Qua tìm tòi, Trương Dương không tìm ra manh mối gì trên người Phác Thiên Ân, xem ra Phác Thiên Ân làm mọi việc rất cẩn thận, trên người gã không có bất kì ghi chép hay vật gì ghi chép về việc có được năng lực linh thú ngũ tầng.
Xem ra nếu muốn biết tất cả phải tới Trường Bạch Sơn một chuyến.
Hoa Phi Thiên giao cho Phác Thiên Ân Vô căn thủy, việc này cũng coi như cấu kết với người tu luyện ngoại quốc. Trương Dương cũng có lí do tuyệt đối để thanh lý môn hộ môn phái thế gia Trung Quốc, Hoa Phi Thiên cũng rõ điểm này.
Người thủ hộ của Hoa gia sớm đã không còn là Hoa Phi Thiên, mà là con linh thú ngũ tầng Trường Bạch Sơn kia, mặc dù lĩnh ngộ Chu Thiên đại tuần hoàn, có lập tức lên Trường Bạch Sơn hay không thì còn cần phải suy xét.
Trương Dương đứng dậy, ánh mắt nhìn xuyên qua vách núi, dường như có thể nhìn về phía Trường Bạch Sơn xa xa. Trong thiên trì của Trường Bạch Sơn, con Kim Quan Mãng thập nhị quan cũng đang nhìn về phia Dã Nhân Sơn, chỉ là Hoa Phi Thiên đã không còn trong động nữa rồi.
Trương Dương nhíu mày, ánh mắt quay lại trên người Phác Thiên Ân, lúc này năng lượng thiên địa hắn nắm trong tay không dừng lại trên người Phác Thiên Ân mà tiến vào thân thể gã, tuần hoàn thị sát.
Là một bác sĩ tinh thông y thuật, bất cứ vị trí nào trong cơ thể Phác Thiên Ân đều không qua được con mắt Trương Dương. Trong đan điền của gã có một viên nội đen màu đen, chính viên linh đan này ở trong đan điền của gã chuyển hóa năng lượng thiên địa bốn phía thành linh khí chỉ cường nhân ngũ tầng mới có.
Trương Dương ngây ra một lúc, hắn như bắt được một thứ rất quan trọng, lại như thể mở ra được một cánh cửa bị ánh sáng chói mắt quá chói mắt bên trong cửa khiến hắn không nhìn rõ bên trong có gì.
Cảm giác này giống như ngộ đạo, nhưng lại không biết ngộ cái gì.
Trương Dương khoanh chân ngồi xuống, một cỗ năng lượng đi ra khỏi động thông báo cho mấy con đại linh thú bên ngoài Dã Nhân Sơn, hắn quyết định bế quan trong động. Truyện Sắc Hiệp - http://truyenfull.vn
Vô Ảnh, Tia Chớp, Truy Phong, Tam nhãn thú màu vàng, Đại Lôi, Tiểu Lôi còn cả A Hoa A Thái đều nhận được tin của Trương Dương, cũng hiểu Trương Dương cần bế quan, chúng trở về Dã Nhân Sơn bảo vệ bên ngoài cửa động, hộ pháp cho Trương Dương.
Năm con linh thú tứ tầng, một linh thú đại viên mãn, còn có thú vương Tam Nhãn Thú bảo vệ cho Trương Dương. Vinh dự đặc biệt này không phải người tu luyện nào cũng có được.
Ba ngày trôi qua, Trương Dương vẫn không có dấu hiệu đi ra, lần bế quan này hẳn không nhanh.
Vô Ảnh Tia Chớp sợ đám Mễ Tuyết ở Trường Kinh lo lắng, nên bảo Truy Phong dẫn A Hoa A Thái rời khỏi, về Trường Kinh báo cho người nhà Trương Dương.
Trương Dương bế quan, điều này chỉ kinh động tới y thánh Trương gia và Long gia. Ngoài Long Phong, ông cụ, Mễ Tuyết thì không ai biết Trương Dương đang bế quan ở Dã Nhân Sơn. Mà Dã Nhân Sơn sớm đã biến thành nơi không người vì năng lượng thiên địa thưa thớt, không thể có linh thú hay người tu luyện tới đây.
Trung Quốc trở lại yên ổn, hết thảy đều qua đi.
Trường Bạch Sơn, bên ngoài Thiên trì phía sau núi.
Tam Nhãn Thú cứ kêu ô tô , thoạt nhìn nó muốn vào thiên trì nhưng cũng lại không dám vào.
Hoa Phi Thiên vẫn canh giữ bên nó, con Tam nhãn ma thú ngũ tầng này giờ phút này không được cường đại như khi đấu với Trương Dương.
Kim Quan Mãng thập nhị quan từ khi biết được Trương Dương giết Phác Thiên Ân vẫn đứng trong huyệt động ở thiên trì, không chịu lộ mặt ra.
