Thần Y Thánh Thủ

Chương 142: Phố đồ cổ




Quảng trường Phúc Thọ, cách đại học Trường Kinh chừng 2km.

Quảng trường Phúc Thọ có tên như vậy là vì chùa Phúc Thọ. Nghe nói trước đây ở đây có một lão nhân tên là Phúc Thọ, cả đời khỏe mạnh, cuối cùng sống tới 360 tuổi, mọc cánh thành tiên.

Cái này đương nhiên chỉ là truyền thuyết. Trương Dương là bác sĩ. Hắn biết rõ bất kể là người thời hiện đại hay là cổ đại, cũng không có cách nào sống được tới tuổi như vậy.

Truyền thuyết như vậy, chỉ là một biểu hiện của việc mọi người hướng tới sự trường thọ.

Xung quanh Phúc Thọ là một khu xây dựng cũ. Thậm chí còn rất nhiều kiến trúc lưu giữ phong cách từ thời Minh Thanh. Người địa phương liền gọi đây là thành cổ.

Nét đặc sắc của Thành cổ chính là đường phố nhỏ hẹp, hơn nữa có vẻ bẩn thỉu dơ dáy một chút. Tuy nhiên ở đây tiền thuê nhà rất rẻ, dần dần tạo thành khu chợ thành cổ.

Tiền thuê nhà rẻ, môi trường cũng không phải quá tốt. Bán gì cũng rẻ hơn một chút, nơi này trở thành địa điểm mua sắm được lựa chọn đầu tiên của rất nhiều học sinh.

Buổi chiều không có việc gì. Tiểu Ngốc đề nghị trước tiên tới đây. Bình thường mấy người bọn họ thường tới đây mua đồ.

Đề nghị của Tiểu Ngốc liền được Mễ Tuyết và Nam Nam đồng ý. Trong thời gian này liên tiếp xảy ra nhiều việc, mấy người đã rất lâu không đi dạo phố, mua quần áo.

Hồ Hâm vốn định phản đối. Kết quả Tiểu Ngốc vừa trừng mắt, đầu anh ta lập tức rụt lại. Trương Dương nhìn khinh bỉ.

To con lớn tướng như vậy lại sợ một nữ sinh nhỏ bé.

Nam Nam đồng ý muốn đi. Cố Thành đương nhiên sẽ không phản đối, vui tươi hớn hở giơ tay đồng ý, lại bị Trương Dương khinh bỉ một hồi.

Nói thật, mấy nam sinh quả thực không thích tới đó. Chỗ đó bán nhiều quần áo rẻ, nhưng bọn họ lại không định mua quần áo, chỉ có thể đưa mấy cô gái đi dạo, sau đó xách đồ giúp họ.

- Tôi nói thật, chúng ta đi dạo phố, đi phố Vu Hạp cũng được mà?

Không ai phản đối, Trương Dương chỉ có thể tự mình đứng ra.

Phố Vu Hạp là trung tâm thương nghiệp, cũng là nơi lần trước Trương Dương và Mễ Tuyết đi chơi riêng với nhau, sau đó còn phát sinh xung đột với người khác, hai lần bị đưa vào đồn công an.

Nơi này ngoài cửa hàng, còn có rất nhiều quán ăn. Đi dạo mệt thì ít nhất cũng có nơi có thể ăn chút đồ, nghỉ ngơi một chút, ngoài ra cũng có vài địa điểm vui chơi khá hay.

- Đồ bên đó quá đắt.

- Đúng đấy, chúng tôi không mua nổi.

- Chúng ta đều là sinh viên nghèo mà.

Hắn vừa mới dứt lời, mấy cô gái liền phản pháo nhắm vào hắn. Trương Dương lập tức khoát tay, hiên ngang lẫm liệt nói:

- Đi, hôm nay chúng ta tới quảng trường Phúc Thọ, không đi đâu khác.

