Trương Dương nghĩ chính là, hệ thống có thể biết ý nghĩ của người khác, vậy là có thể biết của mình.
Điều này khiến Trương Dương rất khó tiếp nhận. Phỏng chừng đổi thành bất cứ kẻ nào khác cũng khó tiếp nhận điều này. Đầu mình bị người khác nhìn thấu, vậy chẳng phải giống như mình không mặc quần áo sao, toàn bộ lộ liễu đứng trước mặt người khác.
Bị người khác tra được trong đầu mình đang nghĩ gì, cảm giác của Trương Dương còn nghiêm trọng hơn cả việc không mặc quần áo mà đứng trên đường.
- Không thể điều tra suy nghĩ của kí chủ. Hệ thống chỉ có thể tra sủng vật của kí chủ. Một khi sủng vật quyết định nhận chủ, tương đương với việc nó hình thành mối liên hệ với hệ thống, hệ thống liền có thể đọc tư liệu của nó một cách có chừng mực.
Giọng nữ máy móc thản nhiên vang lên, trong lòng Trương Dương lập tức thở phào.
Chỉ có thể dò xét sủng vật, hãy còn may, Trương Dương lại nhìn vào mắt Tia Chớp, cảm thấy thương cảm tiểu tử này vài giây.
Vừa rồi nó có vẻ sợ hãi như vậy, đoán chừng là cảm giác được cái gì, tiểu tử này thật là thông minh, đáng tiếc là so với hệ thống mà nó không có cách gì hiểu và giải thích được này, thực sự còn kém xa.
Trương Dương lại hỏi mấy câu hỏi khác, lúc này mới để hệ thống biến mất.
Hắn cũng nhìn thấy được tình trạng mới của mình. Sau khi ép buộc thăng cấp, số liệu mọi hạng mục của mình đều nâng cao, thính lực, thị lực, khứu giác đều thay đổi rõ ràng.
Tuy nhiên điều hắn quan tâm nhất, vẫn là giá trị năng lực.
Vừa rồi Trương Dương cố ý tra tìm giá trị năng lực hiện nay, y thuật của hắn tăng lên 2 điểm, đạt được 42. Trị số khí công Trương gia thì thành 35, nhiều hơn 10 điểm so với lúc trước.
Tiến bộ mấy ngày nay của hắn thật sự rất tốt. Cộng thêm những điều tốt mà hệ thống thăng cấp mang lại, so với thời kì đỉnh cao khi trước, hắn thật ra cũng không kém quá xa.
Trương Dương hiện nay, nếu gặp phải hồ đuôi chồn khi trước, chắc chắn sẽ không còn chật vật như vậy.
Nhìn chồn đuôi cáo trong lồng thủy tinh ngây ngô cười với mình, Trương Dương hơi do dự.
Vừa rồi hệ thống rõ ràng đã cho hắn biết, độ trung thành 68. Chồn đuôi cáo này hiện nay tuyệt đối nghe lời hắn. Cho dù thả ra cũng không có chút nguy cơ nào.
Chồn đuôi cáo tuyệt đối không thể tấn công hắn.
Đáng tiếc Trương Dương từng nếm mùi lợi hại của chồn đuôi cáo này, vẫn có chút không yên lòng với nó. Sau khi nghĩ kĩ, Trương Dương đóng tất cả cửa sổ, chặn tất cả các khe hở, lại tìm một cái dây ny long rất chắc, lúc này mới chuẩn bị mở lồng ra.
Hắn cũng muốn thả chồn đuôi cáo ra ngoài hít thở không khí, tiện thử nghiệm xem có phải nó thật sự đi theo mình không.
Thuốc dùng nước bọt của chồn đuôi cáo phối chế ra, Trương Dương cũng đã chuẩn bị xong từ lâu. Cẩn tắc vô ấy náy, sau khi chuẩn bị xong tất cả, Trương Dương mới cẩn thận mở lồng ra. Đọc Truyện Kiếm Hiệp Hay Nhất: http://truyenfull.vn
Lồng vừa mở, chồn đuôi cáo lên chui ra nhanh như bay. Tốc độ của nó rất nhanh, còn nhanh hơn so với lần trước Trương Dương gặp nó.
