Thần Y Thánh Thủ

Chương 242: Đòi lại một bữa ra trò!




Ở trong sân phòng khám kia, Trương Dương không nhìn thấy anh tài xế mà hắn đã bao xe nên đành đi trước ra cửa chính.

Mới ra đứng không đến một phút đồng hồ, anh tài xế không biết từ chỗ nào đã chui ra.

- Ông chủ, ông xong việc rồi?

- Anh đi đâu thế, sao không thấy xe ở bên trong?

Trương Dương quay đầu lại hỏi. Vừa mới hơi bực bội đi ở trong ra, lại không nhìn thấy lái xe nên giọng nói của hắn tự nhiên có chút bất mãn.

- Không phải, vừa nãy tôi thấy hai người kia có mục đích khác nên tôi đã nghĩ đến việc đợi ngài ở bên ngoài. Nếu không thấy ngài ra thì tôi sẽ gọi người đến để vào trong tìm ngài, nhưng tôi vẫn luôn đợi ở đây theo dõi đó chứ.

Anh tài xế vội vàng giải thích, trong giọng nói còn có chút oan ức.

Trương Dương thoáng sửng sốt, giọng điệu cũng hòa nhã hơn rất nhiều:

- Thật ngại quá, tại tôi không hỏi tình hình rõ ràng. Tôi không sao, chúng ta đi thôi!

Anh lái xe này khá thông minh. Cảm nhận được bên trong có gì nghi vấn liền lái xe đi chỗ khác, tìm chỗ đỗ xe, còn mình thì trông đợi ở cửa.

Anh ta còn nghĩ nếu đến chiều mà không thấy người ra thì anh ta sẽ gọi mấy anh em cùng vào xem. Nếu xảy ra chuyện thật thì họ sẽ báo cảnh sát.

Anh lái xe không suy nghĩ quá xa, chỉ là Trương Dương bao xe của anh ta và đã cho không ít tiền nên anh ta nên phục vụ ông chủ nhiều hơn. Đồng thời anh ta cũng cảm giác Trương Dương là người tốt, không nên gặp chuyện không may.

- Ông chủ, đi đâu đây?

Lên xe, lái xe lại hỏi. Trương Dương hai tay trống trơn, sắc mặt còn khó coi, không cần đoán cũng biết ở trong kia đã xảy ra chuyện không như ý.

Trương Dương khẽ nói:

- Đi đến hiệu thuốc khác đi, cái nào to một chút, chúng ta đi thêm mấy cái nữa thử xem!

Ở đây nếu có thuốc thì vẫn phải mua, nếu không mua được thì hắn cũng không bận tâm lắm. Cùng lắm là hắn sẽ đi một chuyến đến Tiêu Ấp, mua tất tần tật những thứ cần mua về cùng một lượt.

Anh lái xe rất thực tế, nhanh chóng đưa Trương Dương đi đến một hiệu thuốc lớn gần nhất.

Tuy nói dược liệu ở đây không đầy đủ như ở Hoa Đà Cư nhưng cũng có không ít thứ mà Trương Dương cần. Sau khi mua xong, hắn lại lập tức đi đến hiệu thuốc khác.

Mãi cho đên sáu giờ chiều, khi Tô Triển Đào gọi điện thoại cho thìn Trương Dương mới đi hết lượt các hiệu thuốc này. Truyện Sắc Hiệp - http://truyenfull.vn

Dược liệu vẫn không đủ nhưng đủ để bào chế một số viên thuốc đơn giản hơn rồi. Chủ yếu là dược liệu của năm ngoái còn lại quá ít, những viên đơn được bào chế ra cũng có những tác dụng nhất định, hiệu quả khá tốt đối với rất nhiều người.

Chỉ có điều để làm đồ ăn vặt cho hai nhãi ranh kia thì còn chưa đủ. Hai nhãi ranh kia đều đã rất khôn miệng rồi, dù sao cũng là những linh thú quen ăn những đồ ăn ngon và bổ.

- Trương Dương, gọi chị dâu đi!

