Thần Y Sủng Phi Của Tà Vương

Chương 29: Mỹ nam tụ tập




Trong đám người đó, chỉ liếc mắt nhìn một cái, Âu Dương Vũ liền nhận ra ngay Dao Hoa công chúa.

Cô gái đó quả thực vô cùng nổi bật.

Một thân y phục đỏ lửa đỏ hoa văn trên áo khoác ngoài vô cùng hòa hợp với cảnh vật xung quanh, thắt lưng hình hoa huệ ôm ấy vòng eo tuyệt đẹp nhỏ nhắn của nàng, cánh tay thon dài nhẹ nhàng vung lên uyển chuyển, tóc nàng được cột thắt lên nhìn vô cùng cầu kì phức tạp với đầy những trâm cài quý giá, vài lọn tóc bướng bỉnh rơi xuống hai đầu vai làm tôn thêm vẻ đẹp của cái cổ trắng nõn của nàng.

Ngũ quan tinh xảo linh hoạt, một đôi tú lệ đôi mắt đẹp thản nhiên trơn bóng, mặt nàng không có trang điểm nhưng nó cũng không làm mất đi được dung nhan tuyệt sắc của nàng, giống như tiên nữ xuống trần hư vô mà sáng lạn.

Nàng cả người miễn cưỡng tựa vào ghế, tay phải cầm lấy chén rượu, thần sắc lạnh nhạt thanh thiển, thoạt nhìn vô cùng ủy mị, xinh đẹp không tả được.

Ngay sau đó nàng tìm cho mình một chỗ ngồi, bên cạnh là một dãy các thiên kim tiểu thư. Các nàng ai ai cũng xinh đẹp đến lóa mắt, nếu như những ngày bình thường thì khó có thể bắt gặp được cảnh sắc đẹp thế này.

Trong lòng Âu Dương Vũ thầm khen, quả không hổ danh là đệ nhất mỹ nữ thiên hạ công chúa Dao Hoa của Đông Tấn quốc, một người con gái xinh đẹp vô song, hào quang tỏa ra bốn phía, khó ai có thể bắt kịp được thần thái như vậy.

Cảm giác được ánh mắt của Âu Dương Vũ đang đánh giá mình, Dao Hoa công chúa liên đưa đôi mắt trong trẻo nhưng lạnh lùng khẽ liếc về phía Âu Dương Vũ. Cặp kia mắt, vừa kiêu căng vừa mang theo một chút tàn khốc, nhìn chính diện Âu Dương Vũ, mi mắt khẽ nhíu lại, dường như có chút khó chịu.

Việc cô nàng Dao Hoa công chúa này bày ra vẻ mặt hờn giận thế kia thì dường như dung mạo bây giờ của Âu Dương Vũ đã khiến cho nàng có cảm giác bị uy hiếp.

Âu Dương Doanh theo ánh mắt của Dao Hoa nhìn về phía Âu Dương Vũ, liếc qua lần thứ nhất,nàng không khỏi nhìn đến ngây người...

Đến khi liếc đến lần thứ hai, nàng mới xác định người trước mắt này chính là Âu Dương Vũ! Vị muội muội - Ngũ tiểu thư háo sắc vô dụng khiến cho bao người khinh thường đây sao?!

Nàng nhấc làn váy lên, lặng lẽ đi qua, nhìn vào mắt Âu Dương Vũ, trên cao nhìn xuống kiêu ngạo lên tiếng: “Âu Dương Vũ! Ai cho cô tới chỗ này? Cô dựa vào cái gì mà đến đây?” Âu Dương Vũ vẫn giữ sắc mặt thản nhiên, bình tĩnh như không đưa đôi mắt đẹp nhìn Âu Dương Doanh, con ngươi sáng ngời như muốn đâm thủng linh hồn đối phương, nàng lãnh đạm nói: “Sao thế? Chẳng lẽ ta không thể tới?” Nói xong, Âu Dương Vũ lấy tấm thiếp mời đưa về phía Âu Dương Doanh giơ lên, Âu Dương Doanh nhìn tấm thiếp này xong, hung hăng trừng mắt nhìn nàng liếc mắt một cái, “Được! Coi như cô lợi hại!”

