Thần Y Sủng Phi Của Tà Vương

Chương 73: Tứ hoàng tử Dạ Phi Hi




Dạ Trọng Hoa mặc dù đã có thể đoán trước được tên đạo sĩ này dở trò yêu yêu tinh tinh, nhưng khi thấy hắn cứ như vậy mà ngang nhiên công kích Âu Dương Vũ, sắc mặt hắn tối sầm lại, mi dày nhíu lại, con ngươi tối sầm lại, mang theo lệ khí nồng đậm.

Mà một bên Âu Dương Vũ vẫn cố giữ thần sắc vui mừng, thản nhiên đứng ở tại chỗ, ánh mắt chợt lóe lên chút lạnh nhưng nhanh chóng vụt tắt.

Thân thể Vô Vi run rẩy đến cực điểm, xoay người nhìn hoàng thượng nói: “Hoàng thượng, trên người cô gái này có mang theo sát khí, có mệnh khổ, phàm là nếu gặp phải nàng người đó chắc chắn sẽ gặp tai họa khôn lường, nếu như vương gia cưới nàng thì...”

Hoàng thượng đã có một ấn tượng tốt đẹp với Âu Dương Vũ, nhưng từ lâu hắn đã đặt niềm tin vào tên đạo sĩ kia – hắn có thể hô phong hoán vũ còn am hiểu, chế hương dược liệu. Nhiều năm gần đây Tây Lăng quốc mưa thuận gió hoà là nhờ có một nửa công lao của hắn. Nay nghe được những lời nói không tốt từ Vô Vi, lưng hắn không khỏi toát ra một tầng mồ hôi lạnh, vội vàng hỏi ra tiếng: “Thì thế nào?”

Vô vi tỏ vẻ đau lòng: “Thì chắc chắn vương gia sẽ gặp họa lớn, nàng sẽ gây ra họa lớn cho Tây Lăng a!”

Hoàng thượng mạnh mẽ lập tức đứng dậy, trừng mắt nhìn thẳng vào Âu Dương Vũ, hận không thể đào ra một cái hang động thật lớn trên người nàng. Hắn đột nhiên nhớ tới những lời mà mật thám của hắn đã báo cáo lại, Dạ Trọng Hoa trên đường đưa Âu Dương Vũ về Tây Lăng đã mất tích nhiều ngày, sau đó lại bị thương. Nếu như không phải hắn chưa tới số phải chết, thì lúc đó chỉ sợ hắn chết oan chết uổng. Hoàng thượng chỉ cảm thấy cổ họng nhất thời nghẹn lại. Từ khi Âu Dương Vũ đến Tây Lăng quốc, đầu tiên là Sở Phượng Tiên bị đuổi ra khỏi phủ, sau đó là Lý Phương Phỉ bị vũ nhục cho đến chết, thực sự tất cả những chuyện đó có thể đều là do Âu Dương Vũ gây nên!

Hoàng thượng thần sắc trở nên ảo não, hẳn là hắn phải đuổi Âu Dương Vũ ra khỏi Tây lăng quốc này tránh gây hậu họa về sau!

Một bên Dạ Diêu vừa nghe cũng không khỏi sửng sốt há to miệng, mọi người trong hoàng thất đều rất tôn sùng, sùng bái Vô Vi này.

Âu Dương Vũ vẫn thản nhiên đón nhận ánh mắt lạnh lùng của hoàng thượng. Thế nhưng trái lại, Dạ Trọng Hoa sắc mặt hắn lúc này càng trở nên tối tăm âm trầm, đôi mắt sắc bén như chim ưng nhìn vào tên đạo sĩ kia, tay hắn nắm chặt đến mức gân tay đã muốn nổi hết lên.

Thấy vậy Âu Dương Vũ nắm nhẹ lấy tay Dạ Trọng Hoa, đưa tay kia vỗ nhẹ trấn an hắn.

Ánh mắt Âu Dương Vũ vờ tỏ vẻ hoài nghi lên tiếng: “Vô vi đạo sĩ nói Vũ nhi như vậy, có bằng chứng gì không?”

