Thần Y Sủng Phi Của Tà Vương

Chương 91: Chu Tử Đằng




Cuối cùng sau khi ăn uống đã no nê, Dạ Trọng Hoa liền cùng với Âu Dương Vũ đi dạo xung quanh biệt viện. Lúc này trời đêm lành lạnh sương sớm, những ngôi sao hiện lên mờ ảo rồi sau đó rõ dần. Chẳng bao lâu mặt trăng đã bắt đầu ló rạng to, tròn như chiếc mâm bạc đường bệ đặt trên bầu trời trong vắt, thăm thẳm cao. ánh trăng bàng bạc nhuộm khắp cây cối, ao hồ. gió nhẹ phơ phất, sắc trời không một chút gợn tĩnh lặng. Xa xa bóng đêm mềm mại đen tựa như nhung mạc, rủ xuống bầu trời đêm sặc sỡ. Đi dạo không được bao lâu thì cách đó không xa liền thấy có hơn vài bóng người. Âu Dương Vũ đưa mắt nhìn kỹ lưỡng liền ngay lập tức nhận ra. Kia chẳng phải là Trúc Lục, bên cạnh còn có mấy tên thị vệ ở Ninh vương phủ hay sao.

Trúc Lục nhìn thấy Âu Dương Vũ, trên mặt nhất thời lộ ra nụ cười tươi, cung kính hành lễ với nàng.

Âu Dương Vũ trừng mắt nhìn Dạ Trọng Hoa liếc mắt một cái, hắn dám lừa nàng một vố thật đau a: “Ngươi chẳng phải đã nói rằng ở đây chỉ có hai chúng ta thôi sao?”

Dạ Trọng Hoa thờ ơ,mí mắt cũng không thèm nâng một chút: “Vũ nhi nếu muốn như vậy, ta có thể đuổi bọn họ đi.”

“Ta...”

Sáng sớm hôm sau, Dạ Trọng Hoa tìm được một bộ trang phục đi săn nhẹ nhàng đưa cho Âu Dương Vũ: “Hôm nay ta đưa nàng ra sau núi săn thú.”

Âu Dương Vũ sau khi nghe được hai chữ “ săn thú” từ chính miệng Dạ Trọng Hoa, đang uể oải không buồn mở mắt nhất thời ngay lập tức nhào dậy lăn lông lốc từ trên giường đứng lên. Từ ngày đến cổ đại cho tới bây giờ nàng vẫn chưa từng một lần được tự do tham gia vào những trò chơi kích thích, mạo hiểm thế này. Nàng nhanh chóng dậy thay phục trang đi săn, được làm bằng da đen nên càng tôn thêm làn da trắng nõn của nàng, cổ áo choàng ngoài được dựng cao lên ở phía sau đầu, càng tăng thêm vẻ hiên ngang oai hùng, mạnh mẽ mà quyến rũ.

Dạ Trọng Hoa chưa bao giờ thấy dáng vẻ vừa mạnh mẽ nhưng cũng rất hấp dẫn của nàng, nhất thời nhìn nàng đến ngây người lặng đi. Âu Dương Vũ thấy hắn đứng đó không lên tiếng bèn hỏi: “Thấy như thế nào, ta mặc bộ này không hợp sao?”

“Vũ nhi mặc gì cũng đẹp.” Dạ Trọng Hoa thấy Âu Dương Vũ thắc mắc đưa tay thử xem bộ trang phục này có vấn đề không, liền chỉ cười nhẹ sau đó đưa nàng ra ngoài. Hắn đã chuẩn bị ngựa lẫn khiêng ngựa cẩn thận chu đáo, hắn đem một con tuấn mã màu trắng kéo đến trước mặt Âu Dương Vũ thản nhiên hỏi: “Biết cưỡi ngựa sao? Có cần bổn vương dạy nàng không?”

[ Đúng rồi trong mắt ông...bả đi ăn mày cũng hóa thành Tây Thi...]

“Ngươi đừng có xem thường ta nha.” Âu Dương Vũ nhẹ nhàng xoay người dẫm chân lên bàn đạp phi lên ngựa, nàng giữ chặt dây cương kêu lên một tiếng, sau đó đi quanh một vòng thể hiện chút tài năng cưỡi ngựa của mình cho Dạ Trọng Hoa xem. Mái tóc đen mượt tự nhiên bồng bềnh tung bay trong gió, nụ cười tự tin của nàng dưới ánh mặt trời càng trở nên rực rỡ sáng chói. Nàng giống như một viên ngọc trân quý dường như không có ai dám chạm tới được.

