Lúc Trương Dương châm cứu, ông nội của Yến Yến, Triển Đào và cả Dương Linh nữa đều ở bên ngoài cẩn thận nhìn qua cửa sổ.
Mỗi lần Trương Dương châm vào người cô bé một kim, đôi mắt của họ lại mở to hơn.
Nhất là khi cây kim rung lên trong một thời gian dài, làm cho Dương Linh phải há hốc miệng.
Trước đó Trương Dương đã từng nói, hắn là một bác sĩ, sở trường của hắn là y thuật, lúc đó mọi người còn tưởng hắn đang đùa, không ngờ đây lại là sự thật.
Chỉ nhìn cách châm kim điêu luyện của Trương Dương thôi cũng đủ thấy rằng hắn không hề nói dối, nếu không phải là bác sĩ thật sự thì không thể làm được như vậy.
Nếu Trương Dương thật sự có thể chữa khỏi bệnh cho Yến Yến, thì chính là một bác sĩ không tầm thường chút nào, nhất định là thần y.
- Bác sĩ Trương, Yến Yến nó sao rồi?
Trương Dương vừa bước ra thì ông Ngô đã không cầm lòng được hỏi anh, Yến Yến vừa châm cứu xong, trên người vẫn còn những cây kim khủng bố, và đang ngồi bên trong, mắt nhắm nghiền.
- Tình trạng của cô bé tốt hơn so với những gì cháu đã nghĩ, nếu như thuận lợi thì cho dù chữa không hết, cũng có thể sống thêm ba đến năm năm, trong khoảng thời gian này cháu sẽ tiếp tục nghĩ cách!
Gương mặt Trương Dương có chút mệt mỏi, tuy nhiên hắn vẫn nở nụ cười trả lời ông Ngô.
Môi của ông Ngô hơi rung lên, lúc này ông hoàn toàn đứng bất động ở đó, lúc đầu Trương Dương nói chỉ là một năm thì ông đã cảm thấy rất bất ngờ, rất vui sướng rồi, không ngờ bây giờ lại trở thành ba đến năm năm, càng làm ông khó mà tưởng tượng nổi.
- Cảm ơn, cảm ơn bác sĩ Trương nhiều lắm!
Ông nhanh chóng tỉnh lại, xúc động nói lời cảm ơn với Trương Dương. Điều bất ngờ mà Trương Dương mang đến cho ông ấy càng ngày càng nhiều, niềm vui mừng càng ngày càng lớn.
Trương Dương mỉm cười:
- Cháu nghỉ một lát đã sau đó mới rút kim cho con bé, bây giờ bất cứ ai cũng không được động vào cô bé nhé!
Nói xong Trương Dương liền tránh sang một bên, ngồi nghỉ ngơi trên chiếc ghế trong vườn, lần này thực sự đã tiêu hao không ít nội công của hắn.
Nếu như không phải lúc đầu Trương Dương đã uống hai viên nhân sâm và tiên đơn cho nội công tăng lên, thì dựa vào nội công trước đó e rằng Trương Dương cũng không gắng gượng nổi ca chữa trị này.
Bệnh càng nặng, nội công mà Trương Dương phải tiêu hao càng nhiều.
Nửa giờ đồng hồ trôi qua rất nhanh, sau khi Trương Dương rút kim xong, hắn còn để lại địa chỉ của mình cho họ.
Nơi này quá hẻo lánh, lần châm kim sau có thể đưa Yến Yến đến chỗ của Trương Dương, hoặc cũng có thể để Yến Yến ở lại khách sạn, càng thêm tiết kiệm được thời gian.
Ngày mai sẽ là lần châm cứu tiếp theo, Trương Dương phải châm liên tục năm ngày cho Yến Yến mới có thể cho cô bé uống tiên đơn được.
Cho dù là như vậy, nhưng lúc uống tiên đơn vẫn phải có Trương Dương ở đó, dùng hết sức giúp cô bé hấp thụ dược lực thì việc điều trị mới đạt kết quả tốt được.
Từ chối sự giữ lại của ông Ngô, Trương Dương và Triển Đào, Dương Linh cùng quay về khách sạn.
