Thần Y Sủng Phi Của Tà Vương

Chương 79: Nàng đã cho ngươi thứ gì?




Dạ Trọng Hoa cùng Âu Dương Vũ chậm rãi đi ở phía sau, không muốn cùng đồng hành với hai người Dạ Phi Hi và Lý Vân Phỉ, Dạ Phi Hi lúc này trong lòng phức tạp vô cùng, không biết là do sự đố kỵ hay là một thứ cảm giác mất mát gì đó, hắn thực sự không muốn quan tâm, liền lập tức đi đến cung điện của hoàng hậu.

Âu Dương Vũ đi bên cạnh Dạ Trọng Hoa, vừa định mở miệng cùng Dạ Trọng Hoa nói vài chuyện thì lại thấy tâm trạng của hắn có vẻ không được vui, nàng trong lòng có chút thắc mắc tò mò nhẹ nhàng kéo kéo ống tay áo hắn: “Này, ngươi làm sao vậy a?”

“Không có gì.” Dạ Trọng Hoa thản nhiên mở miệng, nói như có như không.

Âu Dương Vũ thấy hắn như vậy, cũng có chút mất hứng: “Ngươi không định nói cho ta nghe à!”

“Ở trong lòng nàng có chỗ đứng cho ta không? Phụ hoàng đều được nàng tặng hai món đồ, còn ta thậm chí một cái cũng không có.”

“...”

“Ta đã tặng nàng hổ phách chi tâm trân quý, nàng một chút cũng không quan tâm!” Dạ Trọng Hoa nhíu mày, giống nhau càng nghĩ hắn lại càng mất hứng, “Ta tặng nàng nhiều lễ vật như vậy, nàng ngay cả một món quà tặng ta cũng không.”

Âu Dương Vũ nhìn Dạ Trọng Hoa hờn dỗi quở trách nàng, nhất thời không biết phải trả lời hắn thế nào cho phải: “Sao ngươi lại đi so đo với phụ hoàng như vậy a? Dù sao ngươi cái gì cũng không thiếu a, này, này ngươi giận ta thật đấy à...”

Dạ Trọng Hoa đúng là thật sự tức giận, hắn bước nhanh đi về phía trước, từng bước chân sải thật lớn, Âu Dương Vũ còn phải cùng hắn đến vài chỗ khác nữa để thỉnh an cho nên không thể tùy tiện tách ra khỏi hắn được.

“Này Dạ Trọng Hoa, ngươi hiểu nhầm ý ta rồi, không phải là ta không muốn tặng cho ngươi mà là ta muốn chờ đến ngày đặc biệt nào đó tặng cho ngươi một món quà vô cùng đặc biệt... Này! Này!” Âu Dương Vũ chỉ có thể chạy nhanh để đuổi kịp tốc độ của hắn, nàng từ phía sau nắm lấy ống tay áo rộng thùng thình của hắn, dõng dạc nói: “Mà dù sao ta chẳng phải cũng đã tặng cho ngươi một món đồ vô cùng trân quý rồi đó hay sao, Ngươi xem đi, Ta ở lại bên cạnh ngươi không phải là món quà lớn nhất mà ta tặng cho ngươi sao a.”

[ Đúng là gần mực thì đen...tự luyến bản thân là giỏi...Hết Hoa ca tới Vũ tỷ ]

Dạ Trọng Hoa không có ý định dừng bước tiếp tục đi nhanh hơn, Âu Dương Vũ trong đầucó chút oán niệm, tên nam nhân này không phải là đang cố tình làm khó mình sao. Âu Dương Vũ rất nhanh từ bên vệ đường bẻ lấy một nhánh cây nhẹ nhàng chắn trước mặt Dạ Trọng Hoa: “Này, tặng cho ngươi được không?”

Âu Dương Vũ vốn tưởng rằng Dạ Trọng Hoa sẽ không để ý tới nàng, nhưng sau đó lại phát hiện Dạ Trọng Hoa cuối cùng cũng dừng lại, thản nhiên nâng mi lên lạnh lùng nói: “Cái gì?”

