Thần Y Thánh Thủ

Chương 309: Bảo bối quan trọng nhất trên người Kim Quan Mãng




Cái đầu rắn vĩ đại mở to miệng máu, còn nhỏ từng giọt máu tươi, có vẻ vô cùng dữ tợn.

Kim Quan Mãng vừa rồi giả bộ chết, Trương Dương cũng không đủ kinh nghiệm, chưa xác định xem Kim Quan Mãng thực sự chết chưa đã nghỉ ngơi, lúc này hắn muốn tránh cũng tránh không thoát.

Gần như trong nháy mắt, cái miệng lớn đó đã ở trước mặt Trương Dương.

Theo bản năng, Trương Dương cầm cây súng lên, cây súng săn trên tay hắn chống cái miệng đang mở to của Kim Quan Mãng.

Miệng rắn tràn đầy mùi hôi thối, còn có cả hai chiếc răng nanh đang lóe sáng khiến trong lòng Trương Dương vô cùng sợ hãi.

Cây súng săn nho nhỏ, căn bản không ngăn được Kim Quan Mãng, mắt Kim Quan Mãng hiện lên tia hung ác.

Nó đã đánh nhau với ba tên nhãi này rất lâu, liên tục bị chúng gây thương tích, thậm chí suýt chút nữa là chết. Trong lòng Kim Quan Mãng vô cùng hận chúng.

Nó cũng biết, Trương Dương là uy hiếp lớn nhất với nó trong ba tên, chỉ cần giải quyết được Trương Dương hai tên còn lại căn bản chẳng thể sống được nữa.

Vừa định cắn xuống, Kim Quan Mãng đột nhiên thấy choáng váng, suýt chút nữa là xỉu tại chỗ.

Độc nó bị trúng giờ đã phát tác, chồn đuôi cáo cũng nằm trong bảng độc thú, cho dù độc của nó là kém hơn, thực lực Kim Quan Mãng mạnh, có thể ngăn cản được một lúc, nhưng không có nghĩa là có thể cầm cự được mãi.

Lúc này, độc tố của chồn đuôi cáo cuối cùng cũng có tác dụng.

Phát tác lần này, không đủ để tạo uy hiếp trí mạng với Kim Quan Mãng, thậm chí không thể khiến nó hôn mê, nhưng có thể làm đầu nó choáng váng, ý thức thiếu tỉnh táo.

Điều này khiến miệng máu của nó cũng cắn chậm đi, trì hoãn mất một giây.

Một giây này lại là thời gian quý giá của Trương Dương, là thời gian đủ để cứu mạng hắn.

- Phanh phanh!

Dưới tình thế cấp bách, cuối cùng Trương Dương cũng nhớ lại thứ hắn cầm là súng săn, liền bóp cò súng.

Súng săn đang ở trong miệng Kim Quan Mãng, trong miệng không có vảy bảo hộ, đều là những lớp thịt mềm, đầu rắn của cự xà đột nhiên chấn động, tròng mắt láo liên, ngạc nhiên nhìn Trương Dương.

Lúc súng nổ, Trương Dương liền lui sai mộ bên, mùi của cự xà chẳng dễ chịu gì.

Một cổ máu tươi từ trong miệng Kim Quan Mãng chảy ra, đầu Kim Quan Mãng lắc lư hai cái, cuối cùng là nằm yên không nhúc nhích, lần này Kim Quan Mãng không nhắm mắt, chỉ có đầu lớn là gục xuống.

Máu tươi nhanh chóng nhuộm đỏ mặt đất, lần này máu từ miệng Kim Quan Mãng chảy ra rất nhiều

Trương Dương đứng ở phía xa, bắn thêm một phát súng nữa, thực lực của Kim Quan Mãng này thực sự vượt xa sức tưởng tượng của hắn, hiện nay hắn không biết phát đạn này có phải là đòn trí mạng với nó không nữa.

Máu không ngừng chảy ra, Kim Quan Mãng khẽ nhếch miệng, đôi mắt trừng trừng nhìn Trương Dương, nằm yên không nhúc nhích.

Ước chừng qua hơn nửa canh giờ, Trương Dương mới chậm rãi đi về phía Kim Quan Mãng, lúc đến gần, Trương Dương lại nâng súng lên, bắn một phát vào con mắt đang mở to của Kim Quan Mãng.

Phát này bắn mắt nó thành một lỗ máu, thân hình Kim Quan Mãng cũng không hề cử động.

- Chắc là nó chết rồi!

Một giọng nói từ sau lưng Trương Dương truyền đến, Trương Dương vội quay đầu lại, không biết Long Phong đã đến đây từ khi nào.

Sắc mặt Long Phong hơi den, cơ thể cũng có vẻ mệt mỏi, đang phức tạp nhìn Trương Dương,

Vừa mới tỉnh lại, Long Phong phát hiện Tia Chớp đang ở cạnh anh, đang lo lắng nhảy loạn lên, thấy anh vừa tỉnh lại, Tia Chớp vội quơ móng vuốt kêu "chi chi".