Nhìn thấy tấm thiếp mời này, Âu Dương Doanh biết ngay mưu kế của mẫu thân nàng hôm qua thất bại thảm hại. Không ngờ Âu Dương Vũ lại có thể qua được thuận lợi mà không gặp bất kỳ trở ngại nào đi tham gia yến hội. nàng từ khi nào đã trở nên khó đối phó như vậy.Âu Dương Doanh trợn mắt trừng trừng, hung tợn nắm chặt tay, hôm nay ở tại yến thưởng hoa này, Ta nhất định phải khiến cho Âu Dương Vũ cô thân bại danh liệt!

Hơn nữa Âu Dương Doanh biết rằng, bình thường thanh danh của Âu Dương Vũ vốn đã không tốt đẹp gì. Mà hôm nay là lần đầu tiên cô ta đến tham gia một yến hội lớn như thế này, không giống như nàng cùng tam tỷ là khách quý ở đây. Trong yến hội, ngay cả lấy một người quen Âu Dương Vũ cũng không có, nàng thật sự rất muốn xem xem cái vẻ mặt run rẫy lạ lẫm của Âu Dương Vũ ngay lúc này.

Nhìn theo bóng dáng Âu Dương Doanh rời đi, Âu Dương Vũ vẫn như thế lẳng lặng, sắc mặt vẻ mặt tựa tiếu phi tiếu. Lúc này nàng một thân áo trắng, mái tóc đen nhánh được buộc đơn giản nhẹ nhàng, giống như cành liễu đón trước gió, duyên dáng yêu kiều. Vẻ mặt tùy ý cười, lại làm tôn thêm vẻ đẹp tuyệt mỹ của nàng. Một Âu Dương Vũ như vậy khiến cho mọi người xung quanh đây trở nên chói mắt, phải đánh giá nàng bằng con mắt khác, nàng quả thật có vẻ đẹp nghiêng nước nghiêng thành so với Dao Hoa công chúa quả đúng mỗi người một vẻ.

Lúc này chợt có người hô to:

“Hoài An vương đến —— “

Trong khoảng thời gian ngắn, mọi ánh mắt đều hướng về phía đạo âm thanh đó nhìn theo, Âu Dương Vũ cũng dừng bước, lạnh nhạt nhìn lại.

Hôm nay Hoài An vương mặc một bộ y phục màu trắng đơn thuần điểm xuyến tơ vàng, áo bào được thêu óng ánh đầy rực rỡ, độ cong của vạt áo được thiết kế vô cùng đẹp đẽ quý giá, mềm mại phất nhẹ trong gió.

Trên gương mặt hiện lên chút ôn nhuận như ngọc, tươi cười với những người xung quanh nụ cười của hắn tỏa sáng như tháng ba của mùa xuân làm say lòng người, lúc này hắn là quả là cực phẩm, vô cùng chói mắt. Hắn chỉ vừa mới xuất hiện thôi là các cô gái tiểu thư con nhà danh giá ở đây đều không chút che đậy mà nhìn trộm hắn, liếc mắt đưa tình với hắn.

“Vậy —— người tiếp theo xuất hiện kia không phải chính là Dạ Nhị hoàng tử đó sao?”

Một âm thanh mang theo sự ức chế, kích động vang lên khắp cả yến hội, vì thế nên, bao nhiêu ánh mắt ở đây đang ngắm nhìn Hoài An vương chăm chú thì đột ngột chuyển hết đổ dồn ánh mắt say mê nhìn người đàn ông tuyệt mỹ đằng sau.

Cuối cùng cũng xuất hiện.

Nếu như không có sự tồn tại của người đàn ông đứng sau kia, hẳn dung mạo của Hoài An vương sẽ là thiên hạ đệ nhất không ai bằng, nhưng hôm nay hắn lại cùng xuất hiện với người được mệnh danh là nhất trên cả nhất, nhất thời tâm trạng của Hoài An vương giống như bị ai đó kéo từ trên thiên đàng rơi xuống, ảm đạm thất sắc. Chỉ thấy người đàn ông kia với mái tóc đen mượt tự nhiên xõa xuống trên đầu tùy ý gắn thêm cây trâm màu đỏ chói lọi mê hoặc lòng người.