Âu Dương Vũ nở nụ cười, nàng khẽ nắm lấy bàn tay của hắn đặt lên bàn tay của mình, cười tươi nói: “ Ta! Đẹp không?”

Dạ Trọng Hoa nhìn chằm chằm vào nữ nhân mà hắn yêu thương trước mặt, nụ cười của nàng khiến lòng hắn trở nên ấm áp, hắn đứng một bên hái một đóa hoa mẫu đơn nhẹ nhàng cài lên mái tóc nàng: “Đẹp.”Hắn thật sự không có nói đùa, thần sắc của hắn vừa ôn nhu mà lưu luyến, mái tóc đen dày của hắn dập dìu trong gió, nhìn xuống đầu vai rắn chắc của hắn dưới ánh mặt trời càng trở nên sáng bóng, Âu Dương Vũ nhìn khuôn mặt tuấn mỹ dần dần giơ lên ý cười của hắn, hắn tựa hồ rất cao hứng. Âu Dương Vũ nhất thời có chút cứng họng không nói nên lời, bộ dạng của hắn đẹp đến như vậy, thật sự khiến cho người khác phải động tâm a.

Một cơn gió nhẹ khẽ lướt vào mặt, ôn nhu thổi tung mái tóc của hai người, khoảng khắc thoải mái ấm áp như vậy khiến cho Âu Dương Vũ trong chốc lát hoảng hốt, Âu Dương Vũ ho nhẹ một tiếng, thấp giọng hỏi nói: “ Này, ngươi thử nghĩ xem hai người bọn họ đến cung hoàng hậu trước chúng ta, liệu bọn họ có nói gì không?”

Dạ Trọng Hoa không thèm để ý cười, một tay nắm chặt lấy tay của Âu Dương Vũ, cười nói: “ Vũ nhi tỏa sáng thế này còn sợ bọn họ sao.”

Âu Dương Vũ nghe vậy trừng mắt nhìn Dạ Trọng Hoa liếc mắt một cái, cái con người này gần đây hẳn ngứa da lắm nên giờ muốn ăn đòn mà, nhưng sau đó nàng cũng không có nói gì, giãy dụa ra khỏi vòm ngực ấm áp của Dạ Trọng Hoa tự mình đi trước đến cung điện.

Dạ Trọng Hoa bất đắc dĩ cười chậm rãi đi theo ở phía sau.

Khi Âu Dương Vũ cùng Dạ Trọng Hoa đi tới trước cung điện của hoàng hậu, liền nghe bên trong truyền ra âm thanh của hoàng hậu có vẻ như nàng đang nói chuyện với ai đó: “Vân Phỉ, không phải bản cung đã nói với ngươi rồi sao, ngày đại hôn vừa mới tổ chức đây, ngươi lại đứng ở đây bày cái bộ mặt khóc tang thương thế này làm gì, Phi Hi đều bị ngươi mà làm mất hết cả thể diện!”

Chỉ nghe Dạ Phi Hi lên tiếng: “Mẫu hậu người có lẽ không biết trong lòng nàng còn có một ý trung nhân khác!”

Hoàng hậu nghe vậy sắc mặt trầm xuống, lạnh lùng nói: “Vân Phỉ, có chuyện này sao?”

Lý Vân Phỉ lập tức quỳ rạp xuống đất, nói: “Tuyệt đối không phải như vậy, Vân Phỉ, Vân Phỉ chỉ đơn giản là hôm qua vì suy nghĩ vài chuyện nên mất ngủ mà thôi.”

Sắc mặt của hoàng hậu lúc này mới từ từ dãn ra, nhìn Dạ Phi Hi, nàng hiểu rõ con trai mình hơn bất kỳ ai, ép buộc nữ nhân phải theo ý của hắn một cách không có chừng mực, liền đem Lý Vân Phỉ nâng dậy, nói: “Chỉ có lần này thôi, lần sau nhớ chăm sóc dung mạo mình một chút sau đó trở lại thỉnh an.”