Tia Chớp nói anh không hiểu, nhưng anh biết, chắc chắn là Trương Dương cứu anh.

Hơn nữa Trương Dương và Kim Quan Mãng không có ở đây, anh ta đoán là Trương Dương dẫn Kim Quan Mãng đi chỗ khác, tránh làm bị thương anh ta.

Tuy nhiên lần này thật sự anh ta đoán sai, Kim Quan Mãng chủ động chạy đi chứ không phải Trương Dương dẫn nó đi.

Sau khi tỉnh lại anh ta lập tức cùng Tia Chớp chạy đến đây, không ngờ Trương Dương vẫn còn sống, còn Kim Quan Mãng đã nằm im không nhúc nhích.

Bất kể thế nào nói, Trương Dương có thể đánh chết Kim Quan Mãng hoàn toàn ngoài dự liệu của anh ta, thực lực của Kim Quan Mãng mạnh hơn họ nhiều, đây chính là khiêu chiến vượt cấp.

- Chi chi!

Tia Chớp nhanh chóng bò lên đầu Kim Quan Mãng, không ngừng kêu lên.

Trương Dương chầm chậm bước tới, qua cảm ứng, Tia Chớp nói cho hắn biết, Kim Quan Mãng chết thật rồi.

Hai phát súng Trương Dương nổ trong miệng nó, ở khoảng cách gần như vậy, đã trực tiếp bắn qua xương, viên đạn đã cắm vào óc nó.

Lân giáp của nó có cứng rắn cũng chỉ có thể bảo hộ bên ngoài, công kích bên trong căn bản không thể chống cự được, cho dù là dùng dao bình thường, không cần dùng nội lực cũng đủ nó bị thường rồi chứ đừng nói đến súng.

Hai phát đó đối với nó mà nói tuyệt đối là trí mạng, lần này không phải giả chết.

Bản thân cũng cảm nhận được Kim Quan Mãng không còn thở nữa, Trương Dương mới ngồi xuống, lúc nãy đúng là cửu tử nhất sinh, suýt chút nữa thì hắn xong đời rồi, lúc bắn Kim Quan Mãng, hắn thực sự có cảm giác tuyệt vọng.

Long Phong cũng đã bước đến, cẩn thận nhìn cơ thể to lớn của Kim Quan Mãng.

Càng nhìn hắn càng kinh ngạc, cả người Kim Quan Mãng đều là máu, hơn nữa còn có rất nhiều vết dao, còn đầu thì vô cùng thê thảm, một mắt bị bắn nát.

Cuối cùng anh ta nhìn con mắt bị bắn nát, những thương tổn khác đều là do Trương Dương đánh bừa tạo thành, điều này có thể nói, Trương Dương chỉ một mình có thể liều mạng đánh Kim Quan Mãng.

Kim Quan Mãng lợi hại như vậy lại bị một mình Trương Dương giải quyết, anh ta cảm thấy có chút khó tin.

Lần này Long Phong không đoán sai, nhưng hơi lệch một chút.

Trương Dương không phải một mình giết được Kim Quan Mãng, lúc đầu họ và Kim Quan Mãng đánh nhau mới quan trọng nhất, ít nhiều đã tiêu hao khí lực của Kim Quan Mãng, còn khiến Kim Quan Mãng trúng độc nữa.

Sau đó thực lực của Kim Quan Mãng giảm rất nhiều,chỉ còn lại 3 thành sức lực, rồi Trương Dương được khôi phục thực lực, còn là thực lực đỉnh phong, thì căn bản chẳng có vốn để đánh chết được Kim Quan Mãng.

Nếu hai bên đều trong trạng thái đỉnh phong, Trương Dương đã cao chạy xa bay rồi.

Dù quá trình thế nào, kết quả đều tốt, ba người bọn họ hợp lực đánh bại được Kim Quan Mãng Ngũ Quan, linh thú hơn ba trăm năm đã bị họ giết chết.

Toàn thân linh thú đều là bảo vật, giết được con Kim Quan Mãng này, thu hoạch của họ không nhỏ. Bạn đang đọc truyện được lấy tại Truyện FULL chấm cơm.

- Chít chít chít!

Vô Ảnh đột nhiên ló ra, lúc đánh nhau, ranh con này không biết trốn ở đâu, giờ đánh nhau xong nó lại chui ra.

Trương Dương cười tủm tỉm ôm lấy Vô Ảnh, ranh con này hôm nay đã cho hắn một niềm vui lớn.

- Leng keng!

Vừa ôm Vô Ảnh, trong đầu Trương Dương vừa truyền đến âm thanh giòn dã, hệ thống thánh thủ biến mất bấy lâu giờ lại xuất hiện.

- Chúc mừng ký chủ hoàn thành nhiệm vụ ẩn giấu "Thần phục Long Phong", nhiệm vụ khó khăn cấp năm, phần thưởng ký chủ đạt được...

Giọng nói của hệ thống chầm chậm nói, liệt kê ra một loạt các phần thưởng, không chỉ các mục thuộc tính đều gia tăng, khí công Trương gia cũng tăng thêm năm điểm.