Âu Dương Vũ sau khi phi ngựa đi được một vòng cảm thấy sảng khoái liền dừng trước mặt Dạ Trọng Hoa, khiêu khích nói: “Hay là chúng ta chơi đùa một chút đi, thi xem ai săn được nhiều thú hơn nha.””Được.” Dạ Trọng Hoa đang định đưa cung tên cho Âu Dương Vũ thì lại thấy Âu Dương Vũ lắc lắc đầu, “Ta không quen dùng thứ này!”

“Vậy sao?” Dạ Trọng Hoa đôi mắt híp lại, nhìn Âu Dương Vũ hai tay trống trơn, cười nói: “Vũ nhi không cần, vậy dùng tay không bắt thỏ sao?”

“Đúng vậy đúng vậy.” Âu Dương Vũ cũng không phủ nhận, “Con thỏ rất đáng yêu mà.”

Âu Dương Vũ cưỡi ngựa đi bên cạnh Dạ Trọng Hoa, cùng đi với hắn ra sau núi. Khi đã vào đến khu vực săn bắn,nàng với Dạ Trọng Hoa đồng thời chia tách ra. Thời cơ đã đến, Âu Dương Vũ từ trong không gian tùy thân lấy ra một khẩu súng săn dài, tay nàng cầm lấy súng săn, đôi mắt nheo lại. Đương nhiên những thứ súng ống đạn dược đối với nàng mà nói là tỷ muội thứ hai của nàng nên rất quen thuộc, nàng ngắm bắn chuẩn sát, lực sát thương vô cùng lớn.

[ Á...Bà Vũ chơi đều nha...chả công bằng cho chồng bà chút nào cả...cư nhiên ngừ ta quan tâm chuẩn bị luôn cung tên đưa mà không thèm, thèm súng ống, dao hiện đại để hơn thua thôi...Ta hờn..]

Nàng cưỡi trên lưng ngựa, chậm rì rì giơ thương ra từ cây súng săn bắt đầu tìm kiếm con mồi, trước mắt nàng đột nhiên xuất hiện một con nai nhỏ màu vàng, Âu Dương Vũ cầm thương nhắm ngay nó, rất nhanh từ từ tiếp cận con mồi, đang chuẩn bị nổ súng, thì đột nhiên nhìn thấy một bóng người nho nhỏ đứng gần con nai nhỏ đó. Âu Dương kinh nhất thời bị dọa đến đổ mồ hôi lạnh.

Phía sau núi nơi này là cái khu vực săn bắn, mà sao lại có đứa con nít chạy loanh quanh ở trong này. Hẳn là con cái của người trồng trà quanh đây không cẩn thận đi lạc vào đây. Âu Dương Vũ trong lòng có chút lo lắng, đứa nhỏ này nếu không cẩn thận sẽ bị người khác bắn trúng, cũng không phải là chuyện đùa.

Âu Dương Vũ cưỡi ngựa chạy về phía đứa nhỏ kia.

Tiểu tử kia hình như đang rất sợ hãi, hắn kinh hãi không ngừng co giò chạy về phía trước. Âu Dương Vũ lúc này mới phát hiện ra phía sau đứa nhóc đó là một con báo săn đang đuổi theo hắn. Âu Dương Vũ lấy súng ra nhắm ngay mục tiêu con báo săn đó mở hai thương ngay họng súng ra. Con báo săn kia ngay lập tức liền ngã xuống. Mà ở phía sau, tiểu tử kia mãi lo chạy trốn không dám quay đầu lại nhìn, liền không biết vấp phải cái gì, cả người ngã ập xuống đất. Âu Dương Vũ có chút đau lòng, kẹp chặt bụng con bạch mã, chạy lại chỗ tiểu tử đó, đem súng cất đi. Đến nơi, nàng lập tức nhảy xuống ngựa, chạy lại chỗ hắn lo lắng hỏi: “Nhóc con, tại sao nhóc lại một mình ở chỗ này?”

