Thần Y Thánh Thủ

Chương 189: Bạn bè thật sự




Trương Dương không tranh giành bệnh nhân với mình. Điều này khiến Lưu Triều Cường có chút bất ngờ.

Gã còn tưởng rằng Trương Dương đề xuất yêu cầu này, chính là muốn cướp bệnh nhân của gã đi, giành mất công lao của gã, cố ý đối đầu với gã.

- Vậy cứ làm như thế, bệnh nhân vẫn do bác sĩ Lưu phụ trách. Nếu Trương Dương có biện pháp giúp bệnh nhân hồi phục nhanh sau phẫu thuật thì qua hỗ trợ.

Vương Quốc Hải nhẹ nhàng nói, lời của ông ta cũng coi như câu kết cho lần hội chẩn này.

Chủ nhiệm khoa có quyền uy rất lớn, những bác sĩ khác đều không có ý kiến nhưng bọn họ đều tò mò nhìn Trương Dương.

Hồi phục sau hậu phẫu không thể nói là đơn giản như vậy. Dù thế nào thì về mặt lý thuyết cũng là động chạm đến dao kéo và mất máu.

Còn nữa, làm phẫu thuật rất hao tổn nguyên khí. Đây cũng là một trong những nguyên nhân lớn không thể phẫu thuật liên tục được. Người già tại sao khi mổ thì có nhiều nguy hiểm hơn, thứ nhất là thân thể của họ vốn đã không tốt lắm, thứ hai là nguyên khí quá yếu.

Mà khôi phục nguyên khí là điều phiền phức nhất, không có thời gian dài điều dưỡng bồi bổ thì căn bản là không được.

- Được, tôi không có vấn đề gì cả

Trương Dương giơ tay lên đầu tiên. Sự việc đã được quyết định như vậy, Lưu Triều Cường cũng không thể nói gì hơn, đành gật đầu theo.

Bệnh nhân vẫn do gã phụ trách là được. Chuyện khác thì kệ, gã không muốn công lao của mình bị nẫng tay trên. Từ trước đến giờ, gã đều cho rằng Trương Dương đã cướp công lao của hắn.

Hội chẩn chấm dứt, các thực tập sinh và đám bác sĩ cũng đều rời khỏi phòng làm việc lớn. Những thực tập sinh cũng không có đi xa, đều đang tìm hiểu tin tức về Trương Dương.

Lần này Trương Dương xin nghỉ phép quá lâu. Hơn nữa sau khi hắn tới bệnh viện một thời gian thì gần đây cũng không ai bàn tán về hắn.

Điều này cũng làm cho những thực tập sinh mới đến cũng không biết họ tên của hắn.

Nhiều người, đông nhân lực nên tin tức tìm hiểu được vô cùng nhanh chóng. Những thực tập sinh này đều tự quen biết một vài bác sĩ riêng ở bệnh viện. Hơn nữa chuyện Trương Dương cũng chẳng phải bí mật gì ở Tam Viện này nên bọn họ đã nghe ngóng được những thông tin của Trương Dương một cách rất nhanh chóng.

Mỗi người nghe được tin tức gì đều tròn xoe mắt ngạc nhiên.

Gã Trương Dương này, thật sự cũng là thực tập sinh như bọn họ, nhưng không là một thực tập sinh tầm thường.

Người ta là do bệnh viện chủ động thông báo tuyển dụng đến, đi theo con đường của bệnh viện ( chứ không phải đi theo con đường của nhà trường như những thực tập sinh kia ). Nghe nói là viện trưởng phải hao tổn nhiều tâm huyết mới mời hắn đến được. Ngay cả như vậy, Trương Dương ở bệnh viện một tuần cũng chỉ đi làm mỗi một ngày thôi.

Thực tập sinh mỗi tuần chỉ đi làm một ngày, điều này nếu là trước kia chính là chuyện nghìn lẻ một đêm.

Không dừng lại ở đó, bọn họ đã nghe được quá trình Trương Dương chữa bệnh mấy lần ở đây.

Chuẩn đoán sai, xuất huyết nhiều, thế mà chỉ dựa vào châm cứu đã cầm máu, còn cứu được bệnh nhân nữa.

