Thần Y Thánh Thủ

Chương 140: Cố gắng của Hồ Đào




Chương trình học buổi chiều không gấp, chủ yếu là ôn tập, một thời giãn ngắn nữa sẽ thi rồi.

Thi trượt thì Trương Dương không lo mà chỉ muốn duy trì thành tích học tập tốt trước đây. Hắn vẫn đang chăm chỉ xem lại sách vở. "Trương Dương trước kia" là một sinh viên giỏi, thành tích rất tốt, là tấm gương tiêu biểu của lớp. Trương Dương cũng không muốn mình làm không tốt bằng trước kia.

Sau khi kết thúc tiết học thứ nhất, Trương Dương đột nhiên nhớ tới việc tuyển dụng của Tô Triển Đào.

Đến bây giờ Trương Dương vẫn là một gã lười. Hắn thực sự không mấy hứng thú với việc kinh doanh của Tô công tử, nhưng hắn vẫn rất đánh giá cao gã Tô công tử này.

Lại càng không cần phải nói, chiếc xe hiện giờ mà hắn đang lái chính là do người ta tặng đấy.

Người ta đã đến trường học, dù thế nào cũng coi như là địa bàn của hắn. Là chủ thì hắn cũng nên ra mặt một lúc, xem có thể giúp đỡ được gì cho người ta không.

Nghĩ đến điều này, Trương Dương một mình đi ra ngoài, dù sao tiết tiếp theo là tiết học tự do, có lên lớp hay không cũng thế.

Mấy ngày nay, trường học xây nên một cái sân vận động nhỏ nên không ít đơn vị đến đây thông báo tuyển dụng, có thể giúp không ít sinh viên tìm được việc làm.

Tuy nhiên lúc này thông báo tuyển dụng cũng không giống như thời sau này, trước mỗi thông báo tuyển dụng đông nghịt người.

Bây giờ còn rất nhiều người có quan niệm muốn và các đơn vị, cơ quan của nhà nước, cho rằng đó mới thực sự là công việc và coi thường các công ty nhỏ ngoài quốc doanh.

Nếu có điều kiện, bọn họ càng muốn về quê hương, được phân đến làm việc tại đơn vị, có công ăn việc làm ổn định.

Không ít người đều có suy nghĩ như vậy, có rất nhiều người học lên đại học để vào công chức, trở về quê có công việc công chức chính thức càng làm rạng rỡ tổ tông rồi.

Có một số sinh viên quê ở vùng miền núi, nông thôn vì không có người đỡ đầu, phải dựa vào sức mình mà cố gắng mới quan tâm tới các công ty này. Dù nói như thế nào, trụ lại thành phố làm việc và sinh sống là mục tiêu hàng đầu của họ.

Có thể ở lại thành thành phố thì càng phải cố gắng hơn so với việc trở về quê gấp nhiều lần.

Khi Trương Dương đến sân vận động thì nhìn cái sân vận động này có vẻ hơi lạ, nhưng chỉ lạ đối với người ở thời sau mà thôi.

Trong sân vẫn có mấy trăm sinh viên đang chăm chú nhìn. Có ít công ty tuyển nhân viên, chỉ có khoảng hai ba mươi công ty, đa phần đều là những công ty rất bình thường.

Thứ nhất là đầu năm nay có rất ít công ty lớn. Thứ hai là bọn họ chỉ tuyển những người có năng lực. Nhà trường có thể trực tiếp đưa tới cho bọn họ, không cần dựng một cái sân khấu vuông ở đây.

Từ xa, Trương Dương đã nhìn thấy nơi công ty của Tô Triển Đào tuyển người.

Công ty kỹ thuật Triển Dương chính là công ty mà Tô Triển Đào đã mua lại và đổi tên nên thành ra công ty không có chút danh tiếng gì. Đổi tên công ty cũng không có gì khó khăn, Tô Triển Đào nhất quyết đòi đổi tên, nhưng tên trang web không sửa mà vẫn dùng tên miền trước đây.