Bộ y phục của hắn được làm bằng loại nhung tơ quý giá màu đen huyền vô cùng quý phái cùng tà mị, cùng với đôi hài hai màu trắng đen kết hợp vô cùng hài hòa, dáng người thon dài cao lớn.Cái mũi cao gầy lại kết hợp cùng với đôi mắt sáng chói như viên kim cương, thần thái vô cùng uy nghi tráng lệ, trong ánh mắt lộ ra vẻ ngạo khí cao quý không ai bì nổi.

Tuấn mỹ đến đoạt lòng đoạt phách người, khí thế vô cùng ngạo nghễ, bức nhân. Trên người hắn tỏa ra vầng hào quang sáng chói lóa cả mắt không thể chạm vào.

Đột nhiên, xung quanh bỗng trở nên yên lặng, sự xuất hiện của hắn lúc này vô tình đã giết chết trái tim của bao nhiêu vị thiên kim tiểu thư còn có cả mỹ nhân ở đây.

Thiên hạ đồn đại quả thật không sai,mỹ nam như vậy, nam tử trong thiên hạ này liệu ai có thể sánh bằng hắn chứ?

Không chỉ là Âu Dương Tụ, Âu Dương Doanh mà ngay cả Dao Hoa công chúa cũng căng mắt nhìn không chớp. Đôi mắt đẹp của nàng nhìn chằm chằm vào hoàng tử Dạ Nhị, ánh mắt của nàng như keo dán chuột không tài nào mà dứt ra được.

Dao Hoa công chúa giờ phút này tay nắm thành quyền, nàng âm thầm thề trong lòng: người đàn ông hoàn hảo này, Dao Hoa nàng đã định rồi! Người nào cản trở..giết, chàng ấy phải là người đàn ông của Dao Hoa nàng!

Khi Âu Dương Vũ một phen nhìn về phía Dạ Nhị hoàng tử trong truyền thuyết Dạ Phi Bạch thì đôi mắt thanh lệ khẽ nhíu lại, đáy mắt hiện lên một tia hiểu rõ. Nàng có cảm giác như mọi chuyện không diễn biến như dự liệu của nàng..ngày càng phức tạp!

Dạ Phi Bạch!? Thì ra ngay từ đầu tên của anh là Dạ Phi Bạch sao? Là Dạ Nhị hoàng tử quyền thế ngập trời của Tây Lăng quốc sao?

Âu Dương Vũ khóe miệng cong lên một chút cười lạnh.

Ngay thời điểm mà A Tú kể với nàng về Dạ Nhị hoàng tử, kỳ thật trong lòng nàng liền ẩn hiện có một tia cảm giác là hắn, cho nên hôm nay mới đến đây để có thể xác nhận rõ ràng. Ai lại nghĩ rằng, tên Dạ Trọng Hoa kia lại chính là Dạ Phi Bạch.

Lần đầu tiên gặp nhau, nàng cứu hắn, mà hắn ngay cả tên thật cũng keo kiệt không nói cho nàng còn bịa đặt một cái tên giả. Gì mà Dạ Trọng Hoa chứ. Được...Ngươi giỏi lắm!

Vậy mà người đàn ông này mỗi lần mở miệng ra thì một câu muốn nàng, hai câu đòi cưới nàng, rồi gì mà sẽ chịu trách nhiệm với nàng nhưng rõ ràng Dạ Nhị hoàng tử hắn lại muốn cầu hôn công chúa Dao Hoa! Hắn quả thật là một tên sói già! Đồ ngụy quân tử!

[ Cô nương à..chồng cô, phu quân tương lai của cô đó =.=]

Âu Dương Vũ cũng không hiểu rõ tại sao trong lòng lại trở nên giận dữ như vậy giận đến mức muốn thiêu đốt tất cả mọi thứ xung quanh đây, nàng cảm thấy ngực nàng như bị cục tức chặn lại khiến nàng vô cùng khó chịu.

Đứng ở một khoảng cách xa,ánh mắt tinh tường như chim ưng của Dạ Phi Bạch bỗng nhiên nhìn về phía Âu Dương Vũ. Đáy mắt như hiện lên một chút hứng thú khẽ cười yếu ớt.

Lúc này ánh mắt của hắn lấp lánh đẹp đẽ như muôn vì sao trên trời xua tan màn đen u tối, y như rằng chỉ cần hắn liếc một cái thì có thể nhìn thấu được những góc khuất sâu trong tận đáy lòng của bất kỳ ai vậy...