“Tỷ tỷ, đau quá!” Cậu nhóc đó chợt cúi đầu xuống, ôm lấy chân mình, thanh âm vô cùng nhợt nhạt đau đớn, Âu Dương Vũ xem vẻ mặt đáng thương của hắn liền thấy thương cảm, ngồi xổm xuống bên cạnh hắn ân cần nói: “Để tỷ tỷ xem miệng vết thương của em chút nào.”

Âu Dương Vũ giúp hắn cởi giày ra, vừa định nhìn miệng vết thương của hắn một chút thì đã thấy trước mặt, nhóc tiểu tử đó chợt ngẩng đầu lên, khuôn mặt này của hắn căn bản không phải là của một tiểu nhóc tử. Đây là khuôn mặt của một người trưởng thành, khóe mắt còn có một vết sẹo dữ tợn, hắn liền nở ra một nụ cười đáng sợ, Âu Dương Vũ chưa kịp phản ứng thì đã thấy hắn nhanh tay rút một con dao găm nhỏ được nhét ngay ống tay áo đâm về phía Âu Dương Vũ hét lên: “Đi chết đi!”

Âu Dương Vũ nhất thời không kịp thích nghi với tình huống bất ngờ này, vội vàng lăn sang một bên né mũi dao vừa rồi, lòng bàn chân chợt co rút lại, toàn bộ thân thể phản ứng đột ngột ngã lăn sang một bên.

Nơi này mặc dù không phải là vách núi, nhưng cũng là một ngọn núi vừa cao chót vót địa thế lại nhỏ hẹp, nếu như không may ngã xuống thì đương nhiên Thần Chết sẽ không ngại đến tiễn một đoạn đường, còn nếu may mắn hơn thì toàn bộ xương sẽ bị nát vụn, tàn phế cả đời. Âu Dương Vũ rất nhanh nắm bắt được nguy hiểm trước mắt, từ trong không gian tùy thân lấy ra một thanh kiếm Nhật, mượn lực của đất đá, đâm kiếm xuống ổn định lại lực quán tính của cơ thể mình.

Có điều nàng vừa ổn định thân thể của mình định đi lên về phía trước vài bước thì đã thấy cái tên mặt như phụ huynh mà bộ dáng thì như một thằng nhóc con kia âm trầm cười lạnh, cầm lấy con dao găm phóng về phía Âu Dương Vũ. Âu Dương Vũ nhanh nhạy nắm chặt lấy thanh kiếm Nhật đang ổn định trên vách núi, xoay người một cái né đi con dao vừa rồi.

Tên nam nhân kia thấy chiêu vừa rồi của mình bị thất bại, cũng không chút tức giận, hắc hắc nở nụ cười, Âu Dương Vũ đã thấy hắn bắt đầu dồn lực, thoải mái dùng một tay giơ tảng đá lớn bên cạnh nhắm về phía Âu Dương Vũ ném đi, Âu Dương Vũ trong lòng cả kinh, tên khốn này rốt cuộc là do ai phái đến. Nàng thuận thế dùng lực kéo thanh kiếm xuống dưới, trong nháy mắt từ trong không gian rút ra khẩu súng lục nhắm về phía tên chết tiệt kia cho hắn ăn một viên kẹo chí mạng.

Nàng thân thể lúc này không được linh hoạt nhanh nhạy cho lắm. Tay nàng dùng sức nắm chặt lấy tay cầm kiếm nhích người lên một chút, sau đó bám chắc vào khối đá nhô ra bên trên. Mắt của nàng tỏa ra một tia sát ý. Được lắm, nếu đã truy giết ta đến như vậy, thì các ngươi đừng trách bổn vương phi đây không khách khí. Vừa rồi chân hắn vì ngã nên có vết thương nên hắn lúc này chỉ có thể nửa ngồi, nửa quỳ trên mặt đất, bộ dáng vật vờ thế mà cũng dám ra tay động thủ với nàng. Vốn định giữ cái cái mạng rác rưởi nhà ngươi, nhưng xem ra tâm trạng lúc này của ta không có được vui, lại khiến ta phải khổ sở một phen thế này, xem ra giờ này năm sau là ngày giỗ của ngươi rồi. Âu Dương Vũ nheo mắt, nhắm trúng mục tiêu, “ Pằng” một tiếng chuẩn xác ngay đầu hắn.

Âu Dương Vũ thở ra một hơi nhẹ nhõm. Lúc này mới thấy hai cánh tay mình đau nhức đến rã rời. Không biết xảy ra từ lúc nào, cánh tay trái nàng đã bị tảng đá cào xước một đường rõ to.

