Thần Y Sủng Phi Của Tà Vương

Chương 173: Chiến thần trở lại




Quà khai chương của Đại ca xin dành cho hai cô bé @Moonlotusviolet và cô bé HoangNgan hy vọng năm mới các nhóc sẽ vạch được hướng đi đúng đắn cho tương lai sau này của mình mà trước tiên là việc học hành...mặc dù hơi giáo điều nhưng hẳn đó chỉ là cách duy nhất...có k muốn cũng k được...hy vọng hai cô bé của đại ca nếu có xinh thì xinh hơn, nếu có mập thì mập hơn, nếu có yêu đại ca thì yêu nhiều hơn...nhá...

Khi nhìn thấy Dạ Trọng Hoa tỉnh lại, cảm xúc vui sướng không nói nên lời lộ hết trên khuôn mặt đầy lo lắng của Âu Dương Vũ, nhưng niềm vui chưa thấm được bao lâu thì Dạ Trọng Hoa lại một lần nữa mê man. Trong lòng nàng như bị tảng đá nặng đè xuống, đôi mắt chợt co rụt lại. Nàng vội vàng chạy đến, thu khẩu súng vào trong, cầm lấy tay Dạ Trọng Hoa, mạch vẫn đập bình thường, không có vấn đề gì.

Lẽ nào ——

Âu Dương Vũ quay đầu trừng mắt nhìn Tào pháp sư, đôi mắt bắn ra một tia sát khí âm độc: “Chuyện gì đang xảy ra?”

Vân Thương đẩy cửa tiến vào, nghe được âm thanh của Dạ Trọng Hoa, ban đầu hắn vui như mở cờ trong bụng, sau đó Dạ Trọng Hoa đột nhiên lại hôn mê, trong lòng hắn hoảng hốt không thôi, lập tức chạy đến nắm cổ áo Tào pháp sư nhất lên ném thẳng trước giường Dạ Trọng Hoa, một cước mạnh mẽ giơ lên dẫm vào người hắn, trong con ngươi đen láy mang theo một trận cuồng phong giận dữ.

Ngay giây phút đó, Tào pháp sư mới tỉnh táo tiêu hóa hết mọi chuyện đang diễn ra xung quanh, vội vàng nói: “ Có lẽ Ninh vương điện hạ vì quá mệt mỏi cho nên vừa tỉnh lại đã ngất đi, chỉ cần ngài ấy ngủ một giấc thì sẽ không sao, thật đấy!”

Sắc mặt Âu Dương Vũ cứng lại, đôi mắt tràn ngập lo lắng và phẫn nộ. Tào pháp sư bị ánh nhìn Âu Dương Vũ dọa cho khiếp sợ. Chả là mấy ngày trước, hắn vô tình phát hiện ra cô gái này chính là Ninh vương phi, vợ của Ninh vương điện hạ, trong lòng càng thêm hoảng sợ, ban đầu hắn còn tưởng rằng Âu Dương Vũ là nữ sát thủ bên cạnh Ninh vương. Nay biết được thân phận của nàng là vương phi thì làm sao hắn còn dám tỏ thái độ khinh thường được chứ.

Mạng của hắn đang nằm trọn trong tay nàng, cũng không muốn tự thiêu thân mình, lập tức lên tiếng giải thích: “Ninh vương phi, tiểu nhân đã đảo ngược thuật nguyền rủa trên người Ninh vương rồi, thật đấy! Tiểu nhân thề! Con búp bê đó, tiểu nhân đã cẩn thẩn hủy đi rồi!”

Âu Dương Vũ theo bản năng quay đầu nhìn gương mặt của Dạ Trọng Hoa, sắc mặt hắn không hề tái nhợt như lúc trước, thậm chí đã hồng hào hơn, hô hấp cũng vững vàng rất nhiều. Cảm thấy có chút tin tưởng, trong lòng nàng như được an ủi, trấn an phần nào. Âu Dương Vũ quay đầu nhìn Vân Thương, nói: “Dẫn ông ta đi, nếu Trọng Hoa xảy ra chuyện gì thì túm đầu hỏi hắn!”

