không còn gì nguy hiểm.

Thấy Trương Dương đang chắp vá thi thể cho Kim Quan Mãng, Long Phong cũng không biết nói gì, Ngũ quan Kim Quan Mãng, đây là linh thú lớn mạnh đến mức nào, cho dù là trong gia tộc, cũng chỉ có vẻn vẹn mấy vị trưởng lão có thể đơn độc ứng phó, những người khác gặp phải đều phải chạy trốn.

Linh thú như vậy mà lại chết ở trong tay bọn hắn, cho tới bây giờ, Long Phong vẫn hơi không tin tưởng lắm.

Làm xong tất cả những thứ này, Trương Dương bắt đầu đả tọa nghỉ ngơi, khôi phục nội kình, mệt nhọc của ngày hôm qua hắn vẫn chưa khôi phục được như cũ, đám người Trưởng trấn Vương phải cần một khoảng thời gian mới có thể trở lại, quãng thời gian này ngồi chờ không thì chi bằng tiến hành tu luyện.

Long Phong cũng ngồi một bên, bắt đầu tiêu hóa nhân sâm hoàn ngàn năm.

Viên dược hoàn này khiến y phải tiêu hóa trong thời gian rất lâu, chờ sau khi hoàn toàn hấp thu, thực lực của hắn cũng sẽ có tăng tiến, đây cũng là linh dược.

Hai người lúc tu luyện, vẫn đều bức nội kình thành từng tràng khí thả ra, nội kình khí tràng mạnh mẽ đầy rẫy xung quanh khiến đám dã thú không dám tới gần, lại đây tuyệt đối là một con đường chết.

Hơn ba tiếng sau, Trưởng trấn Vương bọn họ mới quay lại.

Lần này đi cùng Trưởng trấn Vương chỉ có Long Thành cùng Thường Phong, những người khác đều bị dạo chết khiếp, tất cả đều trốn ở trong trại, căn bản không dám ra.

Long Thành trở lại thì Trương Dương không bất ngờ, nhưng không nghĩ tới là Thường Phong cũng sẽ cùng đi, Thường Phong dù sao cũng là xuất thân cảnh sát, quả lá gan cũng không nhỏ.

Ngoài ra, Trưởng trấn Vương còn dẫn theo hơn ba mươi đội viên đội liên phòng, ông ta dẫn theo nhiều người tới là muốn làm càng nhanh.

Vì con đường kia của bọn họ, ai nấy đều không thèm đến xỉa đến chuyện gì khác.

- Anh Thường, có muốn chụp bức ảnh không?

Thường Phong lần này trở về còn cầm theo máy camera, giờ đang giơ camera chụp ảnh cho mãng xà, mới vừa chụp được hai tấm Trương Dương liền đi tới bên cạnh khẽ bảo cậu ta một câu.

Trương Dương mai táng Kim Quan Mãng, chính là muốn cho nó được chết an bình, Thường Phong mà chụp ảnh truyền tin đi, không biết sẽ có bao nhiêu người tới nữa, hắn cho dù có chôn, đến lúc đó những người này phỏng chừng cũng sẽ lại đào móc ra.

Lòng hiếu kỳ của con người ra sao Trương Dương hiểu rất rõ, nếu như vậy thì chi bằng hắn không chôn.

- Được, tôi không chụp nữa!

Thường Phong kinh ngạc liếc nhìn Trương Dương, lập tức gật đầu một cái, thu máy lại.

Cậu ta không rõ Trương Dương ngăn cản chụp ảnh là có dụng ý gì, nhưng cách nhìn của cậu ta với Trương Dương cậu ta đã không phải như trước đó nữa, không còn xem Trương Dương là một người bác sĩ bình thường nữa.

Có bác sĩ nào bắn súng săn một lần có thể giết chết ba con lợn rừng? Súng lại là loại chỉ có thể bắn hai phát đạn một.

Lại có bác sĩ nào dám một mình ở lại trong rừng rậm nguyên thủy, đối mặt với rất nhiều dã thú và một con rắn khổng lồ đã chết.

Con cự mãng này cho dù là chết rồi, cũng là kinh khủng vô cùng, đổi lại là cậu ta thì tuyệt đối không dám một mình ở lại chỗ này.