Sau khi nhìn thấy tên công ty, Trương Dương suýt chút nữa ngất xỉu. Gã này rõ ràng dùng tên của mình và gã ghép với nhau thành tên công ty.

Gã này nhất định trước khi đến tìm hắn đã có ý định lôi kéo hắn gia nhập công ty.

Công ty của Tô Triển Đào ở vị trí trung tâm trên sân khấu. Thực ra công ty này của gã được coi là rất nhỏ, nhân viên các loại mới chỉ có hai mươi người. Nhưng dù nói thế nào thì đây cũng là công ty có vốn đầu tư lên đến gần một triệu tệ.

Lần này đến đây, Tô Triển Đào muốn chọn được nhân tài thiết kế chuyên nghiệp. Hiện tại trang web vẫn đang hoạt động nên không thành vấn đề, chủ yếu là cảm giác kỹ thuật vẫn chưa theo kịp. Tô Triển Đào hiểu được tầm quan trọng của kỹ thuật.

Khi Trương Dương đến, Tô Triển Đào đang nằm dựa trên ghế một cách lười biếng, việc tuyển dụng gã để cho hai nhân viên làm tiếp.

Ngay cả Trương Dương đi đến, Tô Triển Đào cũng không phát hiện ra, vẫn đang nằm ở đó giống như đang ngủ.

-Bạn sinh viên này, bạn thuộc Khoa máy vi tính phải không?

Hai nhân viên của Tô Triển Đào đều là nữ, là những cô nhan sắc thuộc diện "thường thường bậc trung", xem ra đều là sinh viên vừa mới tốt nghiệp, khi nói chuyện đều rất lễ phép. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - http://truyenfull.vn

-Không phải đâu!

Trương Dương lắc lắc đầu nói, cô nhân viên kia còn nhìn theo tay hắn và nhíu mày lại.

Cô nhân viên này chính là người gọi Tô Triển Đào khi nãy. Tiếc là cô đã đến muộn nên không nhìn thấy Trương Dương và Tô Triển Đào nói chuyện, bằng không cũng sẽ không hỏi những câu như thế.

-Xin hỏi Hồ sơ xin việc của bạn đâu?

Cô gái có tinh thần trách nhiệm cao, vẫn hỏi tiếp rất nhẹ nhàng. Lúc này Trương Dương mới để ý rằng trên bàn của các cô gần như chỉ có mấy bộ hồ sơ.

Điều này làm cho Trương Dương càng không có gì để nói. Ở thời tương lai sau này, chỉ cần đi dạo thị trường tuyển dụng vài vòng và dán lên hai chữ "Tuyển dụng" thì người ta có thể thu được hàng tá hồ sơ xin việc rồi.

Đơn điệu chỉ có mấy bộ hồ sơ, ít đến mức đáng thương.

-Tôi không mang hồ sơ đến. Tôi không phải đến để xin ứng tuyển.

Trương Dương mỉm cười lắc đầu nói. Làm ông chủ, hắn còn không muốn làm, lại càng khỏi cần phải nói sẽ nhận lời mời đi làm công nhân. Nếu Trương Dương bằng lòng, hắn lập tức sẽ trở thành một cổ đông lớn của công ty này.

-Được thôi, tùy bạn!

Cô gái này xem như rất nhã nhặn. Nghe Trương Dương nói như vậy cũng không nói gì, lại ra kia ngồi thầm thì nói chuyện với đồng nghiệp.

Trương Dương loáng thoáng nghe được, các cô hình như đang nói đến ông chủ mới - Tô Triển Đào.

Người có xuất thân tốt như Tô Triển Đào, bản thân lại có tiền, ngoại hình cũng không tệ thì thực sự chính là bạch mã hoàng tử trong suy nghĩ của nhiều cô gái. Các nhân viên thỉnh thoảng nói chuyện riêng một chút cũng là điều bình thường.

-Hai vị lãnh đạo, các chị có thể xem qua hồ sơ của tôi được không? Hãy cho tôi một cơ hội!