Vừa nói xong, bước ra ngoài liền Dạ Trọng Hoa cùng Âu Dương Vũ đứng ngoài cửa chậm rãi đi vào, nhìn thấy Âu Dương Vũ, mặt mày tươi tắn như đóa hoa đào,hàng lông mày đẹp như vẽ, da thịt trắng trẻo hồng hào, dáng người lả lướt, khí chất đẹp như lan, giống như tiên nữ trong các bức họa thời xưa. Đúng là so với Lý Vân Phỉ trước mắt cũng không thể nào bằng được, diện mạo của Lý Vân Phỉ vốn là đẹp có một không hai, không biết có phải do duyên số không tốt hay không, khi nhìn thấy Âu Dương Vũ đứng trước mặt mình ngay cả hoàng hậu nàng cũng cảm thấy dường như thiếu một nét gì đó mà chỉ có Âu Dương Vũ mới sở hữu được, cũng khó trách tại sao Phi Hi lại nói hoàng thượng có phản ứng thái độ như vậy.

Dạ Trọng Hoa cùng Âu Dương Vũ tiến lên, khẽ cuối đầu, nói: “Tham kiến hoàng hậu.”

Hoàng hậu thanh âm có vài phần sắc bén: “Một lũ vô dụng, sao không có ai thông báo hết vậy?”Dạ Trọng Hoa thản nhiên nói: “Người của hoàng hậu hành xử không chu đáo vậy sao?”

Hoàng hậu trên mặt bắt đầu phẫn nộ, một lúc lâu mới bình tĩnh nói nói: “Các ngươi đứng lên đi.”

Âu Dương Vũ đứng dậy, thấy Dạ Phi Hi cùng Lý Vân Phỉ cũng ngồi đó, nói vậy mới vừa rồi chính mình cùng Dạ Trọng Hoa ở trên đường trì hoãn một ít thời gian. Lý Vân Phỉ thấy hai người tiến vào, nghĩ chính mình thất thố luôn bị Âu Dương Vũ nhìn thấy, kia cổ khó chịu liền càng phát ra lợi hại đứng lên, tạo thành này hết thảy đều là Âu Dương Vũ!

Lý Vân Phỉ nhìn giống nhau Âu Dương Vũ, Âu Dương Vũ, ngươi rốt cuộc là loại người như thế nào, ngày hôm qua bà mai mà mình đã mua chuộc qua một đêm cũng liền biến mất không một chút tâm hơi, nàng tức giận đến mức xung quanh không có ai dám đứng gần đó để nàng trút giận! Lập tức tầm mắt lại nhịn không được đặt hết lên người Dạ Trọng Hoa, đôi mắt ai oán của nàng dõi theo hắn, nếu như không có sự xuất hiện của Âu Dương Vũ, hiện nay người đứng bên cạnh hắn, là vương phi của hắn nhất định sẽ là là mình. Bản thân mình sẽ không bị tên Tứ hoàng tử kia đối xử như vậy, hoàng hậu cũng sẽ không có thái độ như vừa rồi!

Âu Dương Vũ dư quang cảm nhận được Lý Vân Phỉ nhìn phía Dạ Trọng Hoa kia trắng trợn ánh mắt, bất quá Dạ Trọng Hoa giống nhau căn bản không thèm để ý đâu, chính là nhìn chằm chằm chính mình xem, như là vẫn chưa thấy Lý Vân Phỉ ánh mắt bình thường.

Hoàng hậu cũng không có làm cho hai người ngồi xuống ý tứ, hỏi chút râu ria vấn đề, lại đối với Âu Dương Vũ nói lời hay.

“Vũ nhi, ngươi lúc trước là ngũ tiểu thư của thừa tướng ở Đông Tấn quốc, ta cũng đã có nghe qua một chút tai tiếng của ngươi không được hay cho lắm. Bây giờ có thể gả cho Phi Bạch quả là phúc ba đời của ngươi.”

“Vâng!”

“Kỳ thật ở cái đất Đông Tấn quốc đó cũng chẳng có thứ gì hay, chỉ có Tây lăng quốc giàu có thịnh vượng chúng ta mới là nơi lý tưởng đáng để người người mơ ước được sinh sống, ngươi rời khỏi đất Đông Tấn đó đến làm dâu cho Tây Lăng quốc chính là một vinh hạnh lớn cho ngươi.”