Vô Vi khinh miệt nhìn Âu Dương Vũ liếc mắt một cái, hừ nói: “Yêu nữ lớn mật, ngươi chưa thấy quan tài chưa đổ lệ đúng không, ta sẽ chứng minh cho ngươi xem!”

Nói xong, hắn liền từ trong lòng lấy ra một tờ giấy bùa, đưa bút ra múa máy một vòng, trên mặt giấy liền hiện lên ngày sinh tháng đẻ, nhìn Âu Dương Vũ nói: “Đây chính là ngày sinh tháng đẻ của ngươi?”Âu Dương Vũ thản nhiên thoáng nhìn qua, khẽ cười nói: “Đúng vậy.”

Vô vi hừ nhẹ một tiếng, để xem ngươi có còn cười được nữa hay không. Không biết sau đó hắn niệm chú cái gì, nói ra một loạt từ không thành từ, câu cũng chả ra câu, sau đó liền đem lá bùa ném lên trên cao, lúc này mọi người thấy tờ giấy bùa ấy từ từ rơi xuống.

Âu Dương Vũ nghe bên cạnh Dạ Diêu nhẹ giọng lẩm bẩm nói: “Trong đó là ý chỉ của thần linh.”

Vô Vi làm ra vẻ mặt mơ hồ, mọi người bên dưới không ai dám thở mạnh, chỉ sợ nếu như chính mình có phát ra bất cứ âm thanh nào thì sẽ ảnh hưởng đến thần linh.

Vô Vi đem tấm bùa kia lật ra, đặt lên bàn, một bên cầm lấy bình trà trong tay rót vào trong chén sau đó lẩm bẩm gì đó, trong lúc đó hắn liếc nhìn Âu Dương Vũ một cái, thần sắc cực kì khinh miệt.

Hắn đưa nước trà trong chén vẩy vẩy thấm ướt tờ giấy, cho đến một chừng mực nào đó, Vô Vi mới dừng tay lại, đem ấm trà đặt một bên.

Ở đây mọi người biết Vô Vi là người có thể nhìn thấy được số mệnh của người, nhưng chưa có ai tận mắt chứng kiến quá trình đó, nghe nói đạo sĩ nào trong người cũng đều có nguyên khí. Tờ giấy thấm ướt đã từ từ hiện ra chữ viết, nét chữ thanh thoát dần dần rõ ràng, Dạ Diêu thấy thế đọc ra tiếng: “Nhân gian phượng hoàng, thiên chi kiều nữ.”

Vô Vi vốn là khuôn mặt đang đắc chí cười thì sau khi nghe được tám chữ này ngay lập tức trở nên trắng bệch, trong miệng thì thầm nói: “Không có khả năng, không có khả năng! Ta...”

Âu Dương Vũ xuy cười một tiếng, nói: “Ô? Sao lại sai lầm như vậy a? Hay là đạo sĩ ngươi bất quá cũng chỉ là một kẻ ăn nói bừa bãi thôi?”

Vô Vi bị những lời nói công kích của Âu Dương Vũ làm cứng họng, hổn hển nói: “Làm sao có thể như thế được, chắc chắn có gì đó sai sót ở đây!”

“Sai sót sao? Hay là tờ giấy này đạo sĩ ngươi cố tình viết lên trước sau đó mang đến đây? Hay nói cách khác ngươi cố tình lừa gạt trước mặt mọi người, hãm hại oan uổng cho ta sao?”

“Ngươi...!” Vô vi trên mặt nhất thời thấm ra từng giọt mồ hôi, môi sắc tái nhợt, không thể nào, không có khả năng, hắn đã chuẩn bị rất chu đáo như thế tại sao lại xảy ra sai sót nghiêm trọng như thế này. Hắn khẽ đưa mắt vụng trộm nhìn thoáng qua hoàng thượng, đã thấy hắn khẽ cau mày, nhìn về phía mình với ánh mắt hoài nghi!

