Nói chuyện cùng Vương Quốc Hải một chút, Trương lại quay về phòng bệnh.
Biết Trương Dương đang ở bệnh viện, Ngô Hữu Đạo còn đặc biệt đi đến một chuyến, còn giúp mẹ Nam Nam bắt mạch.
Điều này khiến mẹ Nam Nam rất cảm động, Trương Dương cũng từng giúp bà ấy bắt mạch, nhưng không hiểu tại sao, dáng vẻ của Trương Dương không có sức thuyết phục như Ngô Hữu Đạo.
Nói đến Trung y, mọi người vẫn tin tưởng những người lớn tuổi, râu bạc, áo dài, Ngô Hữu Đạo có hình tượng như thế, có cảm giác "tiên phong đạo cốt"(như vị tiên đắc đạo).
Kết luận của ông cũng gần giống với Trương Dương, căn bệnh này phải phẫu thuật, đợi phẫu thuật xong mới cắt vài thang thuốc bổ trợ trị liệu.
Sau khi Ngô Hữu Đạo đi, mấy người Trương Dương cũng đứng dậy ra về, Nam Nam tiễn họ ra tận xe.
Từ đầu đến cuối, mẹ con Nam Nam không hề nhắc đến chuyện xảy ra ở ngân hàng, cũng không nhắc đến số tiền gửi tiết kiệm của Trương Dương, điều này làm cho Trương Dương rất hài lòng, mặc dù mấy người họ đều là bạn thân của hắn, nhưng chuyện này tốt nhất là nên giấu kín.
Một người bên cạnh, đột nhiên lại có thay đổi lớn như vậy, theo bản năng sẽ làm cho con người có một cảm giác xa cách, Trương Dương không muốn như vậy.
Ngày hôm sau, Trương Dương lặng lẽ đến trường đi học, hôm nay bài không nhiều, chủ yếu là ôn tập, sắp thi rồi.
Nói đến thi cử, thầy giáo còn cố ý nhìn Trương Dương chằm chằm một lúc, bình thường thành tích của Trương Dương rất tốt, lần này xin nghỉ ốm hơn một tháng, không biết hắn có thể theo kịp không.
Nếu thi điểm kém, sẽ ảnh hưởng đến Trương Dương.
Có điều đối với thi cử Trương Dương vẫn không hề lo lắng, môn chuyên ngành thì không nói, kiếp trước hắn còn lấy được học vị thạc sĩ, nếu không phải vì công việc tại bệnh viện quá bận rộn, hắn lấy học vị tiến sĩ cũng hết sức dễ dàng.
Mặc dù không phải tiến sĩ, nhưng tiếng tăm của hắn lại không thua kém các tiến sĩ chút nào, nếu không có vụ tai nạn máy bay đó, hai năm sau hắn nhất định có danh hiệu giáo sư.
Còn các môn khác, một phần còn trong trí nhớ của "Trương Dương" trước đây, ít nhất cũng còn đọng lại cái cơ bản.
Mặt khác khoảng thời gian này Trương Dương cũng không hoàn toàn nghỉ ngơi, những sách cần xem hắn vẫn xem, học đại học lần hai, nếu như hắn không thi được thành tích tốt, sẽ cảm thấy có lỗi với bản thân.
Buổi chiều vừa tan học, Cố Thành liền tức giận đi tìm hắn.
Lúc trưa hội sinh viên triệu tập cuộc họp khẩn cấp, trên cuộc họp Chu Dật Trần nhanh chóng đưa ra quyết định cử một người mới làm Trưởng ban bộ phận đối ngoại, đó lại chính là tên chó chết mà cậu ta ghét nhất, Hoàng Thắng.
Hoàng Thắng vốn là trưởng ban tổ chức, điều đến bộ phận đối ngoại người khác cũng không thế nói gì.
Sau khi Hoàng Thắng lên làm trưởng ban, việc đầu tiên là tìm Cố Thành đòi tất cả các tài liệu đã duyệt trước đây, hơn nữa trực tiếp nói rõ, sau này những phê duyệt tài chính của bộ phận đối ngoại đều phải qua tay nó.