Hướng chồn đuôi cáo xông tới, chính là chỗ Trương Dương.
Trương Dương sợ giật mình, hắn không ngờ tốc độ của chồn đuôi cáo hiện nay lại nhanh như vậy, lúc định trốn thì đã không kịp rồi. Khoảng cách giữa họ thật sự quá gần.
Chồn đuôi cáo Tia Chớp, đã nhào lên người hắn, nắm lấy cổ áo của hắn, liếm liếm mặt hắn.
Trọng lượng của chồn đuôi cáo rất nhẹ, cái đuôi nó còn quét trên cánh tay của Trương Dương, khiến Trương Dương có cảm giác tê tê ngứa ngứa. Hàm răng nó có độc, tuy nhiên nước bọt thì không, bị liếm như vậy, còn có cảm giác mát mát rất thoải mái.
- Được rồi, đừng vờn nữa, ngứa lắm.
Trương Dương cười haha vỗ vỗ người nó. Tia Chớp rất nghe lời, lập tức đứng ở trên vai Trương Dương, bò ra đó, lông xù vô cùng đáng yêu.
Điều này khiến Trương Dương cũng thấy có chút kì quái. Chồn đuôi cáo này rõ ràng đã nhiều ngày không tắm rửa, cũng không biết sao nó lại sạch như vậy, chẳng bẩn tí nào.
Đến lúc này, Trương Dương cuối cùng cũng tin lời hệ thống hoàn toàn. Lúc này chồn đuôi cáo thực sự tình nguyện đi theo hắn.
Chồn đuôi cáo, một trong những thiên hạ chí độc, đồng thời cũng là thiên địa linh thú. Có sủng vật như vậy đi theo, quả thật có trợ giúp rất lớn cho Trương Dương.
Phỏng chừng chẳng ai ngờ, động vật nhỏ đáng yêu như vậy, lại có lực sát thương lớn thế.
Có thể khiến chồn đuôi cáo thật tâm đi theo, cũng là thu hoạch hoàn toàn bất ngờ trước khi Trương Dương phối thuốc. Chồn đuôi cáo này không chỉ là một món thiên tài địa bảo, nói thật ra, còn lợi hại hơn cả thiên tài địa bảo.
Sau khi dọn dẹp toàn bộ đồ đạc, Mễ Tuyết cũng tan làm về.
Cô vừa thấy chồn đuôi cáo được thả ra cũng có chút hoảng sợ. Sự lợi hại của tiểu tử này cô rất rõ. Thấy chồn đuôi cáo yên lặng nằm trong tay Trương Dương, ánh mắt Mễ Tuyết trừng lớn.
Sau khi Mễ Tuyết trở vè, Trương Dương cũng hoàn toàn yên tâm.
Hệ thống nói hoàn toàn đúng. Tia Chớp rất nghe lời hắn. Không có mệnh lệnh của Trương Dương, nó sẽ không tùy tiện tấn công người. Vừa rồi Trương Dương đã dạy bảo tiểu tử này rất nhiều câu.
Thấy tiểu tử kia ra ngoài, Mễ Tuyết cũng rất hứng thú. Không còn quan tâm tới chuyện kể lại mấy chuyện thú vị ở siêu thị hôm nay với Trương Dương, cẩn thận đùa nghịch với con chồn nhỏ này.
Tia Chớp dường như cũng nhận ra Mễ Tuyết, một lúc sau liền ở bên cạnh Mễ Tuyết. Nó khẽ vẫy cái đuôi mềm mại, không ngừng ngoe nguẩy trên cánh tay Mễ Tuyết, khiến Mễ Tuyết không ngừng cười khanh khách.
Lúc Trương Dương và Mễ Tuyết ăn cơm tối, Tia Chớp vẫn luôn ngồi bên cạnh, trơ mắt nhìn.
Nó không ăn mấy đồ này, tuy nhiên lại rất có hứng thú với bộ dạng của bọn Trương Dương lúc ăn cơm, không ngừng nhìn động tác ăn cơm của Trương Dương và Mễ Tuyết, khiến hai người không ăn nổi.