Vô Vi vẫn ngoan cố: “Yêu nữ lớn mật, chớ có xàm ngôn. Yêu khí trên người ngươi bức ra mạnh như thế, ngươi căn bản không thể gả cho hoàng thất được, nếu không sẽ trở thành mối nguy hại nghiêm trọng cho toàn bộ Tây Lăng! Không bằng để ta làm lại lần nữa...”

Dạ Trọng Hoa lạnh lùng ra tiếng: “Vô vi đại sư đây nói có nhầm hay không? Thân là đại sư ngươi hẳn nên biết số mệnh con ngươi có thể nói tùy tiện muốn xem lại lần nữa thì xem được sao?”

Âu Dương Vũ thở dài một hơi nói: “Một người đức cao vọng trọng như Vô Vi đại sư đây hay bất quá chỉ là một tên lừa gạt, hôm nay lấy chuyện này ra làm trò đùa cho thiên hạ?””Ta ta...” Vô Vi chưa bao giờ bị thất thố trước mặt người khác như thế này, toàn thân khắp người đều đổ mồ hôi lạnh, nhất thời không nói nên lời.

Hoàng thượng lạnh lùng hừ một tiếng, đứng lên, Vô Vi thấy thần sắc âm u của hoàng thượng lúc này, lập tức quỳ xuống mặt đất dập đầu: “Hoàng thượng, hoàng thượng cầu xin người hãy tin tưởng tiểu thần!”

“Ta hỏi ngươi rốt cuộc số mệnh của Âu Dương Vũ là như thế nào?” Hoàng thượng cau mày.

Vô vi trên mặt mồ hôi lạnh rơi xuống, nếu hắn hiện tại kiên trì Âu Dương Vũ mệnh cách không tốt, lớn như vậy gia sẽ nghi ngờ hắn đạo hạnh, nếu là lại có gian nịnh tiểu nhân nhân cơ hội góp lời, hắn thực mới có thể bị đuổi ra hoàng cung đi, cân nhắc luôn mãi, hắn cắn chặt răng: “Tiểu..... tiểu nhân sẽ tính toán lại cẩn thận một lần nữa.”

Sau một lát hắn mới chậm rãi nói: “Vương phi quả thật đúng là phượng hoàng của nhân gian, thiên chi kiều nữ, là người mang đại phúc... Chỉ có điều..”

“Chỉ có điều gì?”

“Chỉ có điều vì trên người vương phi mang một loại khí phúc bức người như vậy, vừa rồi tiểu nhân có xem qua, vương phi trong một tương lai không xa sẽ có thể gặp đại nạn, hẳn là do có người hận vương phi, muốn âm thầm tính kế mưu sát nàng, cho nên vương phi cũng nên cẩn thận.”

Âu Dương Vũ nghe vậy cười nhẹ: “Làm phiền Vô Vi đạo sĩ ngươi đã chỉ điểm.”

Hoàng thượng hài lòng thở dài một hơi: “Trẫm có chút mệt mỏi.”

Một bên công công lập tức hiểu tiến lại, cùng hoàng thượng rời đi.

Mọi người đồng thanh lên tiếng: “Cung tiễn hoàng thượng!”

Âu Dương Vũ cùng Dạ Trọng Hoa nhìn nhau cười, một bên Lý Vân Phỉ oán hận nghiến răng kèn kẹt. Cơ hội tốt như vậy lại không thể loại bỏ được Âu Dương Vũ ngươi!

Tình cảnh này cũng vừa vặn rơi vào tầm mắt của Tử hoàng tử. Ha, để xem các ngươi còn đắc ý như vậy được bao lâu.

Tứ công chúa đưa đôi mắt sắc bén của mình nhìn lướt qua Âu Dương Vũ, sau đó cũng không muốn nán ở lại đây lâu, chờ cho đến khi hoàng thượng rời đi, cũng thản nhiên rời khỏi chỗ này.

Hoàng thượng trải qua chuyện xem số mệnh vừa rồi có không còn có ác cảm nào với Âu Dương Vũ.

“Nhân gian phượng hoàng, thiên chi kiêu nữ” danh hiệu này không phải ai cũng có thể tùy tiện mà có được.

“Ngươi cảm thấy Âu Dương Vũ là người như thế nào?” Hoàng thượng lên tiếng hỏi Thôi công công.