“Vâng!”

Âu Dương Vũ đối với Đông Tấn quốc cũng chẳng có chút ấn tượng hay tình cảm gì, Hoàng hậu nói cái gì mình cũng liền đồng ý cái đó. Có điều bà thím à, cô có thể nói nhanh lên một chút có được hay không, nói nhiều như vậy chẳng phải là đang hành hạ nàng hay sao. Âu Dương Vũ cảm thấy mình đứng một lúc liền trở nên mệt mỏi, nhưng bà thím này hình như không có ý định ngậm miệng thì phải.

“Phi Bạch là chiến thần lẫy lừng của Tây lăng quốc chúng ta, vì thế nên có rất nhiều nữ tử yêu thích hắn, nếu như ngươi không có tài năng bản lĩnh gì, hắn sớm muộn gì cũng sẽ rơi vào tay của nữ nhân khác thôi.”

Âu Dương Vũ tựa tiếu phi tiếu liếc mắt nhìn Dạ Trọng Hoa một cái: “Vâng!”

Hoàng hậu xoa nhẹ hai bên thái dương, động tác tao nhã mà cao quý: “Còn nữa...”

Dạ Trọng Hoa tựa tiếu phi tiếu nhìn bộ dáng mỏi mệt của nàng, trong lòng cảm thấy buồn cười. Chịu không nổi rồi sao! Sau đó hắn đưa mắt nhìn về phía hoàng hậu thản nhiên nói: “Hoàng hậu của Tứ đệ ở đây nói chuyện, nói nhiều với chúng ta như vậy chắc cũng mệt rồi, ta cáo lui trước.”Sắc mặt của hoàng hậu xem ra không tốt lắm, còn muốn nói nhiều điều nữa, thế nhưng Dạ Trọng Hoa đã nhanh tay hơn một bước bắt lấy cánh tay Âu Dương Vũ, trên mặt hiện lên một chút cuồng ngạo, sau đó lạnh lùng liếc về phía hoàng hậu rồi rời đi, Dạ Phi Hi ngồi chứng kiến một màn vừa rồi cáu giận vô cùng, Lý Vân Phỉ cũng chỉ biết nghiến răng nghiến lợi.

Âu Dương Vũ có chút kinh ngạc bị Dạ Trọng Hoa dẫn đi ra, mới vừa rồi nàng còn nghe hoàng hậu ngồi đó lải nhải biết bao nhiêu là thứ nàng cảm thấy phiền chán vô cùng, cho đến khi được Dạ Trọng Hoa lôi ra khỏi nơi đáng sợ đó rốt cuộc lỗ tai của nàng cũng đã được nghỉ ngơi, nàng hít vào thở ra một hơi thật sâu, nhịn không được giữ chặt ống tay áo hắn cảm kích: “Cuối cùng cũng thoát khỏi cái địa ngục, thoát ra rồi! Ngươi có biết không, việc phải nhìn thấy cái gương mặt của bà mẫu thân này chẳng khác gì đang hành hạ ngược đãi tinh thần của ta, mẫu thân hoàng hậu nương nương ấy nói nhiều như một bà thím vậy a, ta nếu như đứng thêm ở đó một chút nữa chắc chịu đựng không nổi mất! Dạ Trọng Hoa ta vô cùng cảm ơn ngươi!”

Dạ Trọng Hoa lạnh lạnh nhìn nàng một cái: “Nàng thử dám nói tiếng “ Vâng” cuối cùng lúc nãy trước mặt ta một lần nữa xem?”

Âu Dương Vũ khó hiểu trừng mắt nhìn, nói: “Ngươi chẳng lẽ ngươi muốn ta đứng đó hai mặt một lời phản bác lại lời bà ta a?”

Dạ Trọng Hoa lạnh lùng hừ một tiếng.

Dạ Trọng Hoa cùng Âu Dương Vũ đi đến cung điện của Hiền phi, Hiền phi chính là mẹ ruột của Dạ Trọng Hoa, đương nhiên phận làm con phải có trách nhiệm đến thỉnh an rồi. Có điều vừa đến nơi thì lại nghe tên thái giám thông báo: “Hiền phi nương nương thân thể không được khoẻ, đầu không được thoải mái cho lắm, chắc là không thể đón tiếp Ninh vương điện hạ cùng Ninh vương phi.”