Bỗng chốc, quyền lực của Cố Thành bị hạ xuống, biến thành người có cũng được không cũng chẳng sao của bộ phận đối ngoại.
Còn chưa hết, sau khi Hoàng Thắng lên chức lập tức duyệt những cái trước đây Cố Thành không duyệt, đều là những bản xin tài chính của tên chó Hoàng Thắng đưa lên trước đây, cũng có nhiều cái cơ bản không đạt.
Lấy được những bản duyệt đó, vài người còn trêu chọc Cố Thành, ý là Cố Thành có ngăn cũng không ngăn nổi họ, tiền mà họ cần cuối cùng cũng lấy được rồi.
Cũng khó trách, Cố Thành vừa gặp Trương Dương đã tức giận như vậy.
- Cố gắng thêm vài ngày, cậu phải tin rằng qua mưa giông sẽ có cầu vồng!
Trương Dương nhỏ giọng an ủi, Chu Dật Trần nhanh chóng lấy đi quyền tài chính, còn vô cùng gấp rút bắt đầu hành động, làm cho Trương Dương có chút bất ngờ.
Có điều như thế càng tốt, tục ngữ có câu, muốn một người bị diệt vong, thì phải để cho người đó bị phát điên, Chu Dật Trần càng điên cuồng, thì sau này diệt vong càng nhanh, cây đao này, đã bắt đầu giơ lên, đợi thời điểm thích hợp sẽ giáng lên đầu anh ta.
Vì trước khi phẫu thuật phải rửa ruột, mẹ Nam Nam hôm nay không được ăn cơm, mấy người họ cũng không đến bệnh viện, để dành thời gian cho hai mẹ con họ nghỉ ngơi.
Hồ Hâm và tiểu Ngốc vừa tan học đã không biết đi đâu mất rồi,Trương Dương không tới bệnh viện, Cố Thành lại muốn đi, nói chuyện với Trương Dương một lát rồi đi, còn Tiêu Bân, cả ngày không nhìn thấy bóng dáng cậu ta đâu.
Sau khi đón Mễ Tuyết, hiếm có cơ hội chỉ có hai người họ.
Thế giới chỉ có hai người, Trương Dương cũng không muốn lãng phí như vậy, trong lòng nghĩ, lập tức nói:
- Mễ Tuyết, hôm nay không về nhà nấu cơm nữa nhé, chúng ta ra ngoài ăn đi!
-Được, chúng ta đi ăn gì?
Mễ Tuyết lập tức gật đầu, bây giờ vẫn còn sớm, cô ấy cũng không muốn về sớm như vậy.
-Ăn gì cũng được, chúng ta đi vào trong thành phố, ăn xong rồi đi xem phim!
Trương Dương mỉm cười, Mễ Tuyết lại ngẩng đầu lên, nhìn Trương Dương một cách ngạc nhiên, sau đó mặt ửng hồng lên, khẽ khẽ gật đầu. Nguồn: http://truyenfull.vn
Ăn cơm, xem phim, đi dạo phố, đây thực sự mới là cuộc sống của những đôi tình nhân, sau khi mối quan hệ của hai người hình thành, vẫn chưa từng có lần nào hẹn hò như vậy.
Có xe tiện hơn rất nhiều, đi về lấy xe, hai người cùng đi thẳng vào trung tâm phồn hoa nhất trong thành phố.
Vẫn còn sớm, Mễ Tuyết tưng bừng kéo Trương Dương đi dạo phố, hai người tay trong tay, cũng không sợ ai nhìn thấy, đi đi lại ở chợ lớn, nhưng Mễ Tuyết xem thì nhiều, mua thì ít, mặc dù như vậy nhưng cô ấy rất vui.
- Cái túi này trong đẹp đây, rất hợp với em, mua đi!
Trương Dương đột ngột kéo Mễ Tuyết lại, chỉ vào chiếc túi cô ấy vừa xem, lúc Mễ Tuyết xem chiếc túi đó, hắn cảm thấy có điều gì rất lạ, hình như Mễ Tuyết rất thích cái túi đó.
- Không, chúng ta đến đằng trước xem chút đi!
Mễ Tuyêt vội vàng lắc đầu, lúc nói, còn lưỡng lự nhìn tem giá trên chiếc túi.
