Thần Y Thánh Thủ

Chương 306: Kịch đấu thâm sơn




Lúc Trương Dương nhìn Kim Quan Mãng, Kim Quan Mãng kia cũng nhìn bọn họ.

Hai con ngươi của Kim Quan Mãng có vẻ đặc biệt lớn, trong bóng tối phát ra lục quang, nhìn rất dọa người, bộ dạng của nó nếu để người thường nhìn thấy, chắc có thể dọa chết người. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - www.Truyện FULL

- Ăn nó đi, nín thở!

Trương Dương đột nhiên vứt cho Long Phong một viên Giải Độc Hoàn, và nhắc nhở, hầu hết các loại trăn đều không độc, chúng nó có thể tích khổng lồ, đây chính là vũ khí lợi hại nhất của chúng.

Tuy nhiên Kim Quan Mãng là con cưng của trời, nó không chỉ có thân thể cao lớn, đồng thời còn có chứa kịch độc trí mạng, Kim Quan Mãng đứng trong hàng thập đại độc thú, hơn nữa còn xếp hạng cao hơn chồn đuôi cáo, xếp hạng thứ tư.

Chồn đuôi cáo chỉ xếp thứ bảy, Kim Quan Mãng so với chồn đuôi cáo cao hơn ba hạng, có thể thấy độc tính của nó độc thế nào.

Trong khí thể Kim Quan Mãng này thở ra có chứa độc tính nhất ddnhj, cho nên Trương Dương mới bảo Long Phong nín thở.

Vẻ mặt Trương Dương trở nên vô cùng nghiêm túc, trên tay hắn còn cầm cây súng săn hai nòng.

Trong đó còn hai phát, vừa nãy sau khi bắn phát kia hắn đã thay đạn, tốc độ đạn của súng săn là ưu thế lớn nhất, thân hình Kim Quan Mãng lớn, khả năng bắn trúng cũng cao hơn.

Tia Chớp đứng trên vai Trương Dương, đôi mắt nhỏ cũng nhìn chằm chằm Kim Quan Mãng to lớn kia.

Lần này nó biết mình đã gặp phải đối thủ lớn nhất, giờ là lúc nguy hiểm nhất.

Bình thường, chồn đuôi cáo căn bản không phải đối thủ của Kim Quan Mãng, so các phương diện Kim Quan Mãng đều mạnh hơn chồn đuôi cáo nhiều, gặp đối thủ như vậy chồn đuôi cáo chỉ biết lợi dụng tốc độ để chạy trốn.

Trốn càng xa càng tốt.

Tuy nhiên hôm nay Tia Chớp không chạy, nó không phải chiến đúa một mình, ở bên cạnh có một người rất quan trọng với nó.

Thời khắc mấu chốt, nó nguyện hy sinh bản thân để Trương Dương có thể chạy đi.

Vô Ảnh dĩ nhiên không làm được như vậy, không phải vì nó không có thực lực mà vì độ trung thành của nó chưa tới.

- Ngũ Quan, Trương Dương, lần này chúng ta trúng thưởng lớn rồi!

Long Phong cười khổ nói, giọng của anh ta không lớn, nhưng đầy vẻ bất đắc dĩ.

Kim Quan Mãng là linh thú, từ nhỏ đến khi trưởng thành cần 60 năm, sau 60 năm sẽ mọc ra một Kim Quan, đây là Kim Quan Mãng trưởng thành.

Kim Quan Mãng trưởng thành thực lực rất cường đại, nếu nó sống thêm 60 năm, trên đầu lại mọc ra một kim quan nữa, Kim Quan Mãng Nhị Quan còn lợi hại hơn Nhất Quan nhiều.

Thêm 60 năm nữa, chính là Tam Quan, Kim Quan Mãng mỗi giáp tăng một quan, chính là Kim Quan trên đỉnh đầu nó, cũng tượng trưng tuổi và thực lực của nó.

Ngũ Quan, đồng nghĩa Kim Quan Mãng này đã sống hơn 300 năm.

Linh thú 300 năm, uy lực thế nào Long Phong hiểu rất rõ, Tia Chớp lợi hại như vậy, tuổi còn chưa được hơn 100 năm.

Linh thú đều sống rất lâu, nhưng cũng không phải sống vô hạn, sống thái quá, chồn đuôi cáo có thể sống quá 300 năm không thì không biết, Kim Quan Mãng trước mặt thực sự là một linh thú sống hơn 300 năm.

Chẳng trách anh ta lại nói trúng thưởng lớn, đối thủ như vậy họ căn bản không đấu lại, cách quá xa, nếu một Kim Quan Mãng nhất Quan bọn họ còn có thể đối phó, hoặc chém giết, Ngũ Quan, Long Phong không có chút lòng tin nào.

Các trưởng lão gia tộc anh ta ở đây thì chắc có thể, còn thực lực của bọn họ quá yếu.

- Hô!