Âu Dương Vũ nhìn thoáng qua gương mặt khẽ chau mày của Dạ Trọng Hoa, đợi cho đến khi tên thái giám rời đi, mới ghé sát bên tai hắn thấp giọng nói: “Hiền phi nương nương thân thể không tốt, hay là chúng ta vào thăm nàng thử đi?”

“Không cần, mẫu hậu đã không khỏe, ta cũng không cần quấy rầy nàng.” Dạ Trọng Hoa mang theo Âu Dương Vũ rời khỏi chỗ cung điện của Hiền phi: “Chúng ta đi dạo đi.”

Âu Dương Vũ biết ở trong cung này có rất nhiều quy củ, còn phải đến thỉnh an rất nhiều người, thế nhưng Dạ Trọng Hoa một chút cũng không thèm quan tâm, để ý, mang nàng đi dạo đủ nơi, lại dắt nàng đến dùng bữa điểm tâm với Dạ Diêu. Cho đến khi hai người rời cung thì sắc trời cũng đã chuyển dần sang hoàng hôn, Âu Dương Vũ nhìn hoàng cung từ phía xa với chút tia nắng còn sót lại khẽ chiếu rọi lên làm nổi bật màu vàng hoàng kim đặc trưng trông thật xa hoa, tráng lệ, đột nhiên nàng tùy hứng mở miệng hỏi: “Ngươi thích chỗ này sao?”

Dạ Trọng Hoa hỏi ngược lại: “Ngươi không thích?”

“À....” Âu Dương Vũ cũng không biết phải trả lời như thế nào, quả thật, nàng không thích, không thích người trong hoàng gia,cũng không thích cung điện, nàng chán ghét sự tranh giành, đấu đá ngầm lẫn nhau. Nhưng nhìn thấy ánh mắt mong mỏi hy vọng điều gì đó từ câu trả lời của nàng của Dạ Trọng Hoa, nàng cảm thấy đắng họng không biết phải trả lời thế nào cho phải. Nàng lặng lẽ cúi đầu đi chầm chậm về phía trước, Dạ Trọng Hoa nhìn thấy hình bóng Âu Dương Vũ chậm rãi rời đi, hình dáng của của nàng chậm rãi từ từ tan ra dưới tịch dương, ánh mặt trời ấm áp kia dường như không còn còn độ ấm vốn có có nó mà thay vào đó là một sự ảm đạm quạnh hiu.Dạ Trọng Hoa đột nhiên cảm thấy bất an trong lòng, liền sải bước đuổi theo Âu Dương Vũ, đi bên cạnh nàng, nhẹ nhàng nắm tay nàng, cảm nhận được sự ấm áp nơi bàn tay nàng truyền qua hắn, lúc này hắn mới cảm thấy thoải mái yên lòng một chút.

Âu Dương Vũ nhìn qua Dạ Trọng Hoa đang sánh bước với nàng, Dạ Trọng Hoa cũng không nhìn nàng, lơ đãng nói: “Hoàng cung lớn như vậy, ta lo nàng lạc đường.”

“Ta không có ngốc đến vậy a.”

Dạ Trọng Hoa dùng lực nắm lấy tay nàng chặt hơn, rất lâu sau, hắn mới nói: “Nếu không thích, về sau chúng ta sẽ không đến nữa, nàng thích ở đây, Ta sẽ bố trí cùng nàng ở đó.”

Âu Dương Vũ suy nghĩ mãi lúc này mới hiểu rõ ý tứ của hắn, vờ ho một tiếng nói: “Ngươi hẳn biết rõ ý của ta mà.”

“Đừng nói nữa, ta đau đầu.” Dạ Trọng Hoa đột nhiên còn có chút bực bội ngắt lời Âu Dương Vũ, bây giờ hắn không muốn nghe từ trong miệng nàng nói ra những lời lạnh lùng sau đó, quả thực hắn có chút sợ hãi.

