Nhìn thấy gương mặt hiền từ của ông cụ, Trương Dương bỗng nhiên hơi chau mày.
Ông chống gậy, nhìn thì rất hiền từ, đứng đằng sau cô bé nhưng cũng nhìn Trương Dương vài lần.
Nhìn tướng mạo thì ông khoảng bảy mươi mấy tuổi, vả lại gương mặt hồng hào, nhìn rất tỉnh táo.
Dáng vẻ của ông ấy, người thường nhìn vào chắc chắn sẽ khen là khỏe mạnh sống lâu, thậm chí một vị bác sĩ nào đó cũng sẽ nói như vậy, nhìn dáng người của ông thật sự rất khỏe mạnh.
Nhưng trong mắt Trương Dương lại không phải là vậy, cảm giác nhạy bén của Trương Dương cho thấy sự hồng hào trên gương mặt ông có chút gì đó không bình thường.
Sự khác biệt rất nhỏ, nhưng rõ ràng là không đúng. Xảy ra chuyện bất thường thì chắc chắn sẽ có gì đó quái lạ, cho dù là không đúng nhưng cũng không phải không có thể.
Chỉ cần nhìn qua là Trương Dương biết ông lão này có bệnh, hơn nữa lại là bệnh nặng.
Cậu thanh niên, con chồn này cậu bán không? Nếu như cậu đồng ý, tôi sẽ trả cho cậu cái giá hợp lý.
Ông cụ còn không biết Trương Dương đang đoán xem cụ bị bệnh gì, mỉm cười nói với hắn.
Cô bé nghe thấy lời nói của ông, ánh mắt chợt sáng lên, ngẩng đầu nhìn Trương Dương với niềm hy vọng tràn đầy.
Tia Chớp đang được cô bé vuốt ve cũng ngẩng đầu lên, có vẻ như không vui lắm, lập tức nhảy từ tay lên đến vai của Trương Dương và nằm yên ở đó.
Bộ dạng này của nó Trương Dương hiểu, chính những lời vừa nãy của cụ già đã "đắc tội" với nó.
Nhưng ông ấy lại không hiểu. Thấy Trương Dương không trả lời, ông nhìn con chồn nhảy lên vai của Trương Dương, sau đó lại nhìn Trương Dương và nói với hắn:
Tôi biết người quân tử không nên đoạt lấy những thứ mà người khác yêu quý, nhưng cháu gái của tôi rất thích nó, thân làm trưởng bối trong lòng luôn nghĩ cho con cháu, tôi mong cậu thông cảm!
Ông giải thích cho Trương Dương một cách chậm rãi.
Quân tử không đoạt lấy những thứ mà người khác yêu quý, nhưng vì cháu gái cụ thích, vì cháu cụ già ấy có thể làm tất cả, vậy nên mới mở miệng hỏi mua thú cưng của Trương Dương.
Một trăm ngàn, bán con thú cưng này cho chúng tôi, được không?
Giải thích xong, ông lại nói thêm câu nữa. Một trăm ngàn ở thời đại này thật không nhỏ, ở rất nhiều thành phố khác còn có thể mua một căn nhà nữa. dù là ở thành phố như Hỗ Hải, cũng có thể mua được một căn nhà cỡ vừa.
Cái giá này của ông đưa ra, nếu là người khác thì chắc chắn sẽ đồng ý ngay, dù sao cũng chỉ là một con thú cưng, ở thời đại này giá của một con chồn như thế này không đắt lắm, cho là con đẹp nhất thì cũng chỉ mất vài trăm mà thôi.
"Chit chit!"
Trương Dương còn chưa kịp nói gì, thì Tia Chớp bỗng nhiên kêu lên, giống như là không thích cho lắm.
Trương Dương véo nhẹ cổ nó, như đang an ủi nó. Lúc này Tia Chớp mới chịu nhắm mắt lại nằm xuống như cũ.