Hoa Phi Thiên không rõ lắm vị lão tổ tông này rốt cuộc làm sao. Nhưng từ việc tam nhãn thú tới đây và tin tức mà người Trung Quốc nghe ngóng được thì khẳng định, Phác Thiên Ân tới từ Hàn Quốc đã sớm chết trong tay Trương Dương.
Đây mới là nguyên nhân Hoa Phi Thiên đứng bên ngoài thiên trì suốt ba ngày. Nếu lão tổ tông thực là bỏ rơi Hoa gia, vậy Hoa gia sao có thể chịu được lửa giận của Trương Dương.
Lệnh của minh chủ khi trước sớm đã thành bằng chứng của Hoa gia, hiện giờ ngoài lão tổ tông này không ai cứu được Hoa gia.
Hoa Phi Thiên rất hối hận, ông ta sớm nên nghĩ tới, cứ cho mình có được phương pháp thăng cấp ngũ tầng thì đã sao. Nếu Kim Quang Mãng thập nhị quan không phối hợ căn bản ông ta không thể thăng cấp ngũ tầng.
Nhưng sự kiêu ngạo của linh thú ngũ tầng làm sao có thể đòng ý để Hoa Phi Thiên có được thực lực của mình qua những phương pháp tà ác
Hoa Phi Thiên tiền mất tật mang, vô cùng tuyệt vọng.
Rống
Tam nhãn ma thú lười biếng quỳ rạp trên mặt đất, nhìn người đàn ông đứng bên ao đã ba ngày, thấp giọng kêu lên một tiếng. Nó cảm thấy người này rất vướng bận, có thể con vật bên dưới thiên trì không chịu gặp ông ta, nói không chừng là vì nó.
ừ, nhất định là vậy.
Mất thời gian ba ngày, Tam nhãn ma thú rút cục thừa nhận suy nghĩ này của nó, nó lập tức đứng lên, sương mù dày đặc màu đen càng trở nên đen hơn, bắt đầu hướng tới gần Hoa Phi Thiên.
Hoa Phi Thiên nghe thấy tiếng rống lên giận dữ của tam nhãn ma thú trong tai, trong lòng còn chưa kịp nghĩ cách, đột nhiên đã thấy thiên trì tĩnh lặng trước mắt bống tuôn lên một dòng nước xiết, trực tiếp đánh vào người hắn.
Phù
Hoa Phi Thiên miệng phun một ngụm máu tươi, nếu không phải mấy ngày trước ông ta tu luyện mấy ngày trong huyệt động chứa vô căn thủy dưới hồ thân thể trở nên cực kì dũng mạnh trong mấy ngày này, chịu một kích này ông ta cũng tuyệt đối không chỉ là phun một ngụm máu tươi.
Hoa Phi Thiên đứng lên từ trên mặt đất, ông ta mới phát hiện, dòng nước vừa rồi hóa ra là cứu mình.
Tại chỗ ông ta vừa đứng lúc trước đã biến thành một mảng đất khô, cây cỏ xung quanh toàn bộ chết rũ, trên đất còn bốc lên khói xanh.
Tam nhãn ma thú đang nhìn chằm chằm ông ta, trong mắt nổi lên sát ý.
Thiên trì bình lặng nổi lên bọt sóng, vô số bọt khí hiện lên, Kim Quan Mãng thập nhị quan từ từ hiện lên trong ao.
Rống
Tam Nhãn ma thú rút cục thấy được Kim Quan Mãng thập nhị quan, toàn thân nó căng thẳng, căn bản chẳng quan tâm Hoa Phi Thiên, nhìn chằm chằm Kim Quan Mãng thập nhị quan.
Tam Nhãn Thú biết rõ, nó rất muốn có được vô căn thủy bên dưới, nhưng phía dưới đã bị con vật này chiếm giữ, nó không thể đi xuống.
Thực lực của nó lại hùng mạnh hơn mình, tam nhãn ma thú muốn đi, lại không dám động thủ, nó giằng co với Kim Quan Mãng thập nhị quan.
Nhưng Kim Quan Mãng thập nhị quan không giống Tam nhãn ma thú. Hai con mắt to như chuông đồng của nó toát ra vẻ khinh thường. Có thể tưởng tượng, nếu không phải cả hai đều là linh thú ngũ tầng, nó tuyệt đối sẽ không cho phép loại ma thú sa đọa này xuất hiện ở Trường Bạch Sơn, thậm chí còn tới bên thiên trì của nó.
Cũng chính vì tam nhãn ma thú ngũ tầng, nó mới không giống linh hồ chín đuôi lúc trước, trong lúc chủ nhân chết liền cuồng tính chỉ biết giết chóc. Nó tới đây theo bản năng, bản năng muốn trốn tới sơn động chứ Vô căn thủy. Bản năng của nó cho nó biết, chỉ có nơi đó là an toàn nhất.