Kết quả hắn bị Cố Thành và Hồ Hầm cùng nhìn khinh bỉ. Bọn họ tưởng Trương Dương có thể kiên trì một hồi, ít nhất cũng tranh thủ giúp bọn họ. Đi phố Vu Hạp quả thực đỡ hơn một chút so với tới Thành cổ Phúc Thọ.

Không ngờ Trương Dương không đỡ nổi một hiệp.

Xác định địa điểm, mấy người lập tức lên đường. Thành cổ Phúc Thọ cách tam viện không xa, không mất mấy thời gian. Trương Dương không lái xe đi, mây người cùng đi ra ngoài.

Qua bên đó, nói thật đi bộ còn nhanh hơn lái xe. Đường phố Thành cổ quá hẹp, rất dễ kẹt xe.

Vòng vo qua mấy con phố, đi từ đường nhỏ, rất nhanh liền tới một khu vực được tạo nên bởi rất nhiều ngôi nhà gạch màu xanh. Từ xa có thẻ nhìn thấy một ngọn tháp, đó là tháp Phúc Thọ trong chùa Phúc Thọ.

Nghe nói tháp Phúc Thọ có lịch sử hơn sáu trăm năm. Là kiến trúc cổ nổi tiếng ở Trường Kinh. Trải qua chiến loạn vẫn có thể đứng vứng, chỉ điều này cũng đã không dễ dàng.

Đường phố phía trước bắt đầu hẹp dần. Đường nhỏ trải toàn bằng đá xanh. Tuy nhiên, cửa hàng hia bên đường thì càng ngày càng nhiều. Rất nhiều cửa hàng đều có vẻ ngoài cổ điển, còn bên trong lại bán quần áo, giày dép hiện đại.

Vừa tới đây, bọn Tiểu Ngốc như lũ chim xổ lồng, lập tức vui vẻ xà vào các cửa hàng.

Bọn Trương Dương cũng chỉ có thể đi theo đằng sau. Không lâu sau, trên tay Trương Dương cầm hơn hai túi. Đây đều là đồ mà Mễ Tuyết mua. Tuy nhiên đều là mua đồ cho Trương Dương mặc, hắn cam tâm tình nguyện cầm mấy túi này.

Điều này cũng khiến Hồ Hâm và Cố Thành bên cạnh nhìn hắn ghen tị.

Tiểu Ngốc và Nam Nam cũng chưa từng mua quần áo cho bọn họ.

Trong lúc này, Trương Dương cũng dường như cảm thấy đến đây mua sắm cũng không phải là một lựa chọn tồi. Mặc dù đây không phải là loại quần áo hắn thích, quay về hắn cũng sẽ thường xuyên mặc. Đây dù sao cũng là lần đầu tiên Mễ Tuyết mua quần áo cho hắn.

- Bên kia là cái gì?

Mễ Tuyết và mấy cô gái đang xem quần áo, đám Trương Dương thì túi to túi nhỏ đứng ở bên ngoài. Lần này là bọn họ chủ động đứng bên ngoài, ngại không đi vào. Bọn Mễ Tuyết đang lựa đồ lót nữ.

Người hỏi lại là Cố Thành. Anh ta đang tò mò chỉ vào con đường lớn một chút ở phía trước. Bên cạnh con đường cũng có rất nhiều người bày hàng ở vỉa hè.

- Đó là phố đồ cổ.

Hồ Hâm tùy ý nhìn lướt qua, sau khi nói xong liền quay đầu lại, nói.

Cố Thành cũng chỉ gật đầu. Anh ta không tới nơi này nhiều như Trương Dương và Hồ Hâm, cũng chỉ là tò mò chút thôi.

Phố đồ cổ và anh ta không có quan hệ gì với nhau. Thứ hai là mấy thứ đồ này vốn không rẻ, không phải đồ mà anh ta có khả năng chơi, sau khi hỏi thì cũng không để ý.

Nhưng Trương Dương thì ngược lại, sau khi nghe thấy Cố Thành nói, chằm chằm nhìn về hướng đó.

