Thần Y Thánh Thủ

Chương 207: Thằng nhãi kia thích ăn đòn!




Tay của gã kia vừa mới vươn ra, đã bị một bàn tay ngăn lại.

Tuy nhiên quả đấm của gã cách đầu của Tô Triển Đào cũng chỉ tầm mười cm. Tô đại công tử cũng cảm giác được một luồng gió lạnh thổi qua đầu của y.

Cánh tay ngăn cản gã này không phải là của Trương Dương, mà là của Long Thành.

Trương Dương vừa muốn ra tay ngăn thì đã phát hiện Long Thành đã động thủ, hơn nữa mắt Long Thành vẫn luôn nhìn chằm chằm người này. Từ thực lực của Long Thành cho thấy gã kia căn bản không có khả năng động đến một cọng tóc của Tô Triển Đào.

Lúc này mới Trương Dương mới thu tay lại vì không cần thiết nữa.

Đương nhiên, nếu như Long Thành không ngăn lại được thì hắn nhất định sẽ đạp bay gã kia chỉ bằng một cước. Hắn đã sớm chuẩn bị kỹ càng. Hắn không thể để Tô công tử chịu thiệt thòi ở đây, lại càng không khỏi cần phải nói đến chuyện Tô công tử xuất hiện ở đây là vì hắn.

Long Thành khống chế không chỉ một tên mà đồng bọn của tên vệ sĩ kia cũng bị khống chế. Gã giơ chân đá vào người Long Thành nhưng tiếc là chân của gã không nhanh bằng Long Thành, trái lại còn bị Long Thành đá cho một cước, nửa quỳ nửa ngồi ở đó.

Cánh tay của gã cũng bị Long Thành dùng tay kia bắt được. Cứ như vậy, cả hai người đều bị Long Thành khống chế.

-Dám đánh tao à?

Tô Triển Đào hai mắt trợn tròn hỏi. Kẻ định đấm y lúc nãy đang bị khóa tay trên đầu, tiếc là người gã đã không nhúc nhích được, hơn nữa vẻ mặt trông rất khổ sở.

Sức mạnh của Long Thành không sánh được với Trương Dương, nhưng đối với những người khác mà nói thì vẫn là ác mộng.

Gã này chỉ cảm thấy cánh tay đau như bị đứt gãy ra, đau mà không gào nổi một câu. Kiểu đau khổ này khiến gã đau muốn chết đi được.

-Chát!

Tô Triển Đào đột nhiên ngẩng đầu, tát cho tên lùn kia một cái. Gã còn lại đang ở bên cạnh cứ ngây mắt ra nhìn.

Oan có đầu, nợ có chủ, Tô Triển Đào biết nên dạy cho ai một bài học.

Một cái tát vang lên chát chúa khiến không ít người xung quanh đều nhìn lại phía này, thấy có lộn xộn, rất nhiều người đều bắt đầu xúm xít vây quanh.

-Chát chát!

Một cái tát chưa hết giận, Tô Triển Đào lại cho người này hai bạt tai nữa. Vừa nãy còn bị thằng nhãi này chửi, suýt chút nữa còn bị đánh, dựa vào tính cách của Tô công tử mà bảo có thể nhịn được mới là kì lạ.

-Bảo vệ đến rồi, chúng ta đi thôi!

Trương Dương đột nhiên kêu lên. Bọn họ thu hút nhiều người như vậy, lại đang đánh cãi nhau ầm ĩ nên không thu hút sự chú ý của bảo vệ mới lạ. Ở đây chính là triển lãm xe, lực lượng bảo an vô cùng hùng hậu.

Khi Trương Dương nói thì đã có mười mấy bảo vệ chạy lại phía này.

-Đi!

Long Thành rất dứt khoát, vung hai cánh tay một cái thì hai người tên A Tam, A Tứ đều bị quăng xuống đất, đầu còn bị va vào nhau đau không thể tả.