Ngày mai cuộc triển lãm xe hơi sẽ khai mạc, mọi người đều phải đi triển lãm xem xe, đây cũng là mục đích mà bọn họ có mặt ở đây, không thể vì bản thân mà làm lỡ việc mọi người được.
Lúc về Trương Dương còn thở dài, cuối cùng hắn đã biết tại sao tuyết liên đơn ngàn năm của ông cố hắn lại không giữ được, đến đời hắn thì chẳng còn viên nào.
Lương y như từ mẫu, một khi đã mềm lòng rồi thì có bao nhiêu viên tiên đơn cũng không đủ cả, những người cần giúp đỡ thật sự quá nhiều.
Buổi sớm ngày thứ hai, Dương Linh gọi Trương Dương ra ngoài dùng điểm tâm.
Trương Dương cho Tia Chớp ăn no trước rồi sau đó mới bế nó cùng ra ngoài, đợi đến khi hắn và Tia Chớp đến nhà ăn thì Long Thành và mọi người đã ngồi đợi ở đó lâu rồi.
Tinh thần của Long Thành và mọi người tốt hơn nhiều so với hôm qua, Hoàng Hải dường như cũng đã quên đi chuyện không vui trước đó, mọi người đều đang nói cười rất vui vẻ.
- Trương Dương, cậu đến rồi sao? Đây là gì vậy?
Vương Thần nhìn Trương Dương, cười ha ha chào hắn. Nhìn thấy Tia Chớp trong lòng Trương Dương thì ngạc nhiên hỏi.
- Tên nó là Tia Chớp, nó là con chồn cưng của Trương Dương đó!
Dương Linh cười nói, chuyện xảy ra hôm qua đã làm cho cô càng hiểu thêm về Trương Dương, càng hiểu rõ thì cô càng tò mò về hắn.
Tuy nhiên Dương Linh cũng không kể chuyện hôm qua cho ai nghe cả, Triển Đào đã đặc biệt nói riêng với cô ấy, Trương Dương không thích quá nhiều người biết chuyện của mình.
- Con chồn cưng, nó đẹp thật, bữa sau mình cũng sẽ mua một con!
Vương Thần kinh ngạc nhìn Tia Chớp, lớn tiếng nói.
Vương Thần đang nghĩ, mang thú cưng bên người sẽ làm cho người khác chú ý, nhất là thu hút các cô gái, nhìn thấy xung quanh có rất nhiều cô gái đang ngắm nhìn Trương Dương.
Tia Chớp rất đáng yêu, thực sự rất hấp dẫn con gái.
- Cậu muốn mua cũng không mua được, con thú cưng này của Trương Dương là mang từ trên núi xuống, hơn hẳn những con thú cưng mà cậu mua đó!
Dương Linh cười nói tiếp, Trương Dương gật đầu, nghĩa là đồng ý với lời của cô ấy.
- Ăn cơm xong trước đi, một lát nữa sẽ đi xem xe!
Long Thành nhẹ nhàng nói, mọi người nhanh chóng đi lấy đồ ăn, vừa nãy họ còn đang đợi Trương Dương, sau khi nghe Long Thành nói thì tất cả liền đứng lên ngay, cho dù là ăn xong cơm cũng phải ngồi đợi ở đây, thì chẳng khác nào đợi trước, sau đó mới cùng đi ăn.
Điều này cũng làm Trương Dương có chút bất ngờ, và hắn cũng đã biết rằng mọi người nể phục Long Thành không phải là không có nguyên nhân.
Không nói về lai lịch của cậu ấy, có tấm lòng này thì đã là quý lắm rồi. Bây giờ có rất nhiều người ích kỉ, rất nhiều người chỉ nghĩ đến bản thân, căn bản không hề nghĩ đến người khác.
Lần triển lãm này là triển lãm toàn cầu do trung tâm triển lãm quốc tế Hỗ Hải tổ chức.
Nói một cách nghiêm túc, đây không phải là cuộc triển lãm xe hơi quốc tế chính quy, nên mới treo mác là "toàn cầu", tuy nhiên những chiếc xe danh tiếng, sang trọng trong lần triển lãm này dường như không thua kém gì các cuộc triển lãm xe hơi quốc tế hằng năm.