Một người vừa đi lướt qua người Trương Dương, đang lo lắng nói với hai cô gái ngồi trước cái bàn.

Giọng nói này, Trương Dương nghe rất quen nên không tránh khỏi quay đầu lại nhìn.

Khi hắn quay đầu lại thì người kia cũng quay đầu lại nhìn, nhìn thấy Trương Dương lập tức ngây người ra, mặt có vẻ căng thẳng.

Hồ Đào không ngờ lại gặp Trương Dương ở đây.

Mỗi lần nhìn thấy Trương Dương không phải là chuyện tốt đối với gã. Lần trước đã mất mặt với Phạm Tư Triết, gã cảm thấy đã vô cùng mất thể diện. Từ lần đó trở đi cũng không thấy Phạm Tư Triết liên lạc lại với gã.

Sau khi mất đi quan hệ với Chu Dật Trần và cũng không dựa dẫm được vào Phạm Tư Triết, gã phải tự mình nghĩ cách.

-Hồ Đào, hình như bạn vẫn chưa tốt nghiệp thì phải?

Trương Dương nhớ ra một chuyện, ngạc nhiên hỏi.

Hồ Đào và hắn đều là sinh viên năm thứ 3. Sang năm tuy là đi thực tập nhưng dù sao cũng không phải là được làm việc chính thức. Giai đoạn này bây giờ không giống như thời hiện đại, rất nhiều người học đại học năm thứ 4 mới bắt đầu tìm việc làm.

Sinh viên thời này vẫn chăm chắm đi thực tập.

-Tôi, chương trình học sang năm của chúng ta không nhiều lắm, tôi có thời gian để đi làm được.

Hồ Đào lập tức cúi đầu, lúc nói chuyện thể hiện rõ sự căng thẳng. Gã muốn trụ lại ở thành phố, không muốn về quê làm thầy giáo nông thôn gì đó nên chỉ có thể dựa vào cố gắng của mình.

Cô bạn gái Hạ Đình của gã nói là sẽ giúp gã nhưng thái độ của Hạ Lan thật đáng sợ. Sau khi nghe Chu Dật Trần và Phạm Tư Triết giáo huấn, gã không còn tin tưởng ở người khác được nữa, chỉ tin tưởng mỗi bản thân mình.

Cho nên lần này nhìn thấy có tuyển dụng, gã liền chạy đến, muốn tìm một công việc để nuôi sống bản thân mình trước.

-Vậy là tốt rồi, tôi không làm phiền bạn nữa.

Trương Dương gật đầu, còn vẫy vẫy tay ra hiệu cho gã tiếp tục.

-Bạn sinh viên này, chúng tôi vừa nãy đã nói với bạn rồi. Chúng tôi cần tuyển người chuyên nghiệp, tốt nghiệp của khóa này. Bạn thuộc Khoa thể dục, lại còn chưa tốt nghiệp. Bạn không đạt tiêu chuẩn của chúng tôi.

Hồ Đào còn chưa kịp nói, nữ nhân viên vừa nãy nói chuyện với Trương Dương đã mở miệng trước.

-Thưa lãnh đạo, tôi tuy chưa tốt nghiệp nhưng chương trình học tiếp theo của khoa thể dục cũng không gấp. Tôi hoàn toàn có thể đáp ứng được công việc của tôi. Hơn nữa, tuy không phải là sinh viên khoa máy vi tính nhưng tôi rất thích máy vi tính, nên cũng từng học qua và còn vượt qua được cuộc thi cấp 4. Tôi có thể tự mình lập trang web mà từng lập một trang web cá nhân.

Hồ Đào lập tức đứng lên giải thích. Nghe giọng điệu của gã thì hình như gã thực sự rất quan tâm đến công việc này.

-Địa chỉ trang web cá nhân của bạn là gì?

Cô gái bên cạnh lập tức hỏi. Hồ Đào ngẩn người ra, lập tức vừa lắc đầu vừa đau khổ cười, nói:

-Bởi vì không đủ tiền nên tôi không mua được tên miền, chỉ tự mình làm trên máy vi tính. Tôi không có địa chỉ trên Inte.