Vân Thương khẽ gật đầu, nắm cổ áo nhấc Tào pháp sư đang trong cơn nơm nớp lo sợ lôi hắn ra ngoài.

Âu Dương Vũ thu hồi đôi mắt sắc lạnh, chậm rãi đi đến bên giường Dạ Trọng Hoa ngồi một lúc lâu, tham lam nhìn gương mặt tuấn mỹ vô song, nhìn vào khuôn cằm vuông vức của người đàn ông, nhìn vào đôi mắt vẫn nhắm chặt. Nhớ lại khoảng thời gian từ sau khi nghe được tin Dạ Trọng Hoa bị trọng thương, trong lòng nàng không một phút giây nào yên ổn, nay biết được hắn đã hoàn toàn qua nguy hiểm, nàng cũng không còn gì vướng bận nữa.Ngón tay nàng vuốt nhẹ hàng mi đen dài của hắn, hàng lông mi dường như đã bớt đi sự nghiêm nghị, lạnh lùng thường ngày, trông hắn lúc này rất điềm tĩnh ôn hòa. Chiếc mũi cao cùng bờ môi mỏng chất chứa một sự quyến rũ đến chết người thậm chí khi hắn vẫn đang trong trạng thái hôn mê, nàng khẽ di chuyển ngón tay mình đến bờ môi hơi tái nhợt, lạnh lẽo của hắn, môi hắn hơi mím khiến nàng không thể phủ nhận rằng ngay cả khi hắn bất tỉnh, người đàn ông này vẫn luôn khoác cho mình một loại khí chất vô cùng cao quý không ai bì nổi, lại có phần kiêu ngạo.

Đột nhiên Âu Dương Vũ cảm thấy toàn thân nặng trĩu, mệt mỏi dần dần xâm lấn khắp cơ thể. Nhận ra bản thân mình không thể chống cự nổi. Nàng mới chậm rãi nghiêng người nằm bên cạnh hắn, tham lam ngửi mùi hương hoa quỳnh thoang thoảng đặc trưng tỏa ra trên người hắn, cảm giác mùi hương đó như bao bọc lấy người nàng, tựa như cái ôm ấm áp mỗi tối muộn của hắn vào những đêm đông, môi nàng thoáng cong lên ý cười hạnh phúc, sau đó chậm rãi say giấc.

Còn Vân Thương sau khi xử lý Tào pháp sư, trên đường quay trở về doanh trại, bắt gặp cảnh tượng Âu Dương Vũ đầu tựa vào cánh tay Dạ Trọng Hoa chìm trong giấc ngủ, trong lòng thầm thở dài lặng lẽ lui ra.

Vốn hắn vô cùng tò mò Âu Dương Vũ dùng biện pháp nào để dành thế chủ động trong lần tấn công này. Hỏi đám binh lính thì không tên nào nói rõ lý do, chỉ nói rằng vương phi là một cô gái mưu lược đầy người, mỗi khi nhắc lại chiến công trận đánh vừa rồi, binh sĩ bọn họ đều bừng lên khí thế.

Mặc dù đáp án không như sự mong đợi nhưng Vân Thương cũng không thể không thừa nhận những lời binh sĩ nói hoàn toàn là sự thật. Ngay khi đặt chân lên Đông Tấn quốc, vào giây phút nhìn vào đôi mắt của Âu Dương Vũ, hắn nhận ra sâu trong đôi mắt điềm tĩnh đầy lém lỉnh đó còn ẩn chứa một sự thông minh – sự thông minh đó dường như không thích hợp với tuổi tác của nàng. Sau này, khi phát hiện ra không những tài nghệ y thuật cao minh lão luyện, có thể chữa trị mọi loại bệnh nan y mà nàng còn rất khôn ngoan, khéo léo trong việc dụng binh đánh giặc trên chiến trường. Trong mắt Vân Thương cong lên một tia cười nhợt nhạt, Dạ Nhị quả nhiên thật có con mắt nhìn người, cưới được một người vợ tài đức như thế, hắn ta thật là may mắn.

