Thần Y Sủng Phi Của Tà Vương

Chương 47: Công chúa nổi điên




“Ba” một tiếng

Âu Dương Vũ gạt đi ngón tay hắn đang nắm lấy cằm nàng, lạnh lùng nhìn thấy thần sắc thản nhiên vô cùng tự tin kiêu ngạo của hắn kia, nhíu mày nói: “Lẽ nào bây giờ, vương gia còn nghĩ rằng trong tim Âu Dương Vũ ta vẫn có chỗ đứng cho ngài sao? Dạ Nhị hoàng tử rõ ràng là Đệ nhất chiến thần, là giấc mộng của biết bao nhiêu cô gái trong khắp thiên hạ này ao ước sở hữu lấy! Cho dù có luận về dung mạo hay mưu lược tài võ thì so với vương gia, hắn ta còn hơn ngài gấp mấy vạn lần, không biết vương gia đã có từng nghe qua câu. “Sự vượt trội không bao giờ chỉ là vô tình; đó là kết quả của sự chú tâm cao độ, nỗ lực tận tâm, định hướng thông minh, thực hành khéo léo, và tầm nhìn để thấy được cơ hội trong trở ngại“. Ngài nói thử xem một người như Dạ Nhị hoàng tử như vậy ta làm sao nỡ buông tay?”

Hoài An vương bị nàng chọc cho tức chết rồi! Ở trong mắt Âu Dương Vũ, Dạ Phi Bạch thì như chiến thần như cứu thế còn hắn chỉ là một kẻ tiểu nhân hèn mọn không hơn không kém, trong mắt nàng chỉ toàn sự khinh miệt đối với hắn, hắn căn bản không bao giờ có thể đứng ngang hàng với Dạ Phi Bạch!

Sắc mặt hắn có chút hổ thẹn đỏ ửng lên, bởi vì phẫn nộ, mày không tự chủ được nhíu lại. Là đệ nhất mỹ nam của Đông Tấn quốc, từ nhỏ đến lớn hắn nhận không biết bao nhiêu lời khen ngợi, nịnh hót từ người ngoài, mọi chuyện đến với hắn đều chỉ có tốt và tốt nhất, cộng thêm cả việc dạo trước Âu Dương Vũ suốt ngày bám lấy hắn cho nên hắn tự xem hắn là con trời. Một người chưa bao giờ hứng chịu phải sự châm chọc, miệt thị từ kẻ khác, huống chi người này lại là người phụ nữ đã từng bị hắn ném giấy hủy hôn vào mặt. Sắc mặt hắn tái mét đi, tay chỉ vào Âu Dương Vũ lạnh lùng nói: “Ta không ngờ nàng là loại đàn bà đứng núi này trông núi nọ!”

Âu Dương Vũ cười nhẹ, cũng không thèm để ý, nàng chỉ biết mình đã thành công trong việc chọc đúng chỗ đau của hắn.

“Nếu không còn chuyện gì nữa, ta đi đây.”

Hoài An vương không tự chủ được giữ chặt bả vai nàng: “Không được sự cho phép của ta, nàng...”

“Như thế nào?” Âu Dương Vũ thản nhiên liếc mắt nhìn hắn, “Vương gia muốn ép buộc ta?”

Hoài An vương chống lại ánh mắt của nàng, trên gương mặt xinh đẹp của nàng tràn đầy lãnh khốc quyết tuyệt, phát ra sự quyết đoán khiến cho người khác không dám nhìn thẳng vào mắt, đây quả thực đúng là Âu Dương Vũ háo sắc vô năng sao?

Tay hắn chậm rãi buông xuống dưới.

Vừa đúng lúc Âu Dương Tụ cùng nha hoàn từ chợ mua xong vài thứ lặt vặt trở về, chứng kiến từ xa cảnh Hoài An vương cùng Âu Dương Vũ đang trước cửa phủ “mắt nhìn mắt, vai kề vai “ nói xong cái gì đó,. Lúc này nàng chỉ cảm thấy một luồng khí tức giận bốc lên trên đỉnh đầu, con tiện nhân này thì ra muốn bắt cá hai tay, Ả dựa vào cái gì mà hai người đàn ông ưu tú trong thiên hạ đều bị con tiện nhân này quyến rũ mê hoặc.

Lòng đố kị nồng đậm bùng lên, Âu Dương Tụ không ngừng bước nhanh về phía chỗ của hai người kia.Cuối cùng đương nhiên trước mắt Hoài An vương, nàng vẫn giữ nguyên bộ mặt xinh đẹp lương thiện lộ ra nụ cười tươi ngọt nhìn về phía hắn mong muốn nhận được sự chú ý của hắn, thế nhưng hắn ngay cả liếc nàng cũng không có.Âu Dương Tụ không cam lòng trừng mắt nhìn Âu Dương Vũ liếc mắt một cái, giả ý nói: “Ngũ muội à, hoàng thượng không phải đã lưu ý trong thánh chỉ rồi sao, muội phải cẩn thận giữ gìn sức khỏe, nếu cứ tùy hứng ra ngoài rồi gặp phải chuyện gì, bị thương thì biết phải làm thế nào đây?”

“Đa tạ Tam tỷ đã quan tâm nhắc nhở, Vũ nhi nhất định sẽ tự lo cho bản thân thật tốt.” Âu Dương Vũ nhanh chóng rời đi, Hoài An vương ngơ ngác nhìn hình bóng yểu điệu gầy gò của nàng rời đi rất nhanh biến mất ngay tại cuối hành lang .