- Chị bán hàng, tôi mua cái này!
Trương Dương mỉm cười, vẫy vẫy người bán hàng, chiếc túi này là hàng hiệu, giá trên chiếc tem là hơn một ngàn nhân dân tệ, chính là giá này làm cho Mễ Tuyết không muốn mua.
Hơn một ngàn nhân dân tệ, đối với Mễ Tuyết mà nói, đây không phải số tiền nhỏ, số tiền cô ấy tích từ lâu, cộng thêm sinh hoạt phí mới tặng được Trương Dương một chiếc máy nhắn tin, chiếc máy nhắn tin đó không đến hơn một ngàn.
- Em không được từ chối!
Mễ Tuyết đang định nói, lại bị Trương Dương cắt ngang, nhìn khuôn mặt cười rạng rỡ của Trương Dương, Mễ Tuyết khẽ gật đầu, trong lòng vô cùng cảm động.
- Được bạn đợi một chút!
Người bán hàng cũng đi đến, còn quan sát Trương Dương, hôm nay hắn vẫn mặc bộ quần áo thường ngày, còn đeo chiếc túi vải, nhìn như một cậu sinh viên bình thường.
Nhưng nhân viên bán hàng cũng không nói gì, nhanh nhẹn viết hóa đơn, chỉ cho Trương Dương quầy thanh toán, bảo hắn thanh toán trước lấy túi sau.
- Em chờ anh nhé!
Trương Dương mỉm cười với Mễ Tuyết, nhân viên bán hàng không nhiệt tình với họ lắm, nhưng cũng không khinh thường, thái độ bình thường.
Quầy thanh toán hơixa một chút, Trương Dương cầm hóa đơn đi.
Chiếc túi này sau khi giảm giá là một ngàn ba trăm tám mươi nhân dân tệ, trên người Trương Dương vẫn còn hơn ba mươi ngàn tệ tiền mặt nên không phải dùng thẻ, trực tiếp trả tiền mặt.
Nhìn Trương Dương không chút do dự rút ra hơn một ngàn tệ từ chiếc túi vải ra, mua chiếc túi hàng hiệu.
Mấy cô gái ở quầy thanh toán đều trộm nhìn hắn, thì thầm to nhỏ với nhau, những đồ trong quán của họ giá đều không hề rẻ, cũng có thể nói là xa xỉ phẩm, có thể tiêu tiền ở đây, đa số là những người có tiền.
Mà những người có tiền đều có một đặc điểm, đều là người có tuổi, trẻ cũng phải khoảng ba mươi, còn tầm tuổi như Trương Dương, không nhiều.
Hơn nữa Trương Dương ăn mặc rất bình thường, tự nhiên thành tiêu điểm, trở thành đối tượng bàn luận của mọi người, đáng tiếc là lời nói hay thì rất ít.
Thanh toán xong, Trương Dương lập tức trở lại, vừa đi được vài bước, khuôn mặt cười rạng rỡ liền biến mất, trên mặt hiện lên chút tức giận.
Hắn vừa đi một chút, bên cạnh Mễ Tuyết đã có một người đàn ông, còn là một tên béo tầm ba lăm ba sáu tuổi.
Người đàn ông đó đang nói gì đó với Mễ Tuyết, lúc nói chuyện còn khoa chân múa tay, có điều Mễ Tuyết có vẻ rất chán ghét, muốn tránh nhưng không tránh nổi hắn ta.
Nhìn thấy cảnh đó, Trương Dương không kìm được đi nhanh hơn một chút.
- Xin lỗi, bạn trai tôi đến rồi.
Nhìn thấy Trương Dương, trên mặt Mễ Tuyết hiện lên nụ cười ngọt ngào, mặc dù người đàn ông bên cạnh làm cô ấy ghê tởm nhưng cô ấy vẫn vô cùng lễ phép nói một câu.
- Bạn trai!
Tên béo giật mình, lúc này mới chú ý đến Trương Dương đang bước rất nhanh.
- Chuyện gì thế này?