Trung tâm triển lãm chỉ cách khách sạn có năm phút đi bộ, nên mọi người đều không lái xe, tất cả đều đi bộ về phía trung tâm.
Vương Thần rất hoạt bát, trên đường không ngừng nói về chiếc xe mà lần này cậu ấy muốn mua, đầu tiên cậu ấy muốn chiếc xe thể thao, và năm ngoái cậu đã mua nó, nhưng thật ra chỉ là chiếc BMW thể thao bình thường, lần này Vương Thần muốn mua một chiếc Porsche.
Nghe nói triển lãm lần này có chiếc Porsche 911 mới nhất, Vương Thần lập tức chọn loại xe này.
Lý Á cũng thích xe thể thao, nhưng cậu ấy thích chiếc Ferrari hơn, và hai người họ đã tranh cãi với nhau trên đường, người này nói chiếc Ferrari tốt, người kia nói chiếc Porsche tốt, chẳng ai chịu nhường ai.
Còn Hoàng Hải lại muốn có chiếc Hummer, cậu ấy thấy chiếc Hummer của Long Thành thật không tệ, nhìn vào rất mạnh mẽ.
Về phần Dương Linh thì lần này tham quan là chính, nếu có nhu cầu thì sẽ mua một đoàn xe sang trọng về bổ sung cho cửa hàng của cô, ở Trường Kinh, kinh doanh xe hơi sang trọng phát đạt nhất chính là cô.
Đương nhiên, nếu như gặp được chiếc xe vừa ý, bọn họ có thể sẽ mua thêm chiếc nữa mang về. Mua cả hai chiếc xe trong một cuộc triển lãm là chuyện thường có, nếu như chiếc nào cũng thích, cũng không nỡ bỏ thì có thể mua hết về nhà cũng được.
Vương Thần và Lý Á vẫn chưa tranh cãi xong thì đã đến trung tâm triển lãm, nơi này rất đông người, bên ngoài đậu đủ kiểu xe hơi.
- Đi thôi mấy cậu, đưa mình đi xem Porsche trước!
Nhìn thấy phía trước nhiều người như vậy, Vương Thần là người đầu tiên hứng khởi nhất, bước nhanh về phía trước, đã vậy còn "bắt cóc" mọi người đi theo cậu ta.
Những người ở phía sau ngơ ngác nhìn nhau, ai cũng chẳng biết phải làm sao.
Trước đó bọn họ đã cùng hẹn nhau rằng lần triển lãm này tất cả đều phải ở bên cạnh nhau, mới có thể cùng nhau đề xuất ý kiến. Bây giờ Vương Thần chạy đi như vậy, nên bọn họ chỉ có thể là chạy theo.
Cũng may là chỗ trưng bày Porsche rất gần, đi vào mấy bước là đến rồi. Cái tên nhóc Vương Thần này khi vừa nhìn thấy Porsche thì bước chân lại càng nhanh hơn nữa.
Đợi đến lúc Trương Dương đuổi kịp Vương Thần thì tên nhóc này đã đang vây quanh ngắm nhìn chiếc Porsche 911 màu hồng rồi.
Long Thành và mọi người cũng xúm vào, ai nấy đều cho lời bình về chiếc xe, bên cạnh còn có những nhân viên tư vấn không ngừng giới thiệu cho bọn họ.
- Chiếc xe này không tệ, có thể mua được. nếu để cho Vương lão ngũ sửa đổi thêm tí nữa thì Vương Thần, "con ngựa chiến" của cậu sẽ lập tức được nâng cấp!
Sau khi xem xong, Long Thành là người đầu tiên cho ý kiến.
Câu này của anh ta là tán thành chiếc xe này, trong một đám này người chơi xe sớm nhất chính là anh ta, những lời của anh ta mọi người đều nghe theo.
- Vẫn là chiếc Porsche này tốt! Em gái, tôi mua chiếc xe này, lát quay lại phải ưu đãi cho tôi đấy nhé, chúng tôi là người của hội Xa Minh đấy!
Những lời của Long Thành làm cho Vương Thần rất vui, anh ta bèn nói với nhân viên bán hàng bên cạnh..