Âu Dương Tụ đứng bên cạnh lén nhìn một bên sườn mặt vô cùng anh tuấn của Hoài An vương, dưới ánh mặt trời càng lộ ra vẻ trơn bóng sáng như ngọc. Chỉ là giờ phút này, mày hắn khẽ nhướng lên, hai mắt đều dán chặt vào hình bóng của Âu Dương Vũ, từ đầu đến cuối, ngay cả một cái liếc mắt cũng không có nhìn đến mình, lòng đố kỵ lại bùng lên vừa đố kỵ vừa hận.

Âu Dương Tụ nhẹ nhàng yêu kiều cười một tiếng: “Không bao lâu nữa Ngũ muội sẽ gả cho Dạ hoàng tử.”

Ý của Âu Dương Tụ là, nàng đã sắp lập gia đình rồi còn lại đi cùng với Hoài An Vương chàng ba lời bốn ý nói chuyện như thế này thật không biết xấu hổ. Thế nhưng khi qua đến tai của Hoài An vương thì quả thật làm hắn vô cùng khó chịu, đúng vậy, nàng sắp phải lập gia đình, nàng rất nhanh sẽ trở thành thê tử của người khác.

Hắn hừ lạnh một tiếng, phẩy tay áo bỏ đi, chỉ còn lại có Âu Dương Tụ cắn môi đứng tại chỗ, đôi mắt đẹp tỏ ra vẻ ác độc.

Nàng bước nhanh rời đi, nha đầu bị bỏ lại phía sau nhanh chóng bắt kịp kêu lên: “Tiểu thư, tiểu thư, người muốn đi đâu vậy?”

“Vào cung!”

Âu Dương Tụ áp chế trái tim đầy ghen tị này nuốt xuống, gần như chút lý trị còn lại của nàng suýt chút nữa là bị mất đi, Tiểu tiện nhân háo sắc vô dụng kia dựa vào cái gì lại có thể được hai nam nhân ưu tú nhất trong thiên hạ vạn người đến chết mê chết mệt ưu ái mến mộ chứ? Còn nàng lại không được?! Âu Dương Tụ nàng dù vậy nhưng tài mạo cũng tài hoa không kém gì Âu Dương Vũ đâu!

Nàng nheo mắt lại, đi vào trong cung, đã thấy trong cung một đống hỗn độn, những đồ sứ quý báu bị đập thành nhiều mảnh rải đầy trên mặt đất, những cung nữ gần đó quỳ xuống mặt đất thu nhặt hết đống vương vãi trên sàn, thân thể lạnh run, vài cung nữ trên mặt còn có những dấu vết bị quẹt xước. Chắc là Dao Hoa công chúa tức giận nhất thời phát tiết đây mà, giờ phút này nàng đang ngồi bướng bỉnh trên chiếc giường hoa rộng lớn đầy tráng lệ tinh xảo xa hoa, khóc lóc như vũ bão, khóc đến mức muốn chết đi sống lại.

Âu Dương Tụ trong lòng cười lạnh, ngồi đó mà chỉ biết khóc thì được ích lợi gì, ngồi đó khóc như thế thì công chúa ngươi có thể cướp được Dạ Trọng Hoa khỏi tay của Âu Dương Vũ về sao?

Cung nữ thân cận bên cạnh công chúa Dao Hoa thấy Âu Dương Tụ đến đây, nhanh chóng đi đến trước mặt của nàng thấp giọng nói: “Âu Dương tiểu thư, tâm trạng công chúa bây giờ tiểu thư cũng biết đó thôi cứ như vậy mà tự hành hạ bản thân, người nhanh đi khuyên nhủ công chúa đi!”

Âu Dương Tụ vẫy tay bảo hết hạ nhân lui xuống, đi đến trước mặt công chúa, cúi đầu an ủi: “Công chúa, người có biết rằng Dạ Nhị hoàng tử đã gửi rất nhiều đồ sính lễ đến cho Âu Dương Vũ không? Thật đúng là không coi toàn bộ người trong thiên hạ đây ra gì mà!”

“Ngươi nói cái gì?!” Dao Hoa công chúa ngẩng đầu lên, trên mặt còn chưa có khô nước mắt, hai mắt nàng trợn lên, trong thần sắc toát ra một tia dữ tợn.

Âu Dương Tụ cố ý nói: “Tất cả những của báu vật lạ trên đời Dạ hoàng tử đều tặng hết cho Âu Dương Vũ, nhiều món bảo vật ngay cả người trong Âu Dương phủ cũng chưa từng thấy qua. Đúng rồi, đặc biệt là bộ giá y, gía y của Tây Lăng quốc là loại độc nhất vô nhị được may bởi người trong hoàng thất với chất liệu tơ tằm nổi tiếng khắp thiên hạ, được thêu đôi rồng phượng tráng lệ, nhan sắc huyến lệ, ngoài ra chân giá y còn được khảm ngọc lục bảo, ngọc châu cùng ngọc thúy, vô cùng cẩm lệ, giá y như vậy quả thực là giấc mộng của bao nhiêu nữ tử trên thiên hạ.

Dao Hoa công chúa dùng tay xé rách tấm màn hoa che phía trước giường mình móng tay như khảm chặt lên đó xé rách toàn bộ.