Trên người lại xuất hiện một cỗ nhiệt lưu, Trương Dương lại tăng công lực, nội lực mênh mông khiến hắn vô cùng thỏa mãn.

Nội lực của hắn, cuối cùng cũng khôi phục được thời điểm đỉnh phong của kiếp trước hơn nữa so với thời kỳ đỉnh phong của kiếp trước còn mạnh hơn, gần mấy tháng đã có thể khôi phục, đúng là hoàn toàn nằm ngoài dự liệu của hắn.

Thời gian này so với trong tưởng tượng của hắn còn ngắn hơn.

Đối với hệ thống giấu kín trong cơ thể mình này, Trương Dương cũng chẳng bài xích gì, ít nhất hiện tại, hệ thống luôn trợ giúp hắn, không có sự tồn tại của hệ thống, hắn không thể khôi phục nhanh đến thế.

Cuối cùng hệ thống cũng đã nói xong phần thưởng của nhiệm vụ này.

"Thần phục Long Phong" là nhiệm vụ ẩn giấu, không cần phát động, hoàn thành sẽ nhận được phần thưởng, hôm nay Trương Dương đã cứu anh ta, đưa anh ta linh dược, dẫn Kim Quan Mãng đi chỗ khác cuối cùng đã khiến anh ta cảm động, anh ta không còn bất kỳ suy nghĩ gì nữa chỉ nguyện ý đi theo hắn.

Chuyện Kim Quan Mãng tự chạy trốn, Long Phong không biết, anh ta cứ nghĩ Trương Dương vì an toàn của mình nên mới cố ý dẫn dụ nó đi.

Đương nhiên, Long Phong chỉ đi theo hắn, cũng không vứt bỏ gia tộc của mình, nếu phải lựa chọn giữa gia tộc và Trương Dương, có lẽ anh ta sẽ lựa chọn tự sát.

Điều này chứng tỏ, anh ta chắc chắn sẽ không thể giúp gia tộc đối phó với Trương Dương.

Điều này đối với Trương Dương mà nói tuyệt đối là tin tốt, kỳ thực có thể khiến Long Phong đi theo, Trương Dương không phải không phòng bị, nếu không phải vì tranh thủ thời gian của mình, vệ sĩ như vậy hắn cũng chẳng cần.

Giờ toàn bộ lo lắng cuối cùng cũng tan biến, những gì hệ thống nói, trước nay chưa bao giờ sai.

Ngoại trừ Long Phong, hệ thống còn cho Trương Dương một tin tức tốt khác.

Trận chiến này, cũng ảnh hưởng đến Tia Chớp và Vô Ảnh, độ trung thành tăng nhanh, Tia Chớp đã được 83 điểm, Vô Ảnh đã được 70, một lần tăng lên những mấy điểm.

Độ trung thành của Vô Ảnh được 70 điểm rồi, Trương Dương có thể loáng thoáng cảm nhận được ý nghĩ trong lòng nó, có điều cảm ứng rất yếu, không tâm linh tương thông như Tia Chớp.

Hai thú cưng, độ trung thành nhiều như vậy, đối với Trương Dương mà nói tuyệt đối là tin tốt, chí ít hắn không cần phải sợ Vô Ảnh sẽ bỏ đi, chỉ sợ dù hắn đuổi, Vô Ảnh cũng sẽ không đi.

- Trương Dương, cậu sao vậy?

Long Phong đột nhiên bước tới, cau mày hỏi.

Trương Dương ngồi ngây ngốc, trên mặt còn cười núc ních, nhìn thế nào cũng thấy kỳ quái.

- Tôi không sao, chúng ta nhanh chóng xử lý tên kia đi!

Trương Dương vội vàng lắc đầu, chuyện hệ thống là bí mật lớn nhất của hắn, hắn không thể nói cho Long Phong biết, hiện tại hắn đã biết Long Phong hoàn toàn trung thành với hắn, không có gì phải lo lắng nữa.

Nói thật, chắc hẳn hắn đã coi Long Phong như thú cưng rồi.

- Chi chi chi!

Tia Chớp nhảy lên người Trương Dương, không ngừng kêu.

Tia Chớp cũng vui vẻ, Kim Quan Mãng xếp hạng cao hơn nó, thực lực mạnh hơn nó nhiều, nó không nghĩ một ngày nào đó mình có thể đánh bại được Kim Quan Mãng, còn là Kim Quan Mãng Ngũ Quan nữa.

Chiến tích này, đủ để nó kiêu ngạo thật lâu rồi

Tuy người đánh chết Kim Quan Mãng là Trương Dương, nhưng nó không nghĩ vậy, trong lòng nó, nó và Trương Dương là một chỉnh thể, tuy hai mà một.

Tâm ý của Tia Chớp Trương Dương có thể hiểu được, Trương Dương ôm nó, đi thẳng đến trước con cự xà.

Đầu cự xà bắt mắt nhất là cái mào Ngũ Kim rực rỡ, tinh hoa cả đời của Kim Quan Mãng đều nằm ở Kim Quan này, đây cũng là bảo bối quan trọng nhất trên người Kim Quan Mãng.