Bệnh nhân sau khi bị chuyên gia của bệnh viện tỉnh kết luận không thể cứu sống, cũng không có người ở trong nước có thể cứu được đã hắn cứu sống sờ sờ ra đó, hơn nữa còn đang bình phục tốt lắm.

Quan trọng hơn, bệnh nhân được cứu lần àny chính là cha ruột của Cục trưởng cục Y tế.

Cục trưởng cục Y tế cơ đấy, có mối quan hệ này, muốn vào bệnh viện làm chính thức thì ngon như bỡn.

Điều này cũng làm cho vô số người ngưỡng mộ, tiếc là bọn họ không biết chuyện Trương Dương từ chối trở thành nhân viên chính thức của bệnh viện. Nếu biết thì lại không biết có bao nhiêu người mắng Trương Dương ngốc, lãng phí thời cơ.

Hắn không muốn, nhưng có người muốn.

Tuy nhiên mấy thông tin này cũng làm cho bọn họ hiểu được, Trương Dương tuy rằng cũng là thực tập sinh, nhưng không giống với bọn họ. Trương Dương là thực tập sinh có đặc quyền. Biết những chuyện này, đối với việc Chủ nhiệm Vương kéo Trương Dương đi hội chẩn, mọi người cũng không thắc mắc gì nữa.

- Thật lợi hại! Lưu thành, trường học các bạn có người lợi hại như vậy, thế nào mà bạn lại không biết?

Những thực tập sinh hiểu lầm Trương Dương là giả mạo khi trước tụ tập hết lại với nhau.

Lưu Thành cười mếu lắc đầu nói:

- Tôi không về trường học đã nửa năm rồi, vẫn luôn bận rộn công việc. Trong trường có chuyện gì tôi thật sự không biết, hơn nữa cậu ta lại là năm thứ ba, sau tôi một khóa.

Gã Lưu Thành này thực sự hơi buồn bực. Gã không ngờ trường học của mình lại có nhân vật nổi bật như thế.

Lúc này gã đang có chút hồi hận. Nếu sớm biết Trương Dương lợi hại như vậy thì đã tạo dựng quan hệ tốt với hắn rồi. Người ta đã cứu ba của Cục trưởng cục Y tế, có được mối quan hệ này sẽ giúp gã thúc đẩy quan hệ với Cục trưởng thì công việc của gã biết đâu sẽ có bến đỗ.

Đối với những sinh viên sắp tốt nghiệp như bọn gã mà nói, tìm được một công việc phù hợp chẳng khác nào đã ổn định được cuộc sống sau này. Đây là chuyện đại sự cả đời đấy.

- Vương Dĩnh, bạn cũng đừng nói Lưu Thành, Trương Dương rõ ràng không phải cùng một loại người với chúng ta. Người ta sẽ không phải lo lắng chuyện việc làm, còn chúng ta phải tự mình nỗ lực mà đi lên!

Có một cô gái đứng ra nói giúp một câu, Lưu Thành cảm kích nhìn cô một cái. Đây cũng có thể coi là đã giúp gã giải vây.

Thực ra lo lắng chuyện tìm công việc không chỉ có một mình nhóm người bọn họ. Một thực tập sinh đặc biệt như Trương Dương, cho dù không kết giao hữu hảo được thì cũng không thể đắc tội. Nhưng vừa nãy mấy người bọn gã đã cố tình nghi ngờ người ta là giả mạo. Lúc này mấy người họ đang lo lắng Trương Dương sẽ thù bọn họ.

Khoa phụ sản bên này bàn tán xôn xao, rất nhanh liền truyền đến các khoa khác.

Rất nhiều bác sĩ thực tập đều đến từ một trường học, đều có bạn bè riêng của mình, chỉ là không cùng khoa mà thôi.

Cái tên Trương Dương nhanh chóng được truyền bá trong giới thực tập sinh. Rất nhanh sau đó hắn liền trở thành đề tài bàn tán, thảo luận của nhiều người.

Rất nhiều bác sĩ già cũng bị kéo vào. Bọn họ càng biết nhiều về Trương Dương hơn, nhất là mấy bác sĩ tận mắt được chứng kiến hắn chữa bệnh. Những bác sĩ này đang tươi cười hớn hở kể lể với các thực tập sinh.