Không có cách nào, Trương Dương lấy ra viên sâm hoàn cho nó. Tia Chớp dùng hai móng vuốt nhỏ cầm sâm hoàn ngửi ngửi, lập tức vui vẻ nhé thẳng vào miệng. Sau đó vọt vào lòng Trương Dương nhanh như bay, nắm ngủ ở đó.
Thứ Trương Dương cho nó, đương nhiên là sâm hoàn nhân sâm ngàn năm.
Đối với một sủng vật rất nghe lời mình, Trương Dương chắc chắn sẽ không keo kiệt. Số lượng Tiên quả đan quá ít, bằng không, cũng có thể cho nó mấy viên linh dược như vậy.
Tia Chớp cảm giác chỉ ngủ khoảng hơn một tiếng, sau khi tỉnh lại liền ra sức liếm liếm mặt Trương Dương, nó có vẻ thân thiết với bộ dạng của Trương Dương hơn.
Ngay cả Mễ Tuyết, nó nhiều nhất cũng chỉ là chơi đùa cùng. Lúc chơi đùa cũng sẽ nhìn sắc mặt của Trương Dương, nếu Trương Dương đi khỏi, nó tất nhiên cũng sẽ chạy theo.
Điều này còn khiến Mễ Tuyết có chút ghen tị. Không phải vì hồ đuôi chồn này, mà là đang ghen với Trương Dương.
Tiểu tử đáng yêu như thế, Mễ Tuyết từ lâu trước đây đã muốn ôm nó ra ngoài chơi. Trước kia không dám, hiện tại có cơ hội rồi, tiểu tử này lại cứ dính lấy Trương Dương. Có chơi với cô cũng thuần túy chỉ là tạm thời.
Ngay cả khi cô lấy hết dũng khí để mang lồng rắn độc tới cũng không được.
Rắn độc chỉ là thức ăn thông thường, đương nhiên không thể sánh được với độ hấp dẫn của linh dược. Tiểu tử này rất thông minh, nó biết trên người Trương Dương có nhiều viên thuốc nhỏ như vậy. Sau này còn muốn ăn thứ này, nhất định phải đi theo Trương Dương.
Điều khiến Trương Dương không ngờ nhất chính là, một viên sâm hoàn nhỏ này, không ngờ khiến độ trung thành của chồn đuôi cáo tăng lên 73, tăng khoảng 5 điểm.
Độ trung thành vượt qua 70, sẽ không cần lo độ trung thành của sủng vật sẽ giảm xuống, cũng không cần lo bọn chúng sẽ bỏ đi. Trương Dương không ngờ tiểu tử này dễ bị qua mặt như vậy, chỉ cần cho chút đồ ăn ngon, có thể khăng khăng một mực đi theo mình.
Tuy nhiên suy nghĩ một chút, cũng chỉ có Trương Dương là có thể làm được những việc này.
Những người khác trên người cũng không có nhiều linh dược như vậy. Không có linh dược sẽ không có sức hấp dẫn gì với hồ đuôi chồn. Đừng nói đi theo, không cắn anh một miếng đã là may rồi.
Ngày hôm sau, Trương Dương ở nhà không có việc gì, định lại phối một lò sâm hoàn.
Nhân sâm ngàn năm của hắn còn thừa khoảng 1/3, 1/3 này hắn giữ lại để dự bị, tạm thời không có ý định phối thuốc.
Nói không chừng lúc nào đó còn có thể dùng đến nhân sâm ngàn năm, cần cho việc phối những thứ thuốc khác.
Hiệu quả gia tăng nội lực của nhân sâm ngàn năm không sánh được bằng quả tam sắc. Tuy nhiên nó cũng có ưu thế của nó, có thể ứng phó với rất nhiều bệnh tật về mọi phương diện. Đặc biệt đối với một vài loại bệnh thông thường, công hiểu của nhân sâm ngàn năm càng mạnh hơn quả tam sắc, tác dụng của hai loại thiên tài địa bảo này không giống nhau.