Ông nội của Trương Dương kiếp trước vốn thích mấy thứ đồ này. Hơn nữa Trương Dương lại thông minh, hán cũng rèn luyện được một đôi mắt tinh tường.

Sau khi thành danh, có tài chính dồi dào, Trương Dương mỗi lần tới thành phố cũng đều thích đi tới chợ đồ cổ, đi gom mấy thứ đồ mình thích.

Rất nhiều bệnh nhân đều biết sở thích này của hắn, liền biết ý, lễ vật tặng hắn đều có không ít đồ cổ quý giá. Ở trong phòng sưu tầm của ngôi biệt thự ở thủ đô của Trương Dương, có không ít bảo bối có giá trị rất cao. Từng có người bạn, lúc mở triển lãm tư nhân, có tìm đến hắn để mượn đồ.

Nhìn thấy phố đồ cổ, khiến Trương Dương nghĩ tới những bảo bối kia của hắn, những bảo bối kia chỉ có thể nói là thật đáng tiếc.

Kiếp trước hắn rất trẻ, còn chưa lập di chúc, không có người thừa kế hợp pháp, phỏng chừng mấy thứ này đều đã bị thu lại, trở thành tài sản quốc gia rồi.

- Đi thôi.

Đang nghĩ ngợi, bọn Mễ Tuyết từ trong cửa hàng đi ra. Lần này trong tay ba người đều cầm theo một túi to, sống chết cũng không cho Trương Dương cầm giúp.

- Mễ Tuyết, quần áo mua cũng khá nhiều rồi, hay chúng ta sang bên kia xem đi.

Phố đồ cổ phía trước khơi dậy sở thích của Trương Dương. Hứng thú trong kiếp trước đến nay vẫn còn. Không thấy thì thôi, thấy rồi là không đi không được.

Do dự một chút, Mễ Tuyết lập tức gật đầu, nói với Tiểu Ngốc và Nam Nam bên cạnh vài câu.

Ba cô gái mua khá nhiều quần áo, cơn nghiện đã qua rồi. Trương Dương đi xem mấy thứ kia cũng hay. Thực ra mọi người cũng tò mò về mấy thứ đồ này, chỉ có điều không hiểu gì thôi.

Ba cô gái vừa thống nhất ý kiến, Hồ Hâm và Cố Thành càng không thể có bất cứ ý kiến gì khác. Mấy người quay lại, lập tức đi tới.

Phố đồ cổ này, nói là một phố, kỳ thật cũng chỉ có hơn hai mươi cửa hàng và một ít hàng bán trên vỉa hè. Thị trường sưu tập hiện nay không nóng như trước. Hơn nữa đây chỉ là Thành cổ, chứ không phải là điểm giao dịch đồ cổ lớn nhất.

Đối với nơi này, Trương Dương thật ra có chút ấn tượng. "Trương Dương" trước kia từng một mình chạy tới, rất có hứng thú với những đồ vật này, nhưng chưa bao giờ mua. Nguồn truyện: Truyện FULL

Theo trí nhớ trước kia thì biết, ông nội Trương Dương cũng rất thích mấy thứ đồ này. Hắn tới chủ yếu là xem xem có thể mua một món quà thích hợp cho ông nội hay không, nhưng tiếc là không tìm được.

Quan hệ của Trương Dương và cha rất chán. Đó là bởi vì hắn cho rằng sự qua đời của mẹ, hoàn toàn đều là do nguyên nhân từ cha, cho nên mới đối với cha như kẻ thù.

Tuy nhiên quan hệ của hắn và ông nội lại rất tốt. Bình thường cho dù không về, cũng thường xuyên bảo Cố Thành mang quà về nhà cho mình.

Phố đồ cổ không xa, sáu người, ba nam, ba nữ giỏi như vậy, vừa mới tới liền thu hút sự chú ý của rất nhiều ánh mắt.