Lúc này, hai gã cuối cùng cũng kêu lên được thành tiếng, rên rỉ ái ôi ai da ở đó không ngớt.

Cái tên mập lùn vẫn còn in rõ hai bàn tay đỏ chót trên mặt, một bên còn có hai dấu tay rất rõ. Đây đều là thành tích của Tô công tử, y ra tay cũng khá nặng nên dấu vết lưu lại vẫn còn rất rõ.

Người phụ nữ bên cạnh gã thì đứng ngây ra đó, không nhúc nhích, không biết có phải vì quá sợ hãi hay không.

Động tác của của bọn hắn rất nhanh, đáng tiếc là tốc độ của bảo vệ cũng không chậm. Mấy người vừa nhấc chân bắt đầu chaỵ thì bảo vệ cũng đuổi kịp đến nơi.

-Mấy người đừng hòng chạy! Truyện Tiên Hiệp - Truyện FULL

Bảo vệ tinh mắt, nhìn thấy có người nằm trên mặt đất, lập tức kêu lên. Trách nhiệm của bọn họ là giữ gìn trật tự trị an ở đây. Nếu xảy ra vấn đề gì, cấp trên trách tội thì bọn họ cũng không gánh vác nổi.

Gã vừa kêu lên thì Long Thành cũng dừng bước, bảy người đứng chung một chỗ, tất cả đều nhìn về nhân viên an ninh kia.

Những bảo vệ khác cũng lục tục chạy đến, giải tán đám đông và nâng hai kẻ đang nằm đưới đất dậy, kéo sang một bên.

-Rốt cuộc là chuyện gì? Các anh ai vừa đánh nhau?

Một người là trưởng đội bảo vệ liền hỏi bọn Trương Dương. Những bảo vệ này đều phát hiện có người đánh nhau mới chạy tới.

-Không ai đánh nhau, các anh nhìn thấy có người đánh nhau sao?

Vương Thần nhún vai, nói trước, sau đó còn khoa trương hỏi lại bọn Hoàng Hải, Lý Á.

-Không, tôi không nhìn thấy!

-Tôi cũng không nhìn thấy!

Hai người cố nhịn cười, gật đầu thật mạnh. Không phải bọn họ chưa gặp những trường hợp như thế này bao giờ nên phối hợp với nhau rất ăn ý.

-Cái gì? Dẫn bọn họ đến Phòng an ninh!

Lãnh đạo đội bảo an sửng sốt, lập tức tức giận kêu lên, phía sau ông ta có một người bảo vệ chạy đến thầm thì mấy câu.

Mắt ông này thoáng hiện lên vẻ kinh ngạc, lập tức nguôi giận vài phần.

Lời mà nhân viên bảo vệ này nói với ông ta rất đơn giản. Mấy người này hình như đều là của Hội Xa Minh. Hội này thường xuyên tham gia mua xe chơi và đua xe. Những bảo vệ này đều là phục vụ cho triển lãm, thời gian lâu rồi thì cũng quen biết ít nhiều.

Người của Hội Xa Minh, đại diện cho điều gì thì ông ta biết rất rõ. Người của Hội Xa Minh tuyệt đối không chọc vào được. Chưa nói đến những người này đều có lai lịch, đều là những cậu ấm có tiền. Nếu thực sự đắc tội bọn họ, bọn họ đến kháng nghị hoặc phàn nàn với cấp trên là có thể khiến cho bọn ông ta cuốn xéo như chơi.

Mỗi lần triển lãm xe là mỗi lần Hội Xa Minh bỏ ra cả đống tiền.

Khí thế cứ như vậy mà sa sút, lãnh đạo nhóm bảo vệ hình như còn không cam lòng, mắt đảo qua đảo lại hỏi:

-Sao hai người kia là như thế nào? Sao bọn họ lại ngã trên mặt đất?

Khi hỏi câu này, ông ta đã rất rệu rã, không định bắt nữa. Những người này lại không thừa nhận đánh nhau, ông ta cũng thực sự không dám nói gì.