“Chủ nhân, chủ nhân, ngươi thế nào rồi a?” Tiểu Kỳ Lân lo lắng ở trong đầu Âu Dương Vũ kêu to.

“Đừng ầm ỹ nữa, đau đầu chết đi được!”

“A, chủ nhân à, ngươi suýt chút nữa là đã..., chỗ nào có rất nhiều thảo dược, chủ nhân mau cầm máu đi a.” Âu Dương Vũ nghe theo chỉ dẫn của Tiểu Kỳ Lân, cẩn thận đi xuống bên dưới, lúc này mới phát hiện nơi này có một cái sơn động nhỏ, bên trong chứa đầy các loại thảo dược quý.

Âu Dương Vũ từ lúc bước vào thế giới cổ đại này, cũng đã xem qua không ít y thuật của bao nhiêu vị thần y, cũng có nghe qua họ giới thiệu một số loài thảo dược hiếm có mà nàng chưa từng tiếp xúc qua. Mà bên trong sơn động này thì có vô số thảo dược quý hiếm, tất cả đều ở trong này, nàng mừng đến mức muốn hét lên.Trước tiên, nàng phải xử lý cẩn thận vết thương trên cánh tay trái của mình, sau đó tìm một ít thảo dược đắp lên trên cánh tay, dùng băng gạc màu trắng băng thật kỹ lưỡng. Sau khi đã không chế miệng vết thương, cảm thấy không còn đau nữa. Âu Dương Vũ bắt đầu quan sát một rừng thảo dược trầm trồ: “Đây là loại cỏ dùng để trị viêm dạ dày, loại thảo dược này dùng để trị bệnh đau đầu... cái này hình như là Giảo Cổ Lam, giúp bình ổn huyết áp, chống kết tụ tiểu cầu, làm tan huyết khối, ngăn ngừa sơ vữa mạch, các tai biến về tim, mạch, não,...”

Lần trước có xem qua chút y thuật của vài vị thần y, loại thảo dược này vô cùng hiếm, sinh sống thưa thớt phân bố ở những nơi hẻo lánh trên núi, cho nên rất khó tìm, khó mua.

Âu Dương Vũ sắc mặt vui vẻ, dường như quên mất chính bản thân mình đã gặp nguy hiểm lúc nãy, cầm cái xẻng nhỏ, cẩn thận đào xới cây thảo dược đó lên bỏ vào trong không gian, về sau chắc chắn sẽ có việc dùng đến.

Âu Dương Vũ lấy mỗi loại thảo dược một ít đem bỏ vào trong không gian tùy thân, đột nhiên nghe được Dạ Trọng Hoa kêu của nàng thanh âm: “Vũ nhi, Vũ nhi, nàng ở đâu? Vũ nhi!”

“Ta ở trong này.” Âu Dương Vũ kêu lên một tiếng, sau đó chợt nghe thấy một trận tiếng vó ngựa dồn dập, liền nhìn thấy Dạ Trọng Hoa anh tuấn phi thân xuống ngựa trầm ổn từng bước đến bên nàng, quần áo nhẹ tung bay phất phơ, nàng còn chưa kịp lên tiếng giải thích thì đã bị hắn nắm chặt tay kéo sát lại vòm ngực rắn chắc của mình. Dạ Trọng Hoa nhìn thấy xác tên lùn dị dạng nào đó nằm trên vũng máu tươi, lại nhìn lướt qua vết thương trên cánh tay trái Âu Dương Vũ,đôi môi mỏng manh mở ra nói những lời lạnh như băng: “Sao lại thế này?”

Âu Dương Vũ nói vòng quanh co một hồi: “Ơ thì..cũng không biết sao lại thế này nữa.”

“Nàng ngốc à, mới rời ta có một chút mà đã để mình bị thương.” Dạ Trọng Hoa đem tay nàng kéo lại giơ đến bên môi mình, nhẹ nhàng thổi “Có đau không?”

“Không đau, ta đã xử lý miệng vết thương rồi.” Âu Dương Vũ nhỏ giọng nói.

Dạ Trọng Hoa đôi mắt híp lại, huýt gió một tiếng, lập tức xung quanh đã có mấy tên thị vệ chạy tới. Dạ Trọng Hoa chỉ chỉ thượng Ải Tử, âm thanh lạnh lùng nói: “Kéo hắn đem cho chó ăn, đi điều tra xung quanh có tên nào khả nghi không, nhớ rõ, giữ lại mạng sống!”