Mí mắt nặng trĩu khẽ chớp động muốn chống cự khỏi cơn buồn ngủ dần dần tìm được khả năng khống chế, đôi mắt đen láy còn hơn cả ngọc trai đen chậm rãi thích nghi với ánh sáng bên ngoài, hắn cẩn thận giơ tay lên xoa hai bên huyệt thái dương có chút đau nhức. Trong lòng không khỏi thắc mắc tự vấn hắn đã thiếp đi bao lâu rồi. Theo bản năng, hắn quay đầu quan sát xung quanh, cho đến lần thứ hai nháy mắt, hắn mới phát hiện người con gái mà hắn ngày đêm nhung nhớ yên lặng nằm bên người hắn, tay hắn bị nàng nắm chặt không buông, hơn nữa còn yêu thương áp gò má hơi phiếm hồng của nàng lên lòng bàn tay hắn.

Hắn đã ngẩn người hơn ba giây, ngẩn người để định thần bản thân mình, dặn lòng mình đây chỉ là một giấc mơ quá chân thực. Hắn nhớ đã từng lạc vào một cơn ảo mộng trước khi hắn tỉnh dậy, trong giấc mộng, hắn nhìn thấy gương mặt tràn ngập lo lắng của nàng, nàng cố chạy về phía hắn, giơ cánh tay mình để kéo hắn ra khỏi vòng vây của màn sương dày đặc nhưng rồi không thể tìm thấy hắn. Hắn nhìn thấy nàng đứng đó, hai cánh tay buông thỏng, khóe mắt có thấm đẫm vài giọt lệ chực lăn trào trên má, nàng không ngừng gọi tên hắn, âm thanh vừa da diết, bất lực lại vừa đau xót khiến hắn không khống chế được muốn vùng vẫy thoát khỏi cơn mơ màng mà ôm chầm lấy nàng, trấn an nàng, chở che nàng. Và chính vì ý nghĩ đó, hắn đã cố chạy trốn khỏi sự trói buộc bởi bóng tối, hắn cảm giác được thứ ánh sáng được gọi là hy vọng đang hiện ra trước mắt hắn, hắn cố giẫm lên bóng tối, gạt đi tất cả vật cản xung quanh chỉ để được nhìn thấy nàng. Và rồi, giơ cánh tay lên, bắt được thứ ánh sáng đó, đúng như hắn âm thầm chờ đợi, nắm chặt lấy cánh tay nàng, nàng không giống như đóa phù dung chỉ cần chạm vào đã tan biến, hắn nhìn thấy rõ khuôn mặt ngỡ ngàng có vài phần lo lắng của nàng, hắn có nói với nàng mấy câu vốn rất vô lý và hoang đường nhưng rồi cả cơ thể hắn như bị ai đó rút từng chút sức lực đi, hắn kiệt sức nhìn nàng mấy giây ngắn ngủi sau đó tiếp tục hôn mê. Mắt không hề chớp nhìn người vợ của mình đang say giấc, Dạ Trọng Hoa kìm lòng không được vươn tay lên vuốt ve hàng lông mày có chút chau lại của nàng, thon dài ngón tay của hắn từng chút từng chút một âm yếm khuôn mặt nàng, tim hắn khó hiểu đập nhanh hơn ngày thường, trong lòng dâng lên một loại cảm giác có tên là “ngọt ngào“.

Hơi ấm của nàng, hơi thở quen thuộc không lẫn vào đâu được của nàng gần hắn trong gang tấc.

Tiểu Ngũ nhi của hắn! Cô ngốc này, từ lần gặp đầu tiên đến bây giờ vẫn không ngừng tạo bất ngờ cho hắn, cứ đột ngột xuất hiện trước mắt hắn, không một lần báo trước, xuất hiện ở quân doanh cách kinh thành mấy nghìn dặm.