Vừa mới trở lại khách sạn, Tô Triển Đào liền lôi kéo Dương Linh chạy tới chỗ hắn, nói với hắn một cách rất đắc ý.

- Chị dâu?

Trương Dương cất đặt đồ đạc xong xuôi, ngạc nhiên ngẩng đầu lên hỏi. Tô Triển Đào khuôn mặt đắc chí, cười cười vẻ lẳng lơ. Còn Dương Linh thì ngại ngùng cúi đầu, mặt còn hơi đỏ.

- Đúng, đừng quên, tôi lớn tuổi hơn cậu!

Tô Triển Đào lập tức lại nói, tay của y còn kéo tay Dương Linh ra khoe.

- Được rồi, Trương Dương cậu vẫn là em trai của tôi đấy!

Trương Dương còn chưa nói, Dương Linh bắt đầu phản ứng lại. Hôm nay cô đã không ít lần bị Tô đại công tử làm cho đỏ mặt.

Hai ngày nay, không biết Tô Triển Đào đã uống nhầm thuốc gì, tấn công Dương Linh rất mạnh dạn. Sáng nay y còn làm ra một trận mưa cánh hoa hồng ở công viên nữa.

Tiếc là y đã không thuê máy bay trực thăng, bằng không thì màn trình diễn của y đã càng thêm lãng mạn rồi.

Dương Linh vốn là có thiện cảm nhất định đối với Tô Triển Đào. Chỉ là trước đây lo lắng chuyện chênh lệch tuổi tác và gia thế giữa hai người nên cô chưa từng nghĩ đến chuyện yêu đương. Bây giờ Tô Triển Đào làm nhiều chuyện cho cô như vậy, hơn nữa lại thể hiện được thành ý của y nên Dương Linh cũng đồng ý.

Điều mà cô đồng ý mới chỉ là sống thử thôi.

Tô Triển Đào cũng không để ý nhiều như vậy. Với y mà nói đây chẳng khác nào đã là thắng lợi lớn rồi. Dương Linh vừa đồng ý, y đã dẫn cô đi khoe với mọi người.

Trước khi đến chỗ Trương Dương, y đã đến chỗ của Long Thành và Hoàng Hải nhưng hai người này đều đã đi về rồi, chỉ còn lại Vương Thần và Lý Á lang thang bên ngoài.

- Chúc mừng anh chị!

Trương Dương đi đến, cười nói với bọn họ, còn lén đưa ngón tay cái lên ra hiệu với Tô Triển Đào.

Không ngờ Tô công tử cũng thuộc loại tẩm ngẩm tầm ngầm kiến cắn chết voi đấy, không lên tiếng thì thôi, một khi đã lên tiếng là khiến cho người ta phải ngạc nhiên. Lúc trước còn xấu xấu hổ hổ, không dám đi cùng người ta một mình, thoáng một cái đã tóm chặt được người ta rồi.

- Ha ha, chưa ăn cơm phải không? Tối nay tôi mời, chúng ta đi ra ngoài ăn nhé!

Tô Triển Đào lớn tiếng cười, Dương Linh nguýt nhìn y một cắt, nhưng vẻ mặt của cô cũng rất tươi cười.

Cái tên Tô Triển Đào trẻ con này thực ra là tuýp người mà cô rất thích.

- Được, anh đã mời thì tối nay tôi cũng không khách sáo nữa.

Trương Dương cười nói, vừa mới nói xong, Tô Triển Đào liền kéo hắn đi ra ngoài, chuẩn bị đi ra bên ngoài ăn cơm.

Hôm nay chỉ có năm người, Vương Thần và Lý Á đều không trở lại. Năm người bọn họ đi ăn ở một nhà hàng xa hoa.

Nhà hàng này có một đầu bếp nghe nói là truyền nhân của đầu bếp cung đình xưa, có mấy món tủ cực ngon. Nhưng bình thường những người muốn thưởng thức được tay nghề của anh ta đều phải đặt trước, số lượng hàng ngày cũng có hạn, chỉ có tần đó thôi.