Thưa ông, thật ngại quá! Cho dù có bao nhiêu tiền đi nữa thì cháu cũng không bán con chồn này đâu, tình cảm của cháu và nó rất đặc biệt!
Trương Dương mỉm cười, Tia Chớp là một con chồn đuôi cáo rất hiếm thấy và cũng là một trong mười động vật độc nhất.
Con linh thú này, đừng nói là một trăm ngàn, đến một triệu Trương Dương cũng không bán. Giá trị thật của nó, thậm chí còn hơn cả những tiên đơn của Trương Dương.
Huống hồ Tia Chớp cũng không thể đi theo bọn họ. Nếu thật sự để Tia Chớp đi với họ thì tuyệt đối không phải là may mắn, mà là tai họa.
Nghe Trương Dương nói vậy, đầu cô bé liền cúi xuống, trong ánh mắt thoáng chút buồn bã.
Ông già nhìn cô bé, miệng như muốn nói gì đó, nhưng cuối cùng chỉ thở dài mà không nói thêm lời nào.
Triển Đào và Trương Dương ở phía trước, cuối cùng cũng đã phát hiện ra không thấy Trương Dương đi lên nên đã vội vã quay lại tìm. Lúc này thì trời đã tối hẳn, rất nhiều đèn đã được bật lên.
Thật ngại quá, chúng tôi đã làm phiền cậu rồi!
Ông nhẹ giọng nói với Trương Dương. Trương Dương không bán cụ ấy cũng không ép, chỉ vuốt ve mái tóc của cô cháu gái.
Không sao đâu ông ạ. Dạo này sức khỏe của ông thế nào?
Trương Dương cười, tiện hỏi thêm một câu. Đây cũng là thói quen nghề nghiệp của hắn, cụ già này nhất định là có bệnh, chỉ là thông qua gương mặt thì vẫn chưa thể hiểu rõ được.
Già rồi, sức khỏe không thể nói là tốt hay xấu được; người khi đã về già thì ắt sẽ tự biết thế nào là đủ thôi!
Ông cụ lắc đầu cười, câu trả lời của ông ấy đã ngoài sự tưởng tượng của Trương Dương, hình như ông đã biết là mình có bệnh.
Trương Dương nhìn sau lưng ông, khẽ gật đầu.
Sau lưng ông cụ là hai chàng trai khôi ngô, nãy giờ vẫn cứ đứng ở đó, còn không ngừng nhìn về phía bọn họ, thật ra Trương Dương sớm đã chú ý đến sự xuất hiện của bọn họ.
Hai người này hẳn là vệ sĩ của ông ấy. Một người có thể tiện tay bỏ ra một trăm ngàn để mua một con thú cưng, lại có vệ sĩ đi theo nữa, chắc chắn không phải là người bình thường. Ít nhất thì ông cũng không thiếu tiền.
Mà những người như vậy thì rất quan tâm đến sức khỏe của mình, thường xuyên tiến hành các cuộc kiểm tra thường kì, cụ biết mình đã mắc bệnh thì cũng là chuyện bình thường.
Cho dù là bệnh gì đi nữa, ông đã biết thì chắc chắn đã có mời bác sĩ điều trị. Lúc này Trương Dương không hỏi thêm nữa, bác sĩ giỏi trên đời vốn không chỉ có mình hắn và cũng không phải bệnh nào trên đời hắn cũng chữa được.
Có chuyện gì vậy Trương Dương?
Triển Đào và Dương Linh đã chạy đến, nhìn Triển Đào còn có chút thở dốc nữa.
Hai người vừa nãy đã đi quá xa, mải mê nói chuyện mà hoàn toàn không phát hiện Trương Dương đang ở phía sau nói chuyện với người lạ, khi phát hiện ra thì đã đi quá xa rồi.
Không có chuyện gì đâu, bọn mình đi thôi!
Trương Dương gật đầu nói Triển Đào rời khỏi đây.