Sau ngày đại hôn đó, Âu Dương Vũ đã chính thức gia nhập Ninh vương phủ, trở thành Ninh vương phi.

Âu Dương Vũ rất thích ở trong Lưu viên, chỗ này là biệt viện của Dạ Trọng Hoa, không có nhiều người lui lại ở đây, cả ngày nàng vô tư vô ưu ăn uống, ngủ nghỉ tự do. Có điều từ khi ở trong Ninh vương phủ, mới phát hiện nơi này một chút cũng không giống với tòa thành Lưu viên của Dạ Trọng Hoa, Ninh vương phủ từ sau đại hôn đã được tu sửa, phòng ốc, hoa viên trở nên nhộn nhịp ồn ã hơn, số hạ nhân ở đây càng lúc càng nhiều, Âu Dương Vũ càng lúc càng cảm thấy không thoải mái.

***

Ninh vương phủ.

Bên trong thư phòng hoa lệ kia, giá sách được làm bằng gỗ mộc quý được bài trí với những bộ sách dày cổ, chỉnh tề có thứ tự, ngăn nắp, khắp thư phòng đều được bài trí đầy những vật xa hoa, cổ quý, Dạ Trọng Hoa ngồi trên ghế xử lý một số văn kiện quan trọng, đột nhiên cửa phòng bị mở ra, sau đó thì thấy Vân Thương tay cầm một chiếc hộp gì đó tiến vào, đến trước mặt hắn sau đó đặt lên bàn đưa cho Dạ Trọng Hoa

Hắn thản nhiên xoay người ngồi xuống ghế bên cạnh Dạ Trọng Hoa, tự nhiên cầm ấm trà rót cho mình một chén trà, hắn nhấp một ngụm: “Trà ngon!”

Dạ Trọng Hoa không ngẩng đầu lên vô thức mở miệng: “Rảnh rỗi hay sao mà lại đến đây?”

“Ai ai ai, Dạ Nhị, ngươi nói vậy là không đúng rồi, cái gì mà hôm nay ta rảnh lại đến đây chứ. Ta là bị cô đơn ngặm nhắm mới đến đây. Đâu có giống ai đó, có nương tử bên cạnh chăm sóc, từ hôm đại hôn đến giờ ngươi nào cũng có thèm tới hỏi thăm ta.”

Vân Thương nói tới đây, đột nhiên nhớ tới cái gì, hai con ngươi sáng rực lên, ghé sát tai Dạ Trọng Hoa ái muội lên tiếng: “Dạ Nhị a, chẳng lẽ gần đây Mộ Dung đưa có ngươi loại thuốc gì sao, một loại có tác dụng khiến ngươi có thể sớm có...., ta nghĩ dạo này chắc ngươi không muốn rời khỏi giường đâu nhỉ?!”

“Ai, không thì ngươi có thể tạm thời để công việc qua một bên được không, ra ngoài với ta đi dạo gần đây ta thua nhiều bạc quá rồi a!”

Dạ Trọng Hoa nghe thế cái, sắc mặt đột nhiên trở nên xám xịt, tay nắm chặt cạnh bàn, nghiến răng nghiến lợi trừng mắt Vân Thương: “Ngươi câm miệng cho ta!”

“Xì, câm thì câm. Ta sẽ đi hỏi Mộ Dung chuyện thuốc men!”

“Ngươi dám?!”

Vân Thương thấy Dạ Trọng Hoa thật sự tức giận, cũng không dám tiếp tục trêu hắn nữa, vội vàng cười hòa hoãn nói: “Đừng nóng giận, đừng nóng giận, ngươi đến xem cái này này.”

Vân Thương đem cái hộp gỗ nhỏ tinh xảo kia đặt lên trước mặt hắn: “Ngươi mở ra nhìn thử xem.”

Dạ Trọng Hoa lười biếng mở chiếc hộp kia ra, bên trong đã thấy vài tổ yến huyết hồng sâm sợi yến được nhìn thấy rất rõ,sự chồng chéo, gắn liền nhau của nhiều lớp sợi trông như sơ mướp, vành tổ mỏng nhưng chân tổ lại dày, màu đỏ chói của tổ yến dường như khiến người khác nhìn vào đều phải choáng ngợp.