“Tuân mệnh!”

Dạ Trọng Hoa thấy Âu Dương Vũ bị thương, cũng không còn tâm trí nào để tiếp tục săn thú nữa. Hắn ôm lấy Âu Dương Vũ, leo lên kỵ mã của mình. Hắn ôm chặt nàng vào lòng để lòng hắn cảm thấy nàng vẫn còn nguyên vẹn trong vòng tay của hắn, đem cằm đỉnh ở đầu nàng trên đỉnh: “Vũ nhi, nàng có biết ta không tìm thấy nàng sẽ rất lo lắng hay không?.”

Gió nhẹ phất quá, Dạ Trọng Hoa tóc dài đánh vào Âu Dương Vũ trên mặt, của nàng chóp mũi lộ vẻ cỏ xanh hương vị cùng hắn trên người thản nhiên quỳnh mùi hoa vị: “Ngươi không cần lo lắng cho ta, ta sẽ cố gắng tự lo thật tốt cho bản thân mình.”

“Tự lo thật tốt? Tự lo thật tốt là để bản thân bị thương sao?”

“Nhưng mà....””Quay trở về.”

“Vậy chúng ta không đi săn thú nữa, nếu đã đến đây rồi, chi bằng chúng ta đi xuống nông trại trồng trà dưới núi kia đi nha Dạ Trọng Hoa.”

“Được rồi.” Dạ Trọng Hoa thấy vẻ mặt hào hứng của Âu Dương Vũ cũng khẽ cười nhẹ đáp ứng nàng, trên mặt xuất hiện một chút bất đắc dĩ lại có sự sủng nịch, liền phi ngựa chạy xuống núi. Vừa mới đến chân núi, Âu Dương Vũ liền nhìn thấy một ông lão đã già ngồi dưới đất khóc sướt mướt, kêu rên không thôi. Trải qua chuyện vừa rồi, Âu Dương Vũ dĩ nhiên là không dám buông thả cảnh giác bản thân, một lần mềm lòng đi tin cái tên dị dạng kia giờ với ông lão này phải cảnh giác hơn mới được.

Nàng lập tức nhảy xuống, đứng cách xa ông lão đó một khoảng cách an toàn lên tiếng hỏi: “Ông lão, ông bị làm sao vậy?”

Ông lão ngẩng đầu nhìn Âu Dương Vũ liếc mắt một cái, sau đó liền không hề để ý nàng, tiếp tục rên lên thảm thiết, y như là ông ta vừa trải qua chuyện gì đó rất bi thương.

Âu Dương Vũ cẩn thận đánh giá khuôn mặt của ông lão này, cảm thấy thực ra hắn cũng không phải là người xấu. Nhìn thấy bộ dáng khóc lóc của hắn cảm thấy cũng cực kỳ thú bị, giống như một đứa trẻ bình thường. Âu Dương Vũ nhìn thấy trước mặt của ông lão có một gốc cây hoa sắp héo rũ, nửa chết nửa sống: “Ông lão à, ông vì loài cây này mà thương tâm đến vậy sao?”

Ông lão nghe Âu Dương Vũ nói trúng tâm ý của hắn, liền khóc dữ dội hơn: “Cây Chu Tử Đằng này là ta rất vất vả lặn lội từ trên vách núi đá mới tìm được, nhưng đem về trồng chưa được nữa tháng thì lại... Đây không chỉ đơn thuần là một loài hoa mà là nương tử yêu quý nhất của ta, là tâm can của ta, không có nó ta cũng không muốn sống nữa...”

Xa xa, có một tên bộ dáng giống như nô tài bưng một cái ấm trà ra: “Lão gia, ngài cũng đừng quá đau lòng, trước hết hãy uống một ngụm trà lấy lại bình tĩnh cái đã.”

Ông lão dứt khoát quay đầu: “Ta không muốn uống.”