Lần này vẫn là Tô Triển Đào lôi cái tên Tô Thiệu Hoa ra mới đặt trước được hai món.

Tô Thiệu Hoa và ông chủ nhà hàng này quan hệ cũng rất tốt. Ông chủ đích thân ra mặt, hơn hai món cũng không thành vấn đề. Thực ra hàng ngày họ đều có dự trữ vài món để phục vụ những khách víp không thể từ chối được.

Năm người, hai chiếc xe, Tô Triển Đào và Dương Linh lái một chiếc, chính là chiếc BMW của Dương Linh. Trương Dương, Long Thành và Hoàng Hải, ba người bọn họ lái một chiếc.

- Trương Dương, các thứ đều đã được đưa đến rồi, chắc là một tháng nữa sẽ làm xong. Khi nào xong thì người của tôi sẽ mang phần của cậu đến.

Trên xe, Hoàng Hải còn phấn khởi nói với Trương Dương một câu.

Lần này có được loại ngọc Phỉ Thúy tốt như vậy, hoàn toàn nằm ngoài dự tính của y. Sau khi mua được khối đá Phỉ Thúy của Trương Dương, y đã không còn hứng thú gì với trò cắt đá cá cược kia nữa. Một đống tiền vẫn để nằm im trong ngân hàng.

Trên tay y vẫn còn cầm hòn đá Phỉ thúy vân vàng, ông chủ Lục kia làm cho y quá ghê tởm rồi. Khối ngọc Phỉ Thúy đó dù có làm mất thì cũng sẽ không bán cho gã đó.

Nhưng ông chủ Lục cũng chẳng có kết quả tốt đẹp gì.

Cú điện thoại của Thi công tử khi trước có tác dụng rất lớn, ngay chiều hôm đó đã có người của Sở thuế đến tận cửa, điều ra họ trốn thuế nên đã lập tức niêm phong cửa hàng lại.

Sau Công thương là người của Công an đến, ông chủ Lục không chỉ phải đóng cửa mà hàng hóa đều bị niêm phong, người thì bị nhốt ngay lại chờ xử lý.

Tội danh của ông ta rất đơn giản, chính là thủ tiêu tang vật.

Điều này cũng không oan uổng cho ông ta. Ông chủ Lục là kẻ cực kỳ tham tiền, lá gan cũng lớn. Ông ta dám nhặt nhạnh một số đồ trang sức bằng ngọc không rõ nguồn gốc để đem bán và đã bị bắt ngay tại trận.

Ông ta bây giờ đang lo lắng đợi ở Cục Công an, hi vọng có người nhà hoặc bạn bè nào có thể giúp đỡ ông ta chạy tội.

Điều đáng tiếc là có ai chạy tội cho cũng vô dụng, khi Thi công tử đã lên tiếng, căn bản không ai dám giúp lão ta. Đối với lão mà nói thì phá sản là chắc chắn rồi, còn sau này có kết cục thế nào thì còn phải xem tâm trạng của Thi công tử thế nào.

Nếu không may thì lão ta sẽ phải ngồi bóc lịch vài năm.

Đối với mấy chuyện này, Trương Dương và Hoàng Hải đều không để ý đến. Đối với bọn hắn mà nói thì lão già này đã sớm biến mất khỏi tầm mắt, sau này cũng không muốn có bất kỳ dây dưa gì với lão ta.

Bên ngoài nhà hàng, Tô Triển Đào đã xếp phòng ăn xong.

Tô Triển Đào hôm nay rất hào phóng, chọn đồ ăn ngon nhất, loại rượu ngon nhất và tổ chức một bữa ăn toàn sơn hào hải vị.

Lúc ăn cơm, nghe Hoàng Hải kể chuyện hôm nay, y mới biết Trương Dương hôm nay lại phát tài, kiếm được hơn hai mươi triệu nữa.

- Không được, không được, bữa cơm này phải là Trương Dương mời. Thằng nhóc này, không thèm nói tiếng nào, đến bây giờ mới cho chúng ta biết.