Kim Quan Mãng vừa động, thân hình khổng lồ của nó di chuyển không hề chậm, rất nhanh nhẹn, cái đầu lớn cùng với răng nanh cắn về phía Trương Dương,

Linh thú đều rất thông minh, nó có thể phân biệt trong những người trước mắt kẻ nào lợi hại nhất.

- Bang bang!

Trương Dương liền bắn hai phát, toàn thân nhanh chóng nhảy lên cây đại thủ bên cạnh, Long Phong cũng quất roi tuyết, roi tuyết đánh trúng người Kim Quan Mãng, đáng tiếc căn bản không có tác dụng gì.

Kim Quan Mãng thân rắn, va chạm mạnh vào thân cây Trương Dương nhảy lên, cây đại thụ một người ôm không xuể bị nó tung bật gốc, Trương Dương trên cây đại thụ đành nhảy sang hướng khác.

Kim Quan Mãng lúc này phát ra sức mạnh khổng lồ, sức mạnh này đám Trương Dương không thể so sánh được.

- Chít, chít, chít!

Tia Chớp từ trên vai Trương Dương nhảy xuống, Kim Quan Mãng đột nhiên duỗi đầu rắn, suýt chút nữa là nuốt Tia Chớp vào bụng.

Nó vừa động, Trương Dương đã biết hai phát súng kia của mình không có tác dụng gì, lớp vảy của Kim Quan Mãng này không ngờ có thể đỡ được đạn, thực lực của Kim Quan Mãng Ngũ Quan lợi hại hơn hắn tưởng tượng nhiều.

Nhanh chóng đổi viên đạn khác, Trương Dương giấu khẩu súng ra sau lưng, cầm mấy cây kim độc trên tay

Trên những kim châm này hắn đều bôi độc của nhện hắc thiết, độc hắn bôi lên đạn không được, chi bằng trực tiếp dùng kim độc làm ám khí.

Ít nhất ám khí có thể đâm trúng những chỗ mềm mại của Kim Quan Mãng, chẳng hạn như mắt, miêng...

- Bá!

Trong không trung tiếng roi vang vọng, ý của Long Phong và Trương Dương không tệ, lần này trực tiếp cuốn về phía mắt Kim Quan Mãng, Long Phong muốn dùng đầu mũi sắc nhọn đâm rách hai mắt của Kim Quan Mãng.

Roi tuyết vừa phóng qua, không ngờ Kim Quan Mãng nhắm mắt lại, mí mắt đã chặn roi tuyết của Long Phong.

Kim Quan Mãng bị đánh trúng cũng dậy mùi máu tanh, miệng to như chậu máu há ra, đầu rắn cắn về phía Long Phong.

Long Phong vội vàng lăn người đi, chật vật tránh Kim Quan Mãng, cả người né sang cây đại thụ bên cạnh.

Long Phong tránh đi, đầu rắn ngoảnh lại, lao về phía Trương Dương.

Kim Quan Mãng lè lưỡi rắn, thân mình di chuyển tốc độ nhanh, trong nháy mắt cự xà này đã đến trước mặt Trương Dương, miệng rắn đột nhiên há to, răng nanh hiện ra.

Ánh mắt Trương Dương đột nhiên ngưng tụ, ánh mắt trở nên vô cùng linh hoạt, sắc bén, mười cây châm độc trên tay nháy mắt được bắn ra.

bốn cây đâm vào mắt cự xà, sáu cây còn lại nhắm vào miệng nó phóng đi.

Sau khi bắn kim độc, Trương Dương lăn người một vòng, khó khăn lắm mới tránh được công kích của cự xà.

Trương Dương tránh đi, đầu rắn của cự xà tung vào mặt đất, đá trên đất vỡ vụn, mấy mảnh đá vụn bắn lên người Trương Dương, khắp người đau nhức.

Mấy viên đá bắn lên mà có sức mạnh lớn như vậy, có thể thấy được sức mạnh của Kim Quan Mãng.

- Vù! Vù!

Kim Quan Mãng đột nhiên kêu lên, kêu của nó rất quái dị, miệng còn giương lớn.

Trương Dương bất chấp nguy hiểm bắn châm độc ra, có hai cây cắm vào miệng nó, châm độc rất nhỏ, chỉ trông cậy vào lực châm căn bản không tạo được thương tổn gì cho nó, tuy nhiên độc trên châm rất mạnh, cho dù là độc thú Kim Quan Mãng cũng có chút không chịu nổi.

Hỗn hợp hai loại độc của độc thú, lại thêm vài chất kịch độc, độc như vậy đối với Kim Quan Mãng cũng có thể tạo được tác dụng lớn

Phóng trúng rồi, lòng Trương Dương hơi vui vẻ, nhưng niềm vui này không được lâu, trong lòng hắn đột nhiên dâng lên một cỗ báo động mãnh liệt.