Hắn nhấc cơ thể nặng trĩu mình ra khỏi giường, nhẹ nhàng vòng tay qua người nàng, bế nàng lên nằm ngay ngắn trên giường. Khuôn mặt hắn thoáng hiện một tia lo lắng, ngón tay hắn chậm rãi di xuống dưới, đặt cẩn thận lên cái bụng đang có xu hướng lớn dần lên, vẻ mặt hắn bắt đầu khẩn trương, thân đang mang thai, một mình từ kinh thành chạy tới đây sao?

Âu Dương Vũ vô thức cựa mình, Dạ Trọng Hoa sợ động tác của mình sẽ đánh thức nàng cho nên nhẹ nhàng đặt đầu nàng lên gối ngủ, tìm cho nàng một tư thế thoải mái, cẩn thận đắp chăn sau đó lặng lẽ ngắm nhìn nàng, trong lòng đau như dao cắt.

Cúi người dịu dàng đặt một nụ hôn lên trán.

Số chuyện còn lại, hắn sẽ tự mình xử lý, tuyệt đối không để cho nàng tham gia vào, hắn phải bảo vệ nàng, không để cho nàng mang phiền muộn cũng như lo lắng!

Sau khi Âu Dương Vũ tỉnh lại, đầu óc có chút quay cuồng, không tự chủ được vươn tay sờ sờ vị trí bên cạnh, phát hiện không thấy người đâu mới giật mình cả kinh, mở đôi mắt còn nhập nhèm ngái ngủ tìm kiếm. Đột nhiên phát hiện Dạ Trọng Hoa an vị ngồi bên cạnh nàng, hàng mi cong dài như viễn sơn, đôi lông mày đen mang đậm khí chất vương giả kết hợp với đôi mắt sâu thẳm đen láy không có ý định rời tầm nhìn ra khỏi người nàng, thứ âm thanh ôn nhu dịu dàng mà nàng ngày đêm mong nhớ mấy ngày qua khẽ vang lên, nụ cười yêu nghiệt dần xuất hiện bên khóe môi hắn: “Vũ nhi, nàng tỉnh rồi?”

Hắn vươn tay chạm yêu vào chóp mũi nàng, khẽ nói: “Ngủ được khoảng một ngày một đêm rồi, cô ngốc.”

“Trọng Hoa?” Âu Dương Vũ ngồi dậy, nhìn thật kỹ gương mặt người đàn ông mà nàng muốn cả đời dựa dẫm vào, mùi hương hoa quỳnh nhàn nhạt quen thuộc thoang thoang vờn quanh chóp mũi nàng. Không hiểu sao ngay giờ phút biết hắn có thể tỉnh dậy, ngồi bên cạnh nàng, canh giấc ngủ cho nàng, khóe mắt đột nhiên đỏ ửng, cả chóp mũi cũng đồng thời xuất hiện màu hồng nhạt, nàng muốn giấu đi dáng vẻ thất thố của mình, bèn cố gắng áp sát vào người hắn, đầu dụi vào vòm ngực tản ra nét mị lực đầy nam tính, ngửi lấy ngửi để mùi hương khiến lòng mình bình yên. Trong lòng âm thầm vừa khóc vừa cười: Dạ Trọng Hoa, chàng tỉnh dậy là tốt rồi, là tốt rồi!!!

Dùng sức ôm chặt thắt lưng hắn, nàng cố giữ giây phút đó thật lâu, ngỡ như thời gian đang ngừng quay. Bao nỗi nhớ nhung, lo lắng, sợ hãi đều được hơi thở đều đều của hắn trên đỉnh đầu mình xua tan đi.