Trương Dương hỏi nhỏ một câu, hắn đi thanh toán hóa đơn, chỉ có vài phút, không ngờ chỉ trong vài phút đã có người đến bắt chuyện, bất cứ ai nhìn thấy bạn gái của mình bị người đàn ông khác quấy rầy, đều không vui.
- Không có gì, chúng ta đi thôi!
Mễ Tuyết khẽ lắc đầu, nhân viên bán hàng cũng đi đến, nhận lấy hóa đơn từ tay Trương Dương, đưa chiếc túi đã chuẩn bị sẵn cho Mễ Tuyết.
Đó là một chiếc túi khoác vai màu hồng, kiểu dáng tinh xảo đáng yêu, Mễ Tuyết thật sự rất thích, hơn nữa khi Mễ Tuyết khoác lên thì vô cùng hợp, làm cho cô ấy trở nên hấp dẫn hơn.
- Cô gái, hay là cô cứ suy nghĩ về chuyện tôi vừa nói nhé, tôi bảo đảm sau này cô sẽ thành người mẫu hàng đầu cả nước, cuộc sống sẽ tốt hơn bây giờ nhiều.
Tên béo đó còn quay lại nhìn Mễ Tuyết nói thêm một câu, lông mày của Trương Dương lập tức dựng lên.
Người đàn ông này lúc nói chuyện với Mễ Tuyết, căn bản không chú ý đến hắn, như thể hắn không tồn tại.
- Tôi đã nói rồi, tôi không cần, cũng không muốn làm người mẫu gì đó!
Lông mày của Mễ Tuyết cũng trau lại, giọng nói bắt đầu trở nên lạnh lùng, cô ấy nói thế, Trương Dương cũng hiểu được đó là chuyện gì.
Người này thấy Mễ Tuyết có điều kiện tốt, muốn mời cô ấy đi làm người mẫu, chuyện này, kiếp trước Trương Dương nghe qua nhiều rồi, đại đa số là loại lừa tình lừa tiền, ngoài làm người mẫu còn có thể làm diễn viên, sau này thành minh tinh màn bạc.
- Tôi nói thật đấy, điều kiện của cô rất tốt, không làm người mẫu quả thực rất lãng phí.
Tên béo lại nói thêm một câu, nói xong cảm thấy vẫn chưa đủ, lại quay đầu hếch hếch với Trương Dương, nói:
-Cô gái, nghe lời khuyên của tôi, lời ngon tiếng ngọt bây giờ cũng chẳng có tác dụng gì. Cuộc sống tốt thực sự thì phải tự mình nắm lấy. Tự mình đi kiếm tiền, đừng để cho người ta bỏ tiền mua vài thứ đồ bình thường tặng mà bị mê hoặc.
-Anh nói cái gì?
Lông mày Trương Dương co lại chặt hơn, trực tiếp hỏi một câu, lần này tên béo nói là nhằm vào hắn rồi.
Tên béo lạnh lùng nhìn Trương Dương, tiếp tục nói:
- Chàng trai, nếu cậu thật sự muốn tốt cho bạn gái mình, thì đừng cản trở sự phát triển của cô ấy, để mua được chiếc túi này, cậu phải tích tiền trong bao lâu? Sợ rằng phải đến mấy tháng sinh hoạt phí, chuyện như vậy có thể làm cảm động bạn gái trong lúc này, nhưng cuộc sống là cả đời, cậu phải nghĩ nhiều một chút cho bản thân!
Dừng lại một chút, người đàn ông béo kia hình như nghĩ ra điều gì, tiếp tục nói:
- Như thế này nhé, cậu đồng ý để bạn gái cậu làm người mẫu, tôi sẽ giúp cậu giới thiệu một công việc, mỗi tháng không thấp hơn 1 ngàn tệ, thế nào?
Tên béo đó nói rõ ràng như thế, đến giờ Mễ Tuyết cũng hiểu được ý anh ta rồi.
Thì ra anh ta nghĩ rằng số tiền Trương Dương mua chiếc túi này là tích lũy của cả mấy tháng tiền sinh hoạt., có điều khoan hãy nói, bên cạnh còn có vài nhân viên bán hàng đến xem náo nhiệt, họ đều đồng tình với lời nói của tên béo kia.