Đặc biệt là Mễ Tuyết, vóc dáng cao, vẻ đẹp thanh xuân, làn da mịn màng, dáng người thì rất chuẩn, gần như trăm phần trăm ánh mắt đều tập trung vào cô. Đây cũng là phản ứng bản năng của rất nhiều người khi gặp một cô gái đẹp.

Mễ Tuyết cũng không chú ý tới mấy người này. Cô rất tự nhiên khoác tay Trương Dương.

Động tác của cô, lại khiến cho bọn Hồ Hâm và Cố Thành ghen ghét. Trương Dương và Mễ Tuyết sớm đã công khai tình cảm của bọn họ. Bọn họ đều đáon được hai người cuối cùng sẽ ở bên nhau. Nhưng không ngờ lại nhanh như vậy, nhanh hơn cả bọn họ.

Hàng trên vỉa hè bày biện rất nhiều. Phần lớn đều là tiền đồng và đồ đồng thanh, còn có rất nhiều đồ sứ loại nhỏ.

Trương Dương tùy ý nhìn lướt vài lần, yên lặng gật đầu.

Thời này chắc chắn không khoa trương như hậu thế. Chợ đồ cổ bày ra đều là hàng mỹ nghệ. Mấy thứ hàng trên vỉa hè tuy không phải đều là thật, nhưng vẫn có số lượng đồ thật nhất định, thật thật giả giả, nửa nọ nửa kia.

Mấy thứ đồ như tiền đồng, đỉnh đồng nhỏ, tượng đồng bày trên các sạp hàng đều hấp dẫn bọn Mễ Tuyết. Mấy người cùng ngồi xổm trước quầy hàng lớn một chút, tò mò tranh luận, chỉ trỏ nọ kia.

Quầy hàng này không nhỏ, lớn gấp đôi so với quầy bên cạnh. Sáu người ngồi xổm xuống, vẫn còn chỗ trống.

Quầy hàng lớn, đồ đương nhiên cũng nhiều. Ngoại trừ đồ đồng thanh, quầy hàng đồ sứ cũng rất nhiều. Ngoài ra còn có mấy bản cổ tịch, và tượng điêu khắc gỗ, còn có mấy cái ngà voi chạm khắc.

- Ông chủ, Viên đại đầu này giá bao nhiêu?

Trương Dương đang nhìn, Nam Nam bên cạnh đột nhiên hỏi một câu. Chẳng ai ngờ, Nam Nam lại có thể hỏi câu đầu tiên là hỏi giả.

Viên đại đầu chính là tiền bạc trước đây. Người hiện nay thích gọi như vậy. Quầy hàng này bày rất nhiều Viên đại đầu, có chừng hai, ba mươi đồng, hình dáng cũng không giống nhau, các thời kỳ đều có.

- Ba mươi đồng một đồng.

Ông chủ là một người đàn ông trung niên tầm hơn bốn mươi tuổi, nghe Nam Nam hỏi vậy, liền nhếch mép cười.

Ba mươi đồng, Nam Nam có chút tiếc nuối lắc lắc đầu. Gía này hơi đắt. Ở quê họ, bình thường cũng có thể mua được những thứ tương tự như vậy, tầm hai mươi đồng.

Cô muốn mua Viên đại đầu này, thật ra là muốn về nhà làm thành đồ trang sức bạc. Mẹ cô trên người chẳng có thứ đồ trang sức nào. Trước kia không để ý, sau khi ở trường nhìn thấy rất nhiều mẹ của các bạn học đều có các loại trang sức, nên khiến cô suy nghĩ.

Tiếc là giá hơi cao, giá cả như vậy, chẳng bằng cô về nhà đi mua một khối, thêm nữa là cô cũng không biết thứ đồ trước mặt này là thật hay là giả.

- Ba mươi đồng, tôi muốn mua.

Thấy Nam Nam có chút không nỡ, Cố Thành đột nhiên nói một câu, và lấy ba mươi đồng trong túi ra, trực tiếp đưa cho ông chủ kia.

Động tác của anh ta rất nhanh, tiền giao tới, Nam Nam mới phản ứng lại kịp.