Thôi công công chần chừ mãi mới chậm rãi nói: “Nô tài thật ra cảm thấy Âu Dương cô nương là một người lương thiện, thông minh, cơ trí, cũng dễ hiểu khi Nhị hoàng tử một mực khẳng định đời này chỉ cưới mình nàng.”

Hoàng thượng có chút vuốt cằm, cũng không nói lời nào, trong lòng cũng đồng ý với ý kiến của Thôi công công. Tiểu nhi tử Phi Bạch của hắn, từ nhỏ không lúc nào được nhìn thấy khuôn mặt ấm áp nở nụ cười của hắn, hắn thủy chung vẫn lạnh lùng, khuôn mặt đều lãnh tình, ngữ điệu cũng không có nửa điểm ấm áp, vui buồn đều không có biểu hiện ra mặt, hắn thậm chí đối với nữ nhân không có chút gần gũi thân cận nào, ngay cả nữ nhân do đích thân một tay phụ hoàng hắn đây bạc đầu lựa chọn kĩ lưỡng hắn đều không chút ngó ngàng đến mà đuổi hết đi. Âu Dương Vũ mệnh vốn là “Nhân gian phượng hoàng, thiên chi kiêu nữ, “ lúc này hắn cũng mừng cho Phi Bạch nhi tử hắn đã nhìn trúng một nữ tử như vậy, nàng đương nhiên lúc này có đủ tư cách để trở thành Ninh vương phi.***

Dạ Trọng Hoa nắm tay Âu Dương Vũ nhàn nhã theo mọi người đi ra, Âu Dương Vũ thoạt nhìn tâm tình tốt vô cùng, trên mặt đầy ý cười, Dạ Trọng Hoa đem nàng kéo lại ôm lấy, cúi người ghé sát bên tai nàng thủ thỉ: “Nhân gian phượng hoàng, thiên chi kiêu nữ”, da mặt ngươi khi nào đã dày hơn một chút rồi.”

Âu Dương Vũ nghe vậy làm bộ ngượng ngùng: “Vương gia chẳng lẽ không cho điều đó là đúng sao?”

Dạ Trọng Hoa nhìn thấy điệu bộ ngại ngùng của nàng, khóe môi khẽ cong lên cười: “Chỉ cần Vũ nhi không thoát ra khỏi lòng bàn tay của bổn vương, làm phượng hoàng cũng không có gì là không thể.”

Âu Dương Vũ đưa mắt trừng hắn một cái, cái người này từ trước đến nay vẫn là bá đạo như vậy, nguwoi nói không thoát khỏi được lòng bàn tay của ngươi sao. Ta lại càng muốn thoát khỏi đấy. Ngươi cứ chờ đi!

“Đúng rồi, ngươi làm sao có thể lấy được tờ giấy thật từ trong người hắn , hay là tên đạo sĩ ngu ngốc kia bị sắc đẹp của ngươi làm cho mê hoặc rồi?”

Dạ Trọng Hoa đang tươi cười ra mặt thì nhất thời cứng đờ, trên mặt xuất hiện vài tia khó coi, hắn vươn tay gõ nhẹ lên vầng trán của Âu Dương Vũ: “Dám trêu ta, ngươi chán sống rồi.”

Âu Dương Vũ hắc hắc nở nụ cười: “Ngươi sẽ không làm thế đâu a! Nói mau đi, nói mau đi...”

Dạ Trọng Hoa nhìn thấy bộ dáng làm nũng của nàng, nhẹ nhàng cười: “Để thỏa mãn tính tò mò của ngươi, Vân Thương là lựa chọn thích hợp.”

Âu Dương Vũ nhớ ra thần sắc bất đắc dĩ lúc nãy của Vân Thương, cùng với cái thói quen rất hay sờ sờ cái mũi bất di bất dịch đó, bất giác cười ra tiếng, hắn quả thực có nhiều biện pháp giải quyết nhỉ. Tuy ấn tượng ban đầu của nàng với hắn chỉ là một tên nam tử không đứng đắn, chắc là từ lúc ở bên Dạ Trọng Hoa chuyện gì mà đã giao cho hắn thì chỉ có thành công không có thất bại.