"Xa Minh", thật ra là một hội do các cậu ấm thích siêu xe, thích chơi xe vô tình sáng lập ra, thành viên thì không nhiều, một trăm người không hơn không kém, khắp nơi trên cả nước đều có, họ xuất hiện nhiều nhất ở các cuộc triển lãm xe.
Đôi mắt của nhân viên bán hàng chợt sáng lên, liền gật đầu đi làm thủ tục cho Vương Thần.
Đến Trương Dương cũng phải bái phục, họ mua xe với tốc độ quá nhanh, giá niêm yết của chiếc xe này là 1.980.000 tệ, cho dù là có ưu đãi thì cũng phải mất triệu mấy, một chiếc xe có giá gần đến hai triệu mà lại có thể mua một cách nhanh chóng như vậy.
Nhưng nghĩ lại, kiếp trước khi bản thân mua xe cũng không thèm quan tâm đến những điều này.
Chỉ cần thích chiếc nào là hắn đều muốn mua, nếu như thấy vừa lòng thì tốc độ mua xe của Trương Dương cũng không kém gì Vương Thần.
- Cậu ở đây đợi nhận xe hay là tiếp tục đi tham quan với bọn này?
Long Thành hỏi Vương Thần, Vương Thần vội nói là muốn cùng đi với mọi người.
Cậu ta vốn đã đặt sẵn mục tiêu, ưng ý nhất là chiếc Porsche 911, đã đến đây thì đơn đặt hàng cũng không ít, mua xong chiếc xe ưng ý, sau đó là sẽ đi xem tiếp, gặp được chiếc vừa ý thì lại mua thêm chiếc nữa.
Đối với những cậu ấm này, chưa bao giờ cảm thấy tiếc tiền mua xe cả.
Mọi người cùng nhau đi về phía trước, Dương Linh cũng đi bên cạnh giải thích cho Trương Dương và Triển Đào về người tên Vương lão ngũ.
Vương lão ngũ là ông chủ của một xưởng sửa xe ở Thượng Hải, nếu chỉ là một ông chủ xưởng sửa xe bình thường thì đã không khiến người ta chú ý, nhưng ông ấy có một tuyệt chiêu đặc biệt, đó chính là biết nâng cấp xe.
Một chiếc xe nếu như đưa cho ông ấy, thì tính năng sẽ lập tức khác hẳn. Tuy nhiên phí nâng cấp của ông ấy không thấp, Dương Linh đoán rằng chiếc xe này của Vương Thần nếu như đưa cho ông ấy nâng cấp, ít nhất cũng phải tiêu hết triệu mấy, xấp xỉ với giá tiền mua xe. Đọc Truyện Online Tại Truyện FULL
Nhưng có những thứ sửa đổi thật không tệ chút nào, mấy ngày sau bọn họ còn phải đi thi đấu, việc nâng cấp chiếc xe thật sự rất cần thiết.
Mọi người vừa nói chuyện vừa đi về phía trước.
Nơi trưng bày những chiếc xe có giá dưới một triệu cơ bản là không có người xem, cái mà bọn họ xem đại đa số đều là những chiếc trên một triệu, giá thấp của họ cũng phải là mấy chục triệu, thường thì những chiếc xe giá dưới mấy trăm ngàn họ không thèm đếm xỉa tới.
Huống hồ, chiếc xe có giá trị mấy triệu, mua về cũng không đủ tư cách để đi thi đấu, ở đây từ trước đến giờ không chấp nhận những chiếc xe giá dưới một triệu tham gia cuộc đua, cho dù là nó có sửa đổi tốt đến mức nào đi nữa.
Mọi người cùng bước tiếp, người muốn quay lại không phải là Dương Linh mà chính là Trương Dương.
Nói một cách chính xác, chính là con chồn cưng đang nằm trên vai hắn. Từ lúc ra ngoài đến giờ Tia Chớp vẫn luôn nằm yên trên vai Trương Dương, mắt nhắm lại ngủ ngáy o..o.., cũng không biết là có thật sự ngủ không nữa.
Tuy nhiên dáng vẻ của nó lúc ngủ rất đáng yêu, thật sự thu hút ánh nhìn của nhiều người, bất luận là chàng trai hay cô gái nào cũng muốn nhìn ngắm nó.