Nói ra gã thực sự rất có hứng thú đối với inte, thực sự đã từng lập trang web cá nhân.

Ngoài Hội sinh viên ra, gã còn gia nhập Hội nhóm inte của nhà trường. Khi còn là thành viên chủ trốt, khi lập trang web cá nhân, gã từng muốn tìm Chu Dật Trần đầu tư cho mình, nhưng lại bị mắng cho một trận.

Những người ở trong Hội nhóm inte đa phần cũng chỉ có thể nghịch chơi một chút. Dựa vào bọn họ mà mua tên miền thì căn bản là không thể nào, nên trang web cá nhân của gã cũng không thể xuất hiện được.

Lúc này có rất ít người có được trang web có không gian websites riêng.

-Điều này, chúng tôi cũng không có cách nào. Hồ sơ của bạn và yêu cầu của chúng tôi vênh nhau quá lớn. Bạn lại không thể chứng mình được bản thân mình. Tôi chỉ có thể nói là rất lấy làm tiếc!

Cô gái ở phía sau lắc lắc đầu nói. Ánh mắt Hồ Đào liền tắt ngấm.

Hôm nay gã đến ứng tuyển, công ty mà gã có hứng thú nhất cũng chính là công ty inte này. Đối với những công ty khác thì chuyên môn của gã lại càng không phù hợp.

Khoa thể dục, những công ty này thật sự không thể sử dụng đến người người thuộc khoa này. Hơn nữa những điều mà họ cần thì Hồ Đào đều không làm được. Chỉ có công ty inte này là gã còn miễn cưỡng có thể làm được.

Đáng tiếc là người ta căn bản không cần gã, gã muốn tham gia cũng không được.

-Trương Dương!

Tô Triển Đào lúc này lại đột nhiên ngồi dậy, vui mừng và ngạc nhiên khi nhìn thấy Trương Dương.

Vừa nãy gã cũng không ngủ, chỉ đang suy nghĩ chút chuyện. Nghe thấy tiếng ồn ào bên cạnh mới mở mắt ra, không ngờ vừa mở mắt đã nhìn thấy Trương Dương, chẳng trách vừa rồi gã cảm thất có tiếng nói nghe rất quen.

-Không phải là cậu đã đổi ý rồi đấy chứ? Tôi nói rồi, anh em chúng ta mà hợp tác với nhau thì nhất định sẽ phát tài!

Tô Triển Đào hớn hở cười nói. Hồ Đào cũng sửng sốt, gã nhận ra người thanh niên ngay trước mắt này chính là người mua điện thoại di động và mua cả xe tặng cho Trương Dương.

Chuyện tặng xe đó đã làm gã chấn động không ít.

-Anh đừng hiểu lầm, tôi vẫn không có hứng thú. Chỉ có điều anh đã đến trường học của chúng tôi, dù sao tôi cũng nên đến thăm anh một chút.

Trương Dương cuống quít xua tay nói. Hắn nhất định không có hứng thú mở công ty. Nếu thật sự muốn mở thì chi bằng hắn tự mở, ít nhất còn được lưu danh đến đời sau gì đó, nhất định sẽ làm ăn không những không thua lỗ mà còn có thể kiếm được một khoản kha khá.

Tô Triển Đào mặt mày lập tức xịu xuống, nhanh chóng nói:

-Biết ngay là thằng nhóc này sẽ không dễ dàng đổi ý đâu. Cậu không đến, công ty này tôi đành tự xoay sở vậy, có thể xoay sở được thế nào thì xoay sở ra thế đó.

Trương Dương không đến, Tô Triển Đào tuy không có đủ tự tin, nhưng cũng không đến mức buông xuôi. Gã là người có cá tính rất mạnh.

Gã đã từng tự thề rằng nhất định phải chèo lái tốt công ty này, ít nhất cũng phải khiến Trương Dương cảm thấy lựa chọn trước đây của mình là sai lầm, inte thực sự có thể phát triển rất tốt.