Lò thuốc này, Trương Dương không cho Tia Chớp ăn.
Khiến Tia Chớp nhìn hắn trông rất tội nghiệp, còn không ngừng xoa xoa móng vuốt, nhìn có vẻ rất khiến người ta thương hại.
Đối với bộ dạng của nó Trương Dương chỉ có thể bất đắc dĩ lắc đầu. Con vật này quá thông minh, biết giả bộ đáng thương để xin đồ, đáng tiếc lúc này Trương Dương nói gì cũng không thể cho nó được.
Hôm qua vừa ăn Tiên quả đan và sâm hoàn, dược lực còn chưa hấp thu toàn bộ, lúc này mà ăn nữa thì chỉ lãng phí.
Trương Dương cũng không có nhiều linh dược như vậy, có thể cho nó ăn như ăn chút thức ăn thừa.
Thời gian qua rất nhanh, Mễ Tuyết dần dần thích nghi hoàn toàn với công việc. Sau đó về còn kể những chuyện thú vị cho Trương Dương nghe.
Trong thời gian này, Trương Dương cũng lén lút chạy tới thăm cô.
Sau hai ngày quan sát, Trương Dương cũng hoàn toàn yên tâm.
Mễ Tuyết làm việc ở siêu thị khá ổn, chủ yếu là hướng dẫn khách mua sữa rửa mặt, đồ trang điểm các loại, khách phần lớn là nữ, điều này cũng có thể thấy được lãnh đạo chiếu cố cô.
Bằng không, với bề ngoài của cô ấy mà cho đi hướng dẫn mua rượu hay thứ đồ gì khác, nhất định sẽ hấp dẫn rất nhiều nam sinh.
Hấp dẫn nhiều người, phiền não cũng lớn hơn. Tính tình của Mễ Tuyết cũng không phải quá tốt, như thế thì sớm hay muộn cũng xảy ra chuyện.
Mấy ngày nay, Trương Dường có tìm Hồ Đào một lần, bảo anh ta lưu ý tin tức của Chu Dật Trần.
Chuyện Hồ Đào đánh nhau lần trước Trương Dương cũng không đề cập với Tô Triển Đào. Điều này khiến trong lòng anh ta càng thêm cảm kích Trương Dương.
Hơn nữa, hiện nay Hồ Đào làm việc ở chỗ Tô Triển Đào cũng không đến nỗi. Anh ta lại biết Tô công tử có quan hệ với Trương Dương. Chuyện Trương Dương giao phó, không cần nói đến lần thứ hai anh ta đã liền đi làm.
Căn cứ tin tức anh ta hỏi thăm được, Chu Dật Trần mấy ngày này sống chẳng lấy gì làm thoải mái lắm.
Hồ Đào nói, anh ta không biết đắc tội với ai, hiện nay trốn trong nhà không dám ra ngoài.
Cho dù như vậy, trước của nhà anh ta bị người ta vẩy máu gà, viết mấy chữ "thiếu nợ thì trả tiền". Nghe nói không biết tại sao mà Chu Dật Trần nợ người ta mấy trăm ngàn, còn có giấy nợ, người ta cầm giấy nợ tới đòi nợ.
Chu Dật Trần căn bản không có nhiều tiền như vậy. Chú anh ta hiện nay cũng không quan tâm anh ta nữa. Có vẻ anh ta còn từng nghĩ đến cái chết.
Đối với những điều này, Trương Dương chỉ cười, khoản nợ mấy trăm ngàn là như nào hắn biết rõ.
Mấy tên côn đồ kia cũng không ngu, biết Chu Dật Trần không có tiền, bắt anh ta phải viết cái giấy nợ, sau đó cầm giấy nợ đi đòi nợ.
Chu Dật Trần căn bản không có khả năng trả hết số tiền này. Anh ta lại không dám báo cảnh sát, chỉ có thể trốn trong nhà. Còn trốn tới khi nào, Trương Dương cũng không quan tâm.
Người như vậy, không khiến anh ta bị giáo huấn một bài nhớ đời, sau này còn gây phiền phức.