Tên nô tài đó thấy Âu Dương Vũ đứng một bên bật cười,liền thở dài một hơi, cùng Âu Dương Vũ kể chuyện về lão gia nhà hắn. Âu Dương Vũ lúc này mới hiểu được lý do tại sao ông lão này lại coi đóa hoa đó giống như mạng sống của mình như vậy. Ông lão đó cùng với bà lão của ông có cùng sở thích là yêu cây cỏ lạ quý hiếm. Cho nên sau khi bà lão của ông qua đời, ông vẫn tiếp tục tìm kiếm nhiều loài cây hoa đẹp đẽ quý hiếm đem về trồng, như thế ông ấy mới có cảm giác như bà lão của ông vẫn còn sống, còn ở bên cạnh ông. Bà lão của ông có tên là A Tử, mà loài cây hoa này có tên là Chu Tử Đằng, là loài hoa mà lão bà ông thích nhất cho nên ông liền cảm thấy loài giống như hơi ấm của lão bà của ông, vẫn bên cạnh sống với ông. Nhưng thật không ngờ chăm sóc nuôi dưỡng cẩn thận còn chưa được nửa tháng đã héo hon, tàn lụa.

Âu Dương Vũ nghe xong có chút cảm thán: “Cháu có thể giúp ông làm cho cây Chu Tử Đằng này tươi sống lại.”

Ông lão đó nhìn Âu Dương Vũ liếc mắt một cái, trong mắt mang chút kinh thường: “Này nhóc con, gia không có tâm trạng cùng với con nít đùa giỡn, nhóc mau đi chỗ khác chơi đi.”

“Ông lão à, ông nếu mà không tin nhóc con như cháu thì cây Chu Tử Đằng này ngày mai cũng sẽ héo úa như vậy thôi, chi bằng để cháu thử cứu sống nó xem sao a.” Âu Dương Vũ nhân cơ hội không ai chú ý, từ trong không gian lấy một ít nước thuốc tăng trưởng Atonik tưới lên cây Chu Tử Đằng kia.

Ông lão thấy vậy liền trừng lớn hai mắt: “Chỉ như vậy thôi sao?”

“Vâng! Chỉ vậy thôi!.” Âu Dương Vũ gật gật đầu, sau đó lại nghe tiếng khóc càng thê lương hơn nữa của ông lão: “Tiểu nha đầu ngươi là đồ lừa đảo!”

“To gan!” Dạ Trọng Hoa nhíu mày, hắn vì nhượng bộ đáp ứng mong muốn cùng Âu Dương Vũ đi dạo vườn trà, thế mà vừa đến lại thấy một ông già ngồi bệt dưới đất khóc sướt mướt, đến đầu hắn cũng vì tiếng khóc này mà đau nhức cả lên, khóc vì một cây hoa nhỏ bé thế, đáng sao?!

Vừa định nói thêm gì đó thì lại bị Âu Dương Vũ ôm chặt lấy cánh tay hắn: “Được rồi, chúng ta đi chỗ khác dạo chơi đi, ta còn chưa thấy lá trà non xanh tươi ở vườn trà đâu.”

Âu Dương Vũ đi theo Dạ Trọng Hoa vào vườn trà, mới phát hiện ra vườn trà này rất lớn, nhìn lướt qua khu vườn này có cảm giác như không tìm thấy điểm cuối của nó. Đập vào mắt nàng là một biển trà xanh biếc. Âu Dương Vũ vui vẻ hít một hơi thật sâu cái không khí trong lòng mới mẻ này, nơi này gieo trồng đủ loại không biết bao nhiêu là loại trà, còn có nhiều loại trà nàng chưa bao giờ nhìn thấy qua dù chỉ một lần.

Dạ Trọng Hoa đột nhiên nhìn thấy gì đó, ngồi trên mặt đất đem một gốc cây thực vật cẩn thận đào lên.

Âu Dương Vũ tò mò hỏi một câu: “Đây là cái gì?”

“Đây là giống cây Hương Chương.”

“Ngươi đào lên làm gì a?”

“Mang về trồng.” Dạ Trọng Hoa cười thần bí, cũng không giải thích gì thêm.

P/s: Chị em ơi..có mấy dòng tâm sự nho nhỏ nà...vì tuần tới đây Ta phải đi chiến đấu với kỳ thì cuối kỳ cho nơn Chị em có thể thông cảm, đến thứ 3 cỡ tối muộn Ta sẽ post chương tiếp theo nha...

( Bật mí nhỏ to: Toy không ngờ truyện này có chút ngược đó mấy chế ạ...Toy buồn khổ quớ đi..đang muốn dịch thực là nhanh để chị em cùng chế chia sẻ tâm trạng...gắng chờ nha..]