Thấy bộ dáng bối rối của nàng, hắn khẽ bật cười, cố tình lên giọng trêu chọc cô: “ Tiểu Ngũ nhi ngốc của ta đã biết ngượng ngùng từ khi nào vậy? Trông xấu quá đi!”Nghe ra được âm thanh cố ý mỉa mai trêu chọc của hắn, Âu Dương Vũ không nhịn được liếc xéo hắn: Xấu cái đầu chàng!

Vừa định đứng dậy ngoảnh mặt làm ngơ hắn thì cả người đều bị Dạ Trọng Hoa ôm trọn vào trong ngực, âm thanh mang theo chút nhợt nhạt lưu luyến: “Ta có nghe đám thuộc hạ tường thuật lại rằng có một cô gái to gan nào đó, nhân lúc ta hôn mê, cầm binh cầm quyền làm rất nhiều chuyện...”

Bầu không khí xung quanh doanh trại trở nên yên tĩnh, tĩnh đến mức có thể nghe rõ nhịp đập trái tim của hai người, Âu Dương Vũ vừa định lên tiếng thì đã bị hắn cướp lời, âm thanh có chút tức giận: “Sao lại làm những việc nguy hiểm đến tính mạng như thế?!”

Âu Dương Vũ cũng không nói gì, hai tay chỉ biết ôm chặt lấy thắt lưng hắn, đem mặt mình áp chặt vào lòng ngực rắn chắc của hắn: “Chàng biết không, có nguy hiểm đến mấy ta cũng không sợ, chuyện mà ta sợ hãi nhất thời điểm đó chính là chàng vẫn còn nằm trên giường với đôi mắt cố chấp không chịu mở ra.”

Âu Dương Vũ nghĩ đến đây thì đột nhiên nhớ đến cái gì, trong lòng lấy ra một bức thư đưa cho hắn: “Lần trước ta đột nhập vào quân doanh Bắc Mạc, có nghe được tin Dạ Phi khanh muốn mạng của chàng!”

Đôi mắt Dạ Trọng Hoa lóe lên một tia sát khí, cầm lấy bức thư trong tay Âu Dương Vũ, sau đó xem thông tin bên trong, nhưng hắn chỉ nhíu mày hỏi: “Nàng dám mạo hiểm đến đó để chỉ lấy tờ giấy trắng này?” Thật sự ngay khi biết nàng dám cược tính mạng mình chui vào trong lòng địch, tim hắn như muốn ngừng đập, bộ quân doanh của hắn, ám vệ chết hết rồi sao?!

“A? Sao lại thế này?” Âu Dương Vũ giật mình nhìn thái độ giận dữ của hắn, giật lại nhìn tờ giấy trắng phau trong tay. Rõ ràng là lúc trước nàng nhìn thấy giấy trắng mực đen rõ ràng, mà bức thư này chưa bao giờ rời khỏi người nàng, sao đột nhiên giờ lại biến thành một tờ giấy trắng không bẩn một vết mực. Lẽ nào họ dùng loại mực viết đặc biệt nhanh phai?

Âu Dương Vũ không cam lòng đứng dậy thử đủ biện pháp, cho dù có huơ trên ngọn lửa hay là thấm qua nước cũng đều vô dụng.

Vốn nàng định đem bằng chứng tội ác của Dạ Phi khanh làm chứng cớ đưa cho hoàng thượng, ấy vậy mà giờ lại...

Nhìn thấy bộ dáng ảo não của Âu Dương Vũ, Dạ Trọng Hoa chỉ khẽ thở dài, vỗ nhẹ đầu nàng: “Thôi được rồi, đừng nghĩ nữa, đói bụng chưa?”

Âu Dương Vũ gật đầu, theo bản năng vuốt bụng mình, cho dù nàng không đói bụng nhưng đứa con trong bụng cũng cần phải nạp năng lượng a.

Dạ Trọng Hoa lập tức đứng dậy, đi ra ngoài lều, một lúc lâu sau hắn bưng một bát cháo nóng đến cẩn thận đặt trước mặt Âu Dương Vũ, chu đáo đút từng muỗng cháo cho àng, Âu Dương Vũ có chút kháng nghị, muốn đoạt lấy muỗng trong tay hắn: “Không cần đâu, tự ta làm được.”