Trong cung tổ chức yến hội, Âu Dương Vũ là người đến sau, Dạ Trọng Hoa mang theo nàng đến chỗ vị trí của bọn họ an tọa, lần này có toàn bộ những người trong hoàng thất đều tham gia, Lý Vân Phỉ đương nhiên cũng là một trong số đó.

Âu Dương Vũ khẽ xoay đầu dạo qua một vòng, muốn nhìn thấy người nào đó đang nhìn nàng nghiến răng nghiến lợi ngồi ở góc sáng sủa kia, đột nhiên bên cạnh có một âm thanh mềm mại nhẹ nhàng truyền đến: “Âu Dương cô nương nhìn cái gì vậy?”

Âu Dương Vũ nghiêng đầu nhìn nhìn người bên cạnh, chỉ thấy bên cạnh nàng là một vị nữ tử có ngũ quan tinh xảo, mặc một bộ y phục màu vàng mật kết hợp với sắc tay áo trông vô cùng kiều diễm,thoạt nhìn thần sắc của nàng có vẻ không được tốt.

Âu Dương Vũ thấy ngồi bên cạnh vị nữ tử đó chính là Tam hoàng tử, liền hiểu ra được, đây chính là Tam hoàng tử phi - Triệu thị, nàng từng nghe Dạ Trọng Hoa nói qua, là nữ nhi của tướng môn, làm việc rất quả quyết, chỉ có điều nàng chưa bao giờ để lộ gương mặt rạng rỡ tươi cười ra bên ngoài.

Âu Dương Vũ lắc lắc đầu: “Chỉ nhìn xung quanh vậy thôi.”

Triệu thị làm như cố ý thân cận Âu Dương Vũ, cùng Âu Dương Vũ nói nhiều nói, Âu Dương Vũ thấy nàng nói chuyện lanh lẹ, cũng là cực thích nàng tính tình, thấp giọng nói: “Tam vương phi có phải cảm thấy dạo này có chút không thoải mái?”Triệu thị có chút nghi hoặc, lại vẫn là trả lời: “Cũng không có gì, chỉ là dạo này ta ngủ ít đi thôi,cũng chỉ vì năm ngoái...”

Nói tới đây, trên gương mặt của nàng hiện ra thần sắc đau thương, trông vô cùng thương tiếc.

Âu Dương Vũ lúc này cũng hiểu được, năm ngoái Triệu thị đã từng mang thai được vài tháng nhưng lại không biết vì lý do gì lại sinh non, sau đó thì lại không mang thai được nữa, Tam hoàng tử cũng chính bởi vì điều này nên mới tiếp tục nạp thêm sườn phi, có điều nhìn khí sắc của Triệu thị có vẻ đúng như nàng nghĩ đến tám chín mươi phần trăm.

Triệu thị rất nhanh liền nén đau thương đi, ho nhẹ một tiếng, vươn tay cầm lấy quả nhãn gần bàn, cười nói: “Dạo gần đây ta lại hay ăn nhiều, mà ta rất thích hương vị của nhãn nên rất hợp khẩu vị ta.”

Nói xong từ từ đưa trái nhãn vào miệng.

“Khoan đã.” Âu Dương Vũ vội vàng lên tiếng, nhanh tay đoạt lấy quả nhãn từ tay Triệu thị.

Triệu thị có vẻ giật mình: “Ngươi làm cái gì vậy?”

Xa xa, Lý Vân Phỉ nhìn thấy cảnh này liền khinh miệt cười, hừ, cứ nghĩ rằng mình là thiên kim nữ kiều, lại có thể cử xử thô lỗ như vậy.

Âu Dương Vũ cười cười: “Vui lòng Tam vương phi cho phép ta bắt mạch ngươi được không.”

Âu Dương Vũ đưa tay đặt lên mạch cổ tay của Triệu thị, ngẫm nghĩ một lát sau đó mới hiểu rõ, quả đúng như mình nghĩ, nhếch lên môi: “Ngươi có biết là ngươi đang mang thai không?”