Chỉ trong khoảng thời gian ngắn ngủi, tất cả thực tập sinh ở bệnh viện Tam Viện hầu như không có ai là không biết đến sự tồn tại của Trương Dương.

Trương Dương được nhiều người bàn tán như vậy, nhưng hắn lại không biết mình đã nổi tiếng. Hắn và nhóm người của Chủ nhiệm Vương mới vừa bước ra từ cửa một phòng bệnh.

Bọn họ tới nơi này, là để Trương Dương tự mình khám bệnh, quan sát tình hình của người bệnh.

Chỉ dựa vào bệnh án cũng hiểu được, nhưng dù sao cũng không bằng tự mình đến xem.

Sau khi khám xong cho bệnh nhân, Trương Dương cũng càng chắc chắn hơn.

Hắn có thuốc rất tốt giúp làm liền miệng vết thương, có thể hồi phục rất nhanh, lại còn kết hợp với châm cứu cũng hỗ trợ đáng kể, tóm lại rất nhanh có thể bình phục.

Thứ bồi bổ sức khỏe sau phẫu thuật tốt nhất chính là nhân sâm.

Trương Dương có nhân sâm ngàn năm trong tay. Nhưng hắn cũng không có dự tính toán sử dụng lần này. Tình hình của bệnh nhân này không cần phải dùng đến ngàn năm nhân sâm. Bình thường nhân sâm trăm năm cũng đủ để bù đắp cho tổn thương do phẫu thuật mang lại rồi.

Nhân sâm bổ sung nguyên khí, cái khó lớn nhất là việc hấp thụ.

Điều này đối với Trương Dương mà nói thì không thành vấn đề. Hắn có thể giúp bệnh nhân hấp thụ một cách tốt nhất, nhanh chóng bồi bổ cơ thể, bệnh nhân trong thời gian ngắn có thể đảm bảo thể chất cho ca mổ tiếp theo.

Sau khi khám lại cho bệnh nhân, Trương Dương mới nói với Vương Quốc Hải chuyện đi làm bù cho những ngày nghỉ.

Nhưng việc này rất đơn giản. Quyền lực của Chủ nhiệm Vương Quốc Hải thật sự không nhỏ, chỉ cần một câu nói là có thể đáp ứng tất cả cho Trương Dương. Tiếp đó là Trương Dương ngày nào cũng có thể đến làm bù, còn làm bù đến khi nào, hoàn toàn tùy thuộc vào tâm ý của hắn.

Trương Dương có được đãi ngộ như vậy, tất cả bệnh viện cũng chỉ có mình hắn, dù cho là các bác sĩ chính thức cũng không được như thế.

Chẳng mấy chốc đã đến lúc tan ca, trong bệnh viện lúc này đã không ai không biết đến sự tồn tại của Trương Dương.

Một thực tập sinh đặc biệt như vậy cũng đã trở thành đề tài bàn tán nhiều nhất của mọi người. Rất nhiều người ngưỡng mộ Trương Dương, cũng muốn có được những đặc quyền giống như hắn.

Tiếc là chỉ ở trong suy nghĩ mà thôi, những người này không có được y thuật cao siêu như Trương Dương.

Lúc tan ca, Trương Dương rõ ràng cảm giác được rất nhiều người đang chỉ chỉ trỏ trỏ vào mình.

Ngoại trừ các thực tập sinh khoa Phụ sản, các thực tập sinh khác đều chưa từng gặp Trương Dương. Nhưng chẳng sao, những người biết hắn sẽ giúp họ chỉ ra ai là hắn. Có một số người còn cố ý chạy đến khoa Phụ sản chỉ vì để nhìn xem rốt cuộc mặt mũi Trương Dương như thế nào.

Bị nhiều người nhìn trộm như vậy, Trương Dương cũng cảm giác rất không được tự nhiên, tiếc là những người này đều đứng ở đằng xa. Hắn cũng ngại tiến lên hỏi một chút tại sao lại như vậy.

- Oa, xe BMW!

- Thì ra bác sĩ Trương có nhiều tiền đến như vậy.

- Trẻ tuổi tiền nhiều, lại có năng lực, đúng là bạch mã hoàng tử đấy!