Dạ Trọng Hoa nhẹ nhàng đóng hộp lại, tỏ vẻ không chút quan tâm, cầm lấy cây bút một lần nữa ghi chép công văn, buộc miệng nói: “Chỉ là huyết yến mà cũng muốn hối lộ Ta?”

Vân Thương đang thưởng thức trà ngon nghe thấy một câu của Dạ Trọng Hoa giật mình đến thiếu chút nữa là phun hết cả trà ra, hắn kho khan một tiếng sau đó bất bình nói: “Cái gì mà chỉ là huyết yến, đây là món đồ cực kỳ là trân quý nha, trên đời này khó ai có thể mua được nó a, ta vất vả lắm mới lấy được thứ này đem tặng cho ngươi. Ngươi một chút cũng không thèm liếc tới, đã thế lại còn bảo ta hối lộ ngươi nữa sao? Nếu như muốn hối lộ ngươi thì người đó hẳn không phải là ta mà là cha ta kìa. Hắn khi nào cũng bảo ta phải đem món đồ tốt này mang đến cho ngươi này nọ. Ai, cha của ta ơi, tại sao có cái gì tốt cũng đều nghĩ đến ngươi, dâng hết cho ngươi, đến nỗi người ngoài nhìn vào không biết ngươi là con của hắn hay là ta mới là con của hắn nữa a.”

Dạ Trọng Hoa có chút bất đắc dĩ nhìn hắn, khóe miệng giơ lên nụ cười trừ: “Vậy ngươi thay ta cảm ơn Vân lão tiên sinh.”

“Này ta chưa có xả tức xong a, ngươi biết không Lão cha của ta ấy, từ nhỏ đến lớn ta đều bị hắn la mắng không thôi, luôn lấy ngươi ra nói này nói nọ so sánh này so sánh nọ, bảo ta phải học tập theo tấm gương của ngươi, ta là ta, ngươi là ngươi, hai con người tài năng khác một trời một vực như vậy mà lão cha ta cứ ép Ta phải hiền tài như ngươi, ngươi thử hỏi ông trời xem có bất công hay không?” Vân Thương tiếp tục nói: “Ngươi nói thử xem ta có phải là con nuôi của Lão cha ta không?”

“Đủ rồi, Vân Thương, càng nói càng quá đáng.”

Dạ Trọng Hoa giờ phút này trong đầu đột nhiên nhớ đến Âu Dương Vũ, nhớ đến bộ dáng gầy gò ốm yếu, ôm vào trong ngực thì toàn là xương với cốt thôi, với lại từ ngày đại hôn đến bây giờ thấy sắc mặt của nàng không được tốt, hắn cao giọng nói: “Người đâu.”

Ngoài cửa nhanh chóng có một nha hoàn chạy vào quỳ xuống cung kính nói: “Thưa vương gia.”

Dạ Trọng Hoa chỉ chỉ chiếc hộp trên bàn, nói: “Đem huyết yến này hầm đi, mỗi ngày mang đến tẩm bổ cho vương phi, còn nữa, không được quá ngọt.”

Nha hoàn nhanh chóng tiến lên, cầm lấy hòm, hành lễ: “Dạ vâng, thưa vương gia.”

Nha hoàn nói xong liền lui ra ngoài, đi ra phía sau cửa, liền dừng lại, nhìn hộp huyết yến trong tay, trong mắt hiện lên một tia giảo hoạt phức tạp.

Vân Thương chậc chậc ra tiếng: “Dạ Nhị, ngươi đối với Âu Dương Vũ như vậy có phải là quá tốt hay không, thứ gì tốt nhất cũng đều để lại cho nàng!”

Vân Thương nhìn sắc mặt thản nhiên như không của Dạ Trọng Hoa, lại được nước lấn tới nói: “Dạ Nhị, ngươi trả lời ta cho ta biết, ngươi yêu thương nàng, sủng ái nàng,hy sinh cho nàng nhiều như vậy, thế ngươi từ trước đến nay đã nhận được thứ gì từ nàng chưa, nàng đã liệu có cho ngươi thứ gì chưa?”