Lời vừa nói ra, không chỉ có Triệu thị cùng tam hoàng tử giật mình, ngay cả hoàng thượng vừa mới bước vào cũng kinh ngạc ra mặt, đôi mắt sáng ngời lên tiếng: “Lời này thật sao?”

Âu Dương Vũ nói: “Tất nhiên là thật rồi, nếu không tin cứ thoải mái mời ngự y để kiểm tra. Thêm một điều nữa ta muốn nói với ngươi, nhãn là loại quả tuyệt đối không được ăn,mặc dù có hương vị rất thơm, rất ngọt, nhưng một khi đã mang thai ăn loại quả này vào thường có triệu chứng nóng trong và thường có các hiện tượng táo bón, ăn nhãn nhiều sẽ tăng nóng trong, động huyết động thai, ra huyết đau bụng, đau tức bụng dưới, thậm chí tổn thương thai khí.”

Hoàng thượng nghe vậy ánh mắt lóe lên, sau đó rất nhanh cũng trấn tĩnh lại, phân phó nói: “Truyền ngự y.”

Ngự y rất nhanh liền tiến đến, sau khi chẩn đoán cho Tam hoàng tử phi, vẻ mặt vui sướng nói: “Tam hoàng tử phi đúng thật là đã mang thai hơn hai tháng rồi.”

Triệu thị nghe xong vẻ mặt sắc mặt vui mừng, quay sang nhìn Tam hoàng tử, sau đó hai tay làm hình chữ thập hướng lên trời cảm tạ: “Cảm tạ ông trời, tạ ơn trời đất đã thương tình...”

Từ sau khi biết khả năng hoài thai của mình rất thấp, Triệu thị đã không còn ôm mộng ảo tưởng rằng mình lại sẽ có thể sinh cho hoàng thất con nối dõi. Hôm nay lại biết mình đã mang thai được hai tháng, nàng cơ hồ mừng đến khóc ra nước mắt, sống mũi cay xè, những giọt nước mắt hạnh phúc rơi xuống, nàng đảo mắt nhìn về phía Tam hoàng tử, trong mắt ẩn chứa một loại tình cảm nồng đậm phức tạp. Tam hoàng tử cũng là ngây ngốc một lúc lâu, thật lâu sau cũng không nói nên lời, sau đó lại ngây ngốc cười rộ lên, cơ hồ như mất đi vẻ bình tĩnh thường ngày.

Triệu thị nhìn thấy đĩa nhãn trên bàn mà trong lòng âm thầm sợ hãi, lúc này mới nhớ tới Âu Dương Vũ, nhanh nhẹn bắt lấy tay Âu Dương Vũ nói: “Vũ nhi, ít nhiều gì ta cũng thật sự cảm ơn ngươi, nếu như không có ngươi, đứa nhỏ này của ta sợ rằng sẽ khó mà giữ được”

Nói xong nàng lại rơi lệ.

Âu Dương Vũ nghe Triệu thị nói như vậy, biết là Triệu thị đã coi nàng như người một nhà rồi, nàng vươn tay khẽ đặt lên bàn tay đang nắm tay nàng vỗ nhẹ trấn an nói: “Tam vương phi không cần phải nói những lời như thế, tốt nhất là nên bình tĩnh dưỡng thai thật tốt đi a.”

Hoàng thượng ở một bên thấy tình cảnh như vậy trong lòng cảm thấy có chút ấm áp cười ra tiếng, Tam hoàng tử mặc dù nạp sườn phi, nhưng vẫn chưa có đứa con nối dõi. Thật không ngờ Âu Dương Vũ lại có thể cứu được đứa con trong bụng của Triệu phi, thực sự đúng là quý nhân.

Hắn nhìn Âu Dương Vũ rất lâu, lúc trước hắn nào không nghe qua thanh danh của nàng. Nào là một nữ nhân háo sắc, vô dụng, một phế vật, cảm thấy sẽ làm cho danh dự của Dạ Trọng Hoa bị liên lụy. Nhưng hôm nay phát hiện ra nàng chẳng những biết thơ ca nhạc họa mà lại tinh thông y thuật, hơn nữa lần trước Âu Dương Vũ có dâng tặng cho hắn thứ bảo bối thần kỳ kia, cái đồng hồ báo thức này từ ngày có nó hắn cảm thấy rất tiện lợi, hắn hiện giờ rất vừa lòng với nàng dâu mới này cực kỳ.