Hiện nay có không ít sinh viên nam vì một nụ cười của bạn gái, than rằng tiền tích cóp đã mua quà lấy lòng bạn gái rồi.
Từ độ tuổi của Trương Dương, lại nhìn cách ăn mặc của hắn, thật sự rất giống mấy cậu sinh viên.
Người đàn ông béo kia nói xong khuôn mặt ra vẻ rộng lượng lắm, như thể anh ta vừa bố thí cho Trương Dương cái gì đó. Những năm 98, một công việc mỗi tháng kiếm được hơn một ngàn tệ, quả thực là không tồi, có thể làm rất nhiều người động lòng.
- Trương Dương, chúng ta đi!
Sắc mặt Trương Dương lạnh ngắt, Mễ Tuyết nhìn thấy khác lạ, vội vàng đi lên kéo lấy cánh tay Trương Dương.
Ở cùng Trương Dương lâu như vậy, cô ấy chưa bao giờ thấy Trương Dương tức giận như vậy, điều đó cho thấy, Trương Dương hiện tại đang nổi giận rồi.
- Cô gái, chẳng lẽ cô không muốn thu nhập mỗi năm một trăm, hai trăm ngàn thậm chí năm trăm ngàn sao, đến lúc đó, cô có thể tự mua nhà, mua xe, sống cuộc sống sung sướng mà mình thích!
Nhìn thấy Mễ Tuyết muốn đi, người đàn ông béo đó lại vội vàng nói một câu, ở thời đại này, có thể thu nhập mỗi năm một trăm ngàn đã là mức lương cao trong mắt nhiều người rồi.
Thậm chí đến năm trăm ngàn, còn giỏi hơn cả người thế hệ sau kiếm triệu tệ một năm, đối với nhiều người bình thường có sức hút chết người.
Nhìn biểu hiện của mấy nhân viên bán hàng đó là biết, bọn họ xúm lại, nhìn Mễ Tuyết đầy ngưỡng mộ và ghen tị, có người còn muốn để cho tên béo đó chú ý đến mình, xem mình có cơ hội ấy không.
Đáng tiếc là tên béo không thèm liếc nhìn mấy cô đó đến một cái.
- Cuộc sống sung sướng chết tiệt của mày!
Trương Dương đột ngột giơ tay lên, trực tiếp giáng mạnh xuống mặt tên béo.
"Chát" một tiếng, tên béo bị đẩy về về sau, máu từ mũi hắn chảy ra, rơi xuống đất.
Sức ra tay của Trương Dương không hề nhẹ, đây là vì vô cùng tức giận, tên béo bị một trưởng mà không hiểu gì cả.
Đấm một trưởng, Trương Dương vẫn chưa hả giận, lại tiếp tục, đá một đá , lực đá cũng không hề nhỏ, có thể tên béo này phải đau mấy tháng.
Vừa đám vừa đá, làm cho tên béo đó đâu không nói lên lời, kêu gào thảm thiết.
Sau khi đá,Trương Dương hình như vẫn chưa hết tức, lại định tiến lên đánh tiếp, nhưng bị Mễ Tuyết kéo lại.
Mễ Tuyết cũng không ngờ, Trương Dương lại ra tay đánh người, ấn tượng của cô ấy về Trương Dương không phải như thế này, hay ít nhất không hung dữ đến như vậy.
Bị Mễ Tuyết kéo lại, Trương Dương mới không đánh nữa, nhưng trên mặt vẫn bừng bừng lửa giận.
Tính tình của hắn rất tốt, nhưng cũng có giới hạn, tên béo này nói hắn không có tiền, tích cóp tiền để bạn gái vui không tính, hắn vẫn có thể nhịn, nhưng luôn miệng kích bác bảo Mễ Tuyết đi làm người mẫu, để hưởng cuộc sống sung sướng gì đó, làm cho Trương Dương không nhẫn nhịn được nữa
Điều này trong mắt Trương Dương chính là đang trêu chọc Mễ Tuyết trước mặt hắn, bạn gái mình bị kẻ khác trêu chọc, nếu là đàn ông không ai có thể nhịn được, Trương Dương chưa đánh cho anh ta tàn tật, đánh cho chết, là bản thân vẫn còn chút lý trí.