Cô bé thì lại nhìn con chồn trên vai Trương Dương một cách khát khao, trong ánh mắt còn đầy sự lưu luyến.
Ông cụ nhìn thấy dáng vẻ của cô bé, trong lòng chợt nhói lên, bỗng nhiên ngẩng đầu lên gọi Trương Dương đang ở cách đó không xa:
Chàng trai trẻ có thể đợi thêm chút nữa không? Bạn đang đọc truyện được lấy tại Truyện FULL chấm cơm.
Nói xong ông nắm lấy tay của cô cháu gái cùng đi về phía Trương Dương.
Chàng trai trẻ, tôi biết cậu không muốn bán con thú cưng của mình. Vậy cậu có thể cho chúng tôi mượn một thời gian được không? Không cần nhiều đâu, ba tháng là được rồi. Ba tháng tôi vẫn sẽ trả một trăm ngàn tiền mượn cho cậu!
Ông cụ thấy mua không được nên đổi thành mượn, cách nói này của cụ đã làm Trương Dương rất bất ngờ.
Nếu như cô bé đã thật sự thích con chồn, thì chỉ mượn về ba tháng có ích gì, đến lúc đó không phải sẽ càng khó rời xa thêm sao.
Ông ơi, thật sự là ngại quá, con chồn này rất đặc biệt, nó chỉ có thể theo cháu thôi, không thể theo người khác được!
Trương Dương lại lắc đầu. Không cần biết mục đích của cụ già là gì, con chồn này nhất định không thể giao cho họ.
Vả lại con chồn này cũng không thể đi theo người khác, nếu Trương Dương thật sự đưa nó cho người khác, thì chẳng khác nào đã đuổi nó. Vậy thì nó sẽ về núi ngay.
Cụ già nhìn Trương Dương, gương mặt lộ rỏ vẻ thất vọng.
Cô bé lại cuối đầu thấp hơn, bé thật sự rất thích con chồn này, vừa nhìn thấy lần đầu thì đã yêu mến nó rồi. Bình thường cô bé rất ít khi có biểu hiện chủ động như vậy.
Đây cũng là nguyên nhân mà ông đã cố gắng muốn mua con chồn của Trương Dương.
Ông thở dài nói tiếp:
Thật không dám giấu, cô cháu gái này của tôi từ nhỏ sức khỏe đã rất yếu, bây giờ cô bé đang bị bệnh nan y, chỉ có thể sống thêm được ba tháng thôi. Cho nên tôi mới muốn mượn ba tháng. Ba tháng sau nhất định tôi sẽ trả lại!
Lời nói của ông cụ làm Trương Dương hơi giật mình, vội cúi xuống nhìn cô bé.
Cô bé rất đáng yêu, màu da nhìn cũng rất bình thường, nhìn sơ qua thì chẳng phát hiện ra bệnh gì.
Tuy nhiên nếu nhìn kĩ thì Trương Dương đã phát hiện ra điều gì đó.
Da của cô bé có chút trắng trắng, lông mọc rất ít, vả lại cũng rất thưa nữa. ngoài ra môi cũng hơi thâm đen, đây quả thật là một biểu hiện không tốt lắm.
Vừa nãy Trương Dương chỉ nhìn sơ qua cô bé nên không để ý đến những chi tiết này, cũng không phát hiện có điều gì lạ.
Trương Dương dù sao cũng là một chàng trai hai mươi tuổi, cô bé này tuy tuổi tác chưa lớn, nhưng dù sao cũng đã đến tuổi dậy thì, nếu Trương Dương mà cứ nhìn cô bé trân trân như vậy thì sẽ rất mất lịch sự. đây cũng là lý do mà vừa nãy Trương Dương đã không phát hiện ra những chi tiết này.
Cô bé chẳng thèm để ý đến những lời của ông ngoại, nhưng ánh mắt bỗng nhiên trống rỗng, cô bé rõ ràng đã sớm biết chuyện này, biết mạng sống của mình chẳng kéo dài được bao lâu nữa.