Đáy mắt hắn thản nhiên hiện ra ý cười, quay đầu nhìn nhìn Âu Dương Vũ cùng Dạ Trọng Hoa đứng cạnh nhau, cười nói: “Ngẫm lại lâu rồi trong cung cũng chưa có chuyện tốt như vậy, Phi Bạch, hai người các ngươi từ khi trở về Tây Lăng quốc cũng đã lâu rồi, đến lúc phải định ra ngày để cử hành đại hôn thôi.”

Dạ Trọng Hoa trong mắt hiện có một chút kinh ngạc, lập tức vân đạm phong khinh nói: “Đa tạ phụ hoàng.”

Lúc trước ở trong mắt hoàng thượng, Âu Dương Vũ là một người hồng nhan họa quốc, luôn miệng không chấp nhận hôn sự này. Nay chỉ trong thời gian ngắn hắn lại có thể thay đổi lớn đến như thế, xem nàng là con dâu của hắn, nói vậy nàng quả thực rất giỏi trong việc thu phục lòng người ha. Âu Dương Vũ lập tức nửa quỳ xuống hướng về phía hoàng thượng dâng tặng lễ vật. Không như vẻ bình tĩnh của nàng, những người khác xung quanh đây đều có những sắc thái khác nhau

Tứ công chúa Dạ Nhiêu trên mặt nhất thời liền dữ tợn, nàng không dám để lộ tâm tình của mình trước mặt mọi người, vội cúi đầu xuống, hai tay tùy ý đặt bên dưới nắm thật chặt run run lên, mà một bên Tứ hoàng tử Dạ Phi Hi dừng ánh mắt của mình ở trên người Âu Dương Vũ, không biết vì sao, hắn mỗi lần gặp Âu Dương Vũ, hắn cảm thấy nàng là một nữ nhân không đơn giản.

Hắn rất muốn có nữ nhân này, vừa ẩn nhẫn, điệu thấp, có năng lực hấp dẫn ánh nhìn của mọi người ngay trong những thời khắc quan trọng, nếu như nàng có thể ở bên cạnh hắn phụ trợ hắn trong việc chính sự, hẳn với trí tuệ của nàng có thể giúp hắn đạt được nhiều mục đích.

Hoàng thượng trong lúc vô ý nhìn thấy Tứ hoàng tử Dạ Phi Hi ngồi một góc nhìn chằm chằm Âu Dương Vũ, liền nhớ tới lời của hoàng hậu nói vài ngày trước đó, liền đột nhiên nói: “Ngày mười lăm tháng sau là ngày lành tháng tốt, vậy ngày ấy làm đại hôn đi! Phi Hi, trẫm cùng với hoàng hậu rất hài lòng với đứa nhỏ Vân Phỉ nãy, ngươi cảm thấy như thế nào?”

Dạ Phi Hi nhìn thấy vẻ mặt khiếp sợ của Lý Vân Phỉ, đôi mắt tà mị khẽ nhíu lại, như con dao sắc bén thản nhiên nổi lên một chút ý cười: “Nhi thần vô cùng nguyện ý, Tạ phụ hoàng.”

Hoàng thượng nghe vậy cười ha ha: “Được, tốt lắm!”

Dạ Phi Hi nhìn Dạ Trọng Hoa, tay nắm chặt thành quyền nói: “Có điều nhi thần còn có một chuyện muốn nhờ, nhi thần hy vọng có thể được cử hành hôn lễ cùng ngày với ngày đại hôn của nhị ca.”

P/s: Vài chương nữa thôi sẽ đến đại hôn của hai anh chị...chị em nhớ bay vào chúc mừng a....mà tình hình là muốn thuận lợi để gả vào Ninh vương cũng là một chuyện hơi.......