Nhưng bản năng này cũng cho nó biết, con vật trước mặt nó cường đại hơn nó quá nhiều, nó không thẻ đánh bại đối phương.
Lúc Kim Quan Mãng thập nhị quan xuất hiện, Hoa Phi Thiên vui đến phát khóc, lão tổ tông đồng ý hiện thân, chẳng khác nào không bỏ Hoa gia, sẽ tiêp tục bảo vệ Hoa gia, một kích lúc trước đối với ông ta mafnosi càng không đáng kể gì.
Tam nhãn ma thú do dự, vừa luyến tiếc vô căn thủy trong thiên trì, lại sợ rời Trường Bạch Sơn, rõ ràng thân thể thu lại, đầu vùi trong người, mắt nhắm nghiền, giống như nó không nhìn thấy Kim Quan Mãng thập nhị quan, Kim Quan Mãng thập nhị quan không nhìn thấy nó.
Hí
Lưỡi rắn rất lớn lè ra từ trong miệng Kim Quan Mãng thập nhị quan, ánh mắt lạnh như băng.
Trường Bạch Sơn trên không mây đen dày đặc.
Hoa Phi Thiên dừng như hiểu ý của Kim Quan Mãng thập nhị quan, lập tức đứng dậy, cúi đầu rời đi.
Đợi sau khi Hoa Phi Thiên đi, đầu nó chuyển về hướng Dã Nhân Sơn.
Lòng quá tham.
Ngươi chẳng lẽ còn lĩnh ngộ huyền bí nội đan linh thú của ta?
Kim Quan Mãng thập nhị quan phun lưỡi ra, nhưng trong lòng cười lạnh, nó dường như biết Trương Dương đang làm gì.
Hoa Phi Thiên đã nói cách thăng tiến ngũ tầng mượn dùng linh thú của Phác Thiên Ân cho nó biết, nó cũng biết Trương Dương định làm gì.
Trương Dương không ngờ là muốn thông qua biện pháp này, nghịch chuyển thực hiện, lấy bản thân làm chủ thể, để mấy con linh thú theo hắn có được thực lực của hắn, thăng cấp ngũ tầng.
Sao có thể
…
Ba tháng trôi qua, ngay cả Mễ Tuyết cũng không nhịn được, dẫn theo bọn Nghiêm Lương Phi, Khúc Mỹ Lan tới Dã Nhân Sơn, dừng lại ở bên ngoài sơn động Trương Dương ở.
Tâm tình của Mễ Tuyết không giống những người khác, trong lòng cô chỉ có nỗi nhớ nhung, nhớ không thể kìm được.
Nỗi nhớ nhung này đủ xuyên thấu tất cả, xuyên qua núi đá, xuyên qua đại địa, xuyên qua vô số năng lượng, đưa nhập vào trong sơn động.
Cô nhớ hắn, rất nhớ rất nhớ.
Trương Dương ở trong sơn động một ngày bằng ngàn năm bên ngoài. Hắn không hề có cảm giác nhớ nhung cảm động, thậm chí hắn còn cảm giác như mình chỉ vừa mới kiểm tra viên nội đan trên cơ thể Phác Thiên Ân
Nội đan sau này sẽ biến năng lượng thiên địa thành linh khí, đây là năng lượng linh thú ngũ tầng. Linh thú gặp may, có được thân thể mà người tu luyện căn bản không địch được, tất cả cấu tạo bên trong đương nhiên cũng khác.
Nhưng thân thể Phác Thiên Ân theo ngày tháng qua đi càng ngày càng có cấu tạo giống thân thể của linh thú.
Chính là cái này khiến Trương Dương vội nắm lấy cái gì đó để mở cửa chính.
Nhưng sau khi cửa lớn này mở ra, Trương Dương lại không vào được, khi hắn đi vào cái cửa lớn này cái cửa này lại biến mất không biết vì sao.
Thật giống như từ đầu tới cuối nó đều ở đó, nhưng mặc cho mình làm sao cũng không thể tới gần.
Trương Dương không thể từ bỏ, chỉ cần đi vào được cái cửa lớn kia, điều hắn có thể làm không giống như chủ nhân của hai con vẹt kia, trồng hạt giống linh thú bình thường, khiến chúng no tuy luyện thành ma thú.
Điều hắn có thể làm được là khiến tam đại linh thú có được năng lực ngũ tầng ngũ tầng, thăng tiến ngũ tầng theo một quá trình khác.
Lại qua ba tháng, lúc này Thích Minh đại sư không kìm được đi tới Dã Nhân Sơn.
Đa số mọi người đều tới, lúc này bên ngoài Dã Nhân Sơn, ngoài vợ con thân thích đều ở ngoài, Mễ Tuyết và mấy con linh thú chỉ có ông cụ Trương Bình Lỗ và Thích Minh đại sư.