-Hai người kia chắc là thi chạy với nhau, chạy nhanh quá nên kết quả là ngã va vào nhau, đáng thương quá!

Vương Thần nhìn nhìn hai người kia, cười ha hả nói, lúc nói chuyện còn không ngừng lắc đầu, ra vẻ cảm thông cho bọn họ.

-Đi thôi!

Long Thành vỗ vai Vương Thần đang làm trò nói. Mấy người lúc này mới xoay người, cùng nhau đi ra ngoài.

Lần này những nhân viên an ninh không còn ngăn cản bọn hắn. Một lát sau, mấy người đã đi đến sân khấu triển lãm khác phía trước.

-Sếp, mấy người này thì xử lí như thế nào?

Có một nhân viên bảo an cẩn thận ghé vào tai lãnh đạo hỏi. Người mà anh ta nói đến chính là hai tên nhà giàu mới nổi tên A Tam, A Tứ vừa bị Tô công tử quạt cho mấy cái tát kia.

-Đều dẫn về Phòng an ninh, nên phạt thể nào thì phạt như thế. Ở đây là trung tâm triển lãm xe, không phải sân thể dục, không phải là chỗ để cho bọn họ chạy thi với nhau.

Ông ta trừng mắt, hung dữ nói. Ông ta không dám động đến mấy người Hội Xa Minh nên chỉ có thể trút giận lên mấy tên nhà giàu mới nổi này.

Hai gã này vừa rồi cũng đã chạy đến đây thật, cũng có người nhìn thấy, lại có nhân viên bảo an phụ trách theo dõi từ đầu đến cuối.

Hai tên nhà giàu xui xẻo bị đưa tới phòng an ninh giáo dục cho một trận. Cuối cùng bên Hummer có người ra mặt mới bảo lãnh bọn gã ra. Dù thế nào thì những thằng nhãi này đều mua chiếc Hummer, đều là khách hàng của người ta.

Bọn Trương Dương sau khi đi xa thì đều phá lên cười. Vừa nãy đã thông đồng với nhau làm một trò khôi hài, cũng làm cho quan hệ của mọi người trở nên gần gũi hơn nhiều.

Bất kể thế nào nói, Trương Dương và Tô Triển Đào đều là người mới đến, đều không quen biết bọn họ nên lúc trước mọi người nói chuyện đều có vẻ khách sáo.

Vừa gây ầm ĩ một trận, quan hệ của mọi người rõ ràng đã gần gũi hơn rất nhiều.

-Được đấy, Tô công tử, không ngờ anh cũng là một quả bom nổ chậm, chạm đến là phát nổ!

Lý Á cười ha hả đi tới, vỗ vai Tô Triển Đào nói. Vừa rồi nếu không ai đánh nhau thì Tô Triển Đào cũng cho gã kia mấy cái bạt tai.

Nếu đánh nhau thực sự thì một mình Long Thành cũng có thể đè bẹp mấy gã kia khiến bọn gã có kết cục rất thảm.

-Tôi vừa nãy cũng tức khí quá rồi, haiz, mất mặt quá!

Tô Triển Đào ái ngại gãi đầu, lén nhìn Dương Linh, thấy Dương Linh không để tâm, y mới thở phào nhẹ nhõm.

-Bị bọn chúng gây sự mất cả hứng, đi, đi ra ngoài uống chút gì đó nào!

Hoàng Hải cười nói, những người khác đều gật đầu. Bây giờ mà đi xem xe thì đúng là không còn hứng thú. Với tâm trạng này mà đi ngắm xe thì dù có là loại xe gì thì bọn họ cũng đều không thích nổi.

Bên ngoài trung tâm triển lãm có một quán cà phê rất ngon. Chỗ Long Thành nói chính là ở đây. Khi bọn Trương Dương vào thì đã quán đã rất đông khách. Long Thành đích thân chọn một phòng riêng.