Dạ Trọng Hoa kiên quyết trừng mắt cảnh cáo nàng, sau đó ôn nhu nói: “ Ngoan ngoãn để ta!”

“Như...ưng “ Âu Dương Vũ không biết phải mở miệng cự tuyệt với hắn thế nào, nhớ tới khoảng thời gian hắn luôn xấu mặt giận dỗi buộc nàng phải hầu hạ hắn ăn, nay cứ xem như vợ chồng bình đẳng vậy.Âu Dương Vũ định đứng dậy đi ra ngoài cho cháo xuống bụng thì Dạ Trọng Hoa lại một mực kiên quyết yêu cầu nàng nằm xuống nghỉ ngơi: “Vũ nhi, nàng có thể dùng hai ngàn binh mã khống chế toàn bộ hai vạn binh mã ở Bắc Mạc?”

Âu Dương Vũ khẽ gật đầu, âu yếm nhìn hắn đáp: “Ừ.”

Dạ Trọng Hoa đã nghe qua thuộc hạ của hắn tường thuật lại, trông tinh thần bọn họ kích động hơn hắn tưởng, nhưng hắn vẫn cảm thấy vô lý ở vài điểm, bèn lên tiếng hỏi: “Bằng cách nào?”

Môi Âu Dương Vũ cong lên, nàng dùng nhiều món vũ khí hiện đại, vừa thoải mái mà vừa dễ dàng thắng trận chiến này, nhưng chuyện này sao có thể truyền ra ngoài được? Số vũ khí của nàng, nếu như bị hoàng thường nhòm ngó thì khoảng thời gian còn lại nàng sao có thể sống yên ổn được?

Vì thế, nàng ra lệnh cho Tiểu Kỳ Lân dùng thuật thôi niên xóa trí nhớ bọn họ ngay thời điểm bọn họ được huấn luyện, cũng như thực chiến.

Nếu không phải bất đắc dĩ, nàng cũng không phải dùng đến nhiều món vũ khí đến như vậy.

Âu Dương Vũ khẽ cười, ôm chặt cổ Dạ Trọng Hoa, yêu mị ghé vào lỗ tai hắn nhẹ giọng nói: “Không nói cho chàng biết!”

Dạ Trọng Hoa khẽ cười, không có ý định vạch trần cô nhóc gian xảo này: “Chắc lại dùng bảo bối thần kì ở Đông Tấn quốc?!”

Âu Dương Vũ liên tục gật đầu: “Đúng vậy, chàng thấy ta có thông minh không?!”

Âu Dương Vũ thấy Dạ Trọng Hoa không chớp mắt nhìn nàng đầy hoài nghi, trong lòng bèn có chút chột dạ, nàng có nên nói cho hắn biết sự tồn tại của không gian tùy thân không? Nghĩ đến đây, Âu Dương Vũ nhịn không được nắm chặt tay thành quyền, phụ nữ quả thật là loại động vật không có lý trí, ngay cả một người phụ nữ ở hiện đại xuyên vào đây cũng không ngoại lệ.

Âu Dương Vũ nhanh chóng chuyển đề tài: “Trọng Hoa, sức khỏe của chàng bây giờ, nếu tiếp tục nhập trận thì sẽ không có chuyện gì chứ?”

Dạ Trọng Hoa đột nhiên cong khóe môi khẽ cười, ý cười nhợt nhạt nhưng đủ ấm áp len lỏi từng ngóc ngách trong trái tim nàng: “Thứ ta lo lắng hơn chính là sức khỏe của nàng, ngốc ạ, không muốn để nàng bên cạnh ta, nhưng lại càng không khống chế được muốn giữ nàng bên cạnh, hy vọng mỗi ngày được nhìn thấy nàng, được nhìn