Sau khi nghe nói Trương Dương kiếm được hơn hai mươi triệu, miệng của y há hốc, mãi mới phản ứng lại, lớn tiếng gào lên.

Bây giờ y đã hối hận vì mời bữa cơm này rồi. Hai mươi triệu cơ đấy, cộng với hai mươi triệu lúc trước thì trong tay Trương Dương đã có bốn mươi triệu, không kém cạnh gì y rồi.

Đây là y không biết Trương Dương đã dùng ngàn năm nhân sâm để chữa bệnh cho ông chủ Tạ và lấy được hai trăm nghìn tiền phí điều trị. Nếu biết được điều này thì miệng của y sẽ còn há to hơn nữa.

- Điều này không thể được, hôm nay là ngày vui của anh, không phải ngày vui của Trương Dương. Dù thế nào thì cũng phải là anh mời, trừ khi anh cho rằng chuyện của anh không quan trọng, không phải là chuyện khiến chúng tôi vui mừng bằng chuyện của Trương Dương. Như vậy chúng tôi mới đồng ý để Trương Dương mời bữa ăn này!

Long Thành cười tủm tỉm nói, Tô Triển Đào sửng sốt ngây cả người ra. Hoàng Hải thì ở bên cạnh phá lên cười.

Một Long Thành bình thường thoạt nhìn rất điềm đạm nhưng khi ra tay thì cũng thật lợi hại đấy.

Tô Triển Đào dám nói chuyện của y không đáng vui mừng sao? Nếu dám nói như vậy thật thì chỉ e rằng Dương Linh sẽ quay người bỏ đi. Như thế chẳng hóa ra trong lòng của Tô Triển Đào, cô không quan trọng bằng tiền của y.

Dù là đối với bất kì cô gái nào thì e rằng đều không thể chấp nhận được.

Y chỉ có thể đành thừa nhận. Nếu thừa nhận chuyện của y là hắn quan trọng nhất, đáng vui mừng nhất thì đương nhiên bữa cơm này sẽ do y thanh toán.

- Anh Thành, tôi mời, tôi mời là được chứ gì? Nhưng ngày mai thì cậu ta phải mời. Tôi phải đòi lại một bữa ra trò!

Tô Triển Đào uể oải nói, y xem như đã hiểu ra. Y ôm được mỹ nhân về, mấy người này đều đang ghen tỵ với y.

- Ha ha ha!

Trương Dương lại phá lên cười. Sau khi cười xong thì nhân viên phục vụ đưa tới cho bọn họ hai bình rượu tốt nhất ở đây.

Nhân viên phục vụ rất tốt bụng, khuyên bọn họ uống hết trước, uống xong lại gọi tiếp nhưng Trương Dương đã mở miệng đuổi người ta đi luôn rồi.

Trương Dương nói: đừng sợ chúng ta uống không hết, uống không hết thì mang về, dù sao hôm nay cũng đang vui.

Long Thành, Hoàng Hải cũng đều mỉm cười, bọn họ không ngờ Trương Dương ra tay chỉnh người khác cũng lợi hại như vậy. Mỗi bình rượu này cũng trị giá hơn hai mươi nghìn tệ. Hai bình lúc nãy đã khiến Tô công tử đau lòng xót ruột rồi. Thế mà Trương Dương còn đùa giai, còn gọi thêm hai chai nữa.

Còn nói nào là uống không hết thì mang về, thực sự chính là đang cứa dao lên người Tô Triển Đào mà.

- Cậu độc ác lắm, đợi đó, cậu cứ đợi đó mà xem!

Tô công tử đã nói không nên lời, chỉ đành lẩm bẩm trong miệng. Sau khi đồ ăn được đưa lên thì y ăn lấy ăn để. Y còn nói bữa cơm này rất xa xỉ nên bản thân nhất định phải ăn cho đủ.

Điệu bộ của y khiến cho mọi người đều cười lớn hơn, ngay cả Dương Linh cũng cười theo không ngớt, cười đến đau cả ruột.

Mọi người ăn một cách vui vẻ, hôm nay vui hơn bình thường nhiều, bốn chai rượu cũng uống cạn.