Trương Dương đi thẳng đến bãi đỗ xe. Sau khi một số cô gái nhìn thấy hắn lên xe BMW, lập tức đều khẽ ngạc nhiên thốt lên. Những người không biết xe, không hiểu xe đều vội vàng đi hỏi. Sau biết giá trị của chiếc xe này, tất cả đều mở to hai mắt nhìn.

Có năng lực, có tiền, ngoại hình khá, Trương Dương nhanh chóng đã trở thành đề tài sốt dẻo của tất cả nữ thực tập sinh trong bệnh viện.

Một số cô gái mơ mộng còn muốn tạo ra một cuộc gặp tình cờ để làm quen với Trương Dương, sau đó đi đến một cuộc tình lãng mạn.

Dáng vẻ của các cô nàng cũng khiến nhiều nam sinh ghen tị, thầm rủa Trương Dương. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - http://truyenfull.vn

Rất nhanh, thông tinTrương Dương có bạn gái lại truyền ra, khiến rất nhiều nữ sinh vừa mơ mộng tan nát cõi lòng, cũng làm cho rất nhiều các nam sinh thầm vui mừng.

Có chủ là tốt rồi, có chủ rồi thì cũng không cần đi tranh giành nữ sinh trong bệnh viện. Tỉ lệ nam nữ rất chênh lệch, một số người cũng muốn nhân cơ hội thực tập cơ hội để tìm kiếm ý chung nhân.

- Trương Dương, anh đã về rồi!

Vừa mới nhìn thấy bóng người, Mễ Tuyết đã nhào ra ôm lấy Trương Dương.

Mễ Tuyết cười với Trương Dương rất ngọt ngào. Hắn liếc mắt nhìn vào phòng khách, cũng hiện ra vẻ mặt tươi cười.

- Tôi nói hai người nhé, đừng có thân mật trước mặt nhiều như vậy có được không? Buồn nôn quá, chúng tôi lát nữa còn phải ăn cơm đấy.

Hồ Hâm ngồi trên ghế sô pha, xoắn một câu chát chúa. Ngoài Hồ Hâm ra, bọn Cố Thành, Tiểu Ngốc, Nam Nam cũng đều có mặt.

Bọn họ nghe nói Trương Dương và Mễ Tuyết đã trở về liền cùng nhau đến. Nam Nam và Tiểu Ngốc còn cố ý xin nghỉ, chiều nay cùng đến chỗ Mễ Tuyết.

- Chúng tôi bực mình rồi. Sao đây, nấu cơm cho các bạn ăn mà còn có ý kiến à? Có muốn ăn cơm hay là không đây?

Mễ Tuyết lập tức xoay người, nói vạc lại. Hồ Hâm lập tức giơ tay xin đầu hàng. Mấy ngày hôm nay bọn họ vẫn phải ăn cơm hộp, chán ngăn ngắt từ lâu rồi. Mới nghe nói Trương Dương và Mễ Tuyết trở về đã lập tức chạy đến ăn trực.

- Mễ Tuyết, em tiếp mọi người nhé! Anh đi nấu cơm.

Trương Dương khẽ mỉm cười, các bạn học đều tụ tập lại với nhau, tiếc là Tiêu Bân về nhà nghỉ phép, bằng không sẽ càng náo nhiệt.

- Chính là đợi câu này của anh! Tôi đã mua thịt bò và rượu vang, đêm nay kết hợp món ăn cổ truyền và phương tây.

Mễ Tuyết cười ha hả, tháo tạp dề ra. Thế mới biết mọi người đều đã bàn bạc đâu vào đó cả, chỉ còn chờ hắn về lao động không công.

- Bữa tiệc lớn Á- Âu kết hợp, thích quá! Trương Dương làm nhiều một chút nhé. Tôi và Cố Thành biết hôm nay các bạn trở về nên trưa nay đều chưa ăn cơm.

Hồ Hâm hét to một tiếng, Trương Dương ngây ngẩn người ra, còn khẽ lắc lắc đầu.

Mấy người khác cũng đều bật cười. Trương Dương tự nhiên cảm thấy rất ấm áp và vui vẻ.

Đây mới là bạn học thực sự. Bọn họ gặp nhau, không có bất kì áp lực gì, mãi mãi đều có thể cảm thấy thoải mái và vui vẻ.