Báo động này đến rất nhanh, đáng tiếc hắn đã bị ép đến vách núi, một cái đuôi lớn đột nhiên quét qua, quét trúng Trương Dương rồi liên tục quét qua mấy thân cây cổ thụ.

Trong núi sâu, trận đấu giữa đám Trương Dương và Kim Quan Mãng chấn động rất mạnh, có không ít mãnh thú đều phủ phục tại chỗ, không dám cử động.

Chúng có thể cảm nhận được trận đấu kịch liệt ở phía xa, một Kim Quan Mãng đã đủ khiến cho chúng sợ hãi, người có thể chống lại Kim Quan Mãng càng khiến chúng sợ hãi hơn.

Trận đấu bên đó rất kịch liệt, tuy nhiên không có bất kỳ mãnh thú nào có ý định đến xem, giờ mà qua, đúng là muốn chết mà.

- Phù phù!

Trương Dương ngã mạnh xuống đất, còn chưa kịp có phản ứng, đầu rắn lớn kia lại lao đến, nhe răng muốn cắn thân hình Trương Dương.

Trương Dương lúc này vừa mới bị thương nặng, cơ thể đang cực kỳ yếu ớt, muốn tránh cũng không kịp.

Một sợi dây mềm trong suốt đột nhiên xuất hiện, lập tức cuốn thân hình Trương Dương lên, làm cự xà mất đi đối tượng công kích, cùng lúc đó, một thân ảnh màu trắng rất nhanh chóng nhảy lên đầu cự xà, hai móng vuốt sắt bén chộp về phía mắt của cự xà.

Thấy Trương Dương và Long Phong đều không ngừng công kích mắt của cự xà, Tia Chớp cũng biết đây là điểm yếu của cự xà.

Làn sóng công kích cực xà vừa mới dừng, Tia Chớp nhảy tới đúng lúc, tuy nhiên bản năng nó cũng cảm giác được nguy hiểm,

Sức Tia Chớp không lớn, móng vuốt căn bản không cào rách được da mắt của cự xà, rơi vào đường cùng, Tia Chớp chỉ có thể cắn đỉnh đầu nó một cái rồi lập tức nhảy đi.

- Chi chi chi!

Vừa mới nhảy đi Tia Chớp vội vàng kêu lên, Kim Quan Mãng đã quay đầu lại, nhanh chóng hít khí về phía Tia Chớp, sức mạnh khổng lồ lập tức hút lấy cơ thể bé nhỏ của Tia Chớp.

- Phanh!

Một tiếng súng vang lên, Trương Dương nằm dưới đất nhanh chóng nổ súng, viên đạn lần này trúng vào môi cự xà, da miệng của nó cũng rất cứng, nhưng đã không ngăn được lực công kích lớn của viên đạn.

Một viên đạn găm vào miệng Kim Quan Mãng, Kim Quan Mãng đau đớn gào thét môt tiếng, cái đuôi nhanh chóng vung vẩy.

- Ba ba ba!

Cuối cùng Trương Dương cũng có thể cử động, chật vận trốn cái đuôi đang nện xuống của Kim Quan Mãng.

Tia Chớp tìm được đường sống từ chỗ chết lại thét một tiếng chói tai nhảy lên đỉnh đầu Kim Quan Mãng, hung hăng cắn một cái.

Chồn đuôi cáo răng nanh rất sắc nhọn, vảy của Kim Quan Mãng nhiều nhất chỉ cứng bằng da của nhện hắc thiết, Tia Chớp có thể cắn được da của nhện hắc thiết thì dĩ nhiên cũng có thẻ cắn qua lớp vảy của Kim Quan Mãng.

Nọc độc không chút lưu tình từ răng của Tia Chớp chảy vào cơ thể Kim Quan Mãng, Kim Quan Mãng cảm thấy có gì đó không bình thường, không để ý đến đau đớn trên miệng nữa, cả đầu rắn kịch liệt vùng vẩy.

- Chi chi chi!

Tia Chớp bị đầu rắn quăng đi xa, va mạnh vào một thân cây sau đó mới ngã xuống đất.

Tia Chớp khó khăn di chuyển, muốn đứng dậy nhưng không còn sức lực, sở trường của nó không phải là sức mạnh, điều này khiến nó bị thương nặng.

Liên tục bị đánh trúng, còn trúng độc chồn đuôi cáo khiến cuồng tính của Kim Quan Mãng đại phát, miệng máu mở to, táp về phía Trương Dương.

Long Phong nghiến răng, quất roi tuyết, lần này roi tuyết không công kích mắt của Kim Quan Mãng mà quấn lấy răng nanh của nó.

Nắm lấy roi tuyết, Long Phong vội vàng chạy đến một cây đại thụ, tất cả nội lực của anh ta đều dồn xuống tay, sức mạnh khổng lồ, kéo lấy đầu của Kim Quan Mãng.

Đầu rắn của Kim Quan Mãng đã sắp đến trước mặt Trương Dương, cơ thể lại không bị khống chế di chuyển sang một bênm