Quán cà phê này rất lớn, có phòng riêng rất tốt.

-Ngại quá, đều trách tôi làm mọi người cụt hứng!

Sau khi ngồi xuống, Tô Triển Đào lại chủ động nói xin lỗi. Bây giờ mới bình minh, còn cả đống thời gian dàu, tiếc là y cũng không còn tâm trạng nào.

-Tô công tử, đừng nên nói như thế. Thằng nhãi kia đáng ăn đòn lắm. Nếu anh không đánh nó thì tôi cũng đánh. Chẳng biết kiếm được tí tiền ở đâu ra mà không biết điều, không biết bản thân mình mang họ gì nữa.

Vương Thần lập tức lắc đầu, lời của y còn khiến mọi người gật đầu một cái.

Tên nhà giàu mới nổi kia thật sự rất đáng giận, còn dám ra giá gấp hai, ba lần nữa. Nó thực sự nghĩ rằng có vài ba đồng tiền thối là rất giỏi rồi, không có ai đáng giá bằng nó nữa, lại càng không cần nói đến gia cảnh của nó.

-Tô công tử, những câu khác của Vương Thần, tôi không đồng ý, nhưng lời này thì tôi đồng ý. Thằng nhãi kia bị đánh là đáng lắm, nếu không phải là ở trung tâm triển lãm xe thì nó đã phải nhập viện rồi.

Lý Á nói tiếp, mấy người cũng đều bật cười. Y và Vương Thần xấp xỉ tuổi nhau, sở thích của hai người cũng đều khác nhau, cứ ở cùng một chỗ là đấu khẩu.

Nhưng cũng chỉ đấu khẩu mà thôi, trong lòng đều xem đối phương là bạn, khi đối ngoại thì lại vô cùng ăn ý. Hôm nay là một ví dụ.

-Đúng rồi, anh Thành. Hôm nay tôi phải cảm ơn anh, nếu không có anh thì tôi đã thảm rồi.

Tô Triển Đào lại quay đầu nói lời cảm ơn với Long Thành. Khi gã kia xông vào thì Tô Triển Đào không ngờ lại quên tránh đi, bây giờ nghĩ lại cảm thấy chút mất mặt, trên mặt nóng ran lên.

-Đây chỉ là chuyện nhỏ thôi. Chúng ta đi cùng nhau, nhất định không thể nhìn cậu bị ức hiếp được!

Long Thành cười nói, mắt lại nhìn sang Trương Dương. Sức mạnh của Trương Dương có thể còn hơn y nhiều.

Y đang nghĩ nếu như mình không trực tiếp ra tay thì Trương Dương có thể ngăn cản người kia lại hay không. Y cảm giác là Trương Dương có thể làm được.

Trong lòng của y không phải là không từng nghi ngờ rằng Trương Dương cũng có nội lực như y. Điều đáng tiếc là nhìn thế nào thì Trương Dương cũng không giống người có nội công, ít nhất là y nhìn không ra điểm nào đáng nghi.

Có thể khiến y nhìn không ra dấu hiệu gì, hoặc là Trương Dương thật sự không có nội công, hoặc là có nhưng nội công của hắn cao thâm hơn, cao hơn ra gấp bội, khiến y hoàn toàn nhìn không ra, không cảm giác được.

Long Thành cũng là mới bắt đầu tu luyện từ nhỏ. Mới bảy, tám tuổi đã bắt đầu cố gắng, đến bây giờ mới có thành tích như vậy, muốn nói Trương Dương lợi hại hơn y gấp bội thì y là không thể nào tin được. Nhìn thoáng qua thì Trương Dương dù sao cũng là quá trẻ tuổi.

Điều này cũng làm cho y tin chắc rằng Trương Dương chỉ có thể là tài năng thiên phú, sinh ra đã có khí lực lớn. Người như vậy không phải là không có, chỉ có điều rất hiếm mà thôi.