Cô bé, đưa tay cho anh xem nào!
Nhìn một lát, chân mày của Trương Dương níu lại. Sức khỏe của cô bé thật sự không tốt lắm, quan sát kĩ thì có thể còn nặng hơn so với ông nội của bé.
Cô bé ngẩng đầu nhìn ông nội của mình, nhưng sau đó vẫn đưa tay ra. Trương Dương không khách sáo, cũng không chút ngại ngần, trực tiếp nắm lấy cánh tay của cô bé, ngón tay ấn vào động mạch của bé.
Lương y như từ mẫu, bây giờ trong mắt Trương Dương cô bé chính là bệnh nhân, tất nhiên sẽ không dè dặt như lúc nãy.
Từng giây trôi qua, chân mày của Trương Dương càng níu chặt hơn, cụ già nhìn dáng vẻ của Trương Dương thì có hơi kinh ngạc một chút, nhưng cũng không hề nói lời nào.
Thế nào?
Triển Đào hỏi, cậu ta là người hiểu rõ y thuật của Trương Dương nhất, cụ già đã nói cô bé này chỉ sống thêm được ba tháng, chứng tỏ bệnh của bé rất nặng.
Tình hình rất xấu, u não thời kì cuối, đã lan truyền khắp người rồi!
Trương Dương thả lỏng tay của cô bé, lắc đầu chậm rãi nói.
Nghiêm trọng vậy sao!
Triển Đào sửng sốt buột miệng kêu lên.
U não giai đoạn cuối, cho dù là người không biết y thuật thì cũng biết sự lợi hại của nó. Người mắc bệnh này thì coi như đã bị tuyên án tử hình.
Mắc bệnh này, có thể chỉ sống thêm được ba tháng, thậm chí có thể chỉ được một tháng mà thôi.
Y thuật của cậu thật không tệ, cô cháu gái đáng thương này của tôi đúng là đã mắc bệnh u não giai đoạn cuối.
Cụ già thở ra một tiếng nặng nề. Trương Dương chỉ xem mạch mà đã chẩn đoán ra bệnh tình của cháu gái, y thuật quả thật không tệ chút nào, đặc biệt là ở tuổi của hắn lại càng hiếm có.
Tiếc rằng có biết cũng vậy, đây là bệnh nan y mà trước mắt khoa học vẫn chưa có cách chữa trị. Cụ già thật sự rất giàu có như Trương Dương đã đoán trước, nhưng dù có nhiều tiền hơn nữa cũng không thể mua lại mạng sống của cô cháu gái này.
Bây giờ Trương Dương cũng đã hiểu tại sao một người có khí chất như cụ đây lại kiên trì muốn mua con chồn của anh, ông ấy bây giờ bằng lòng thỏa mãn tất cả tâm nguyện của cháu gái, bất luận là thế nào, ông chỉ nghĩ cho cháu gái mà thôi.
Nhưng dù biết là vậy, Trương Dương cũng không thể nào thỏa mãn yêu cầu đó. Nếu là một con thú cưng bình thường thì có tặng không cho họ cũng không sao, nhưng Tia Chớp thì không được, nó không giống như những vật nuôi bình thường mà là một linh thú thật sự.
Trương Dương cúi đầu nhìn cô bé, đôi mắt trống rỗng của của bé đã làm anh có chút đau xót. Một cô bé đáng yêu như vậy không thể rời khỏi thế gian quá sớm được.
Trương Dương đột nhiên ngẩng đầu lên nhìn cụ già và nói:
Nếu như mọi người tin cháu thì cháu có thể thử. Cháu không nắm chắc là sẽ chữa khỏi cho cô bé nhưng có thể cho bé sống thêm một năm nữa thì không thành vấn đề!
Lời này của Trương Dương đã làm cho ba người đứng xung quanh đều phải quay đầu lại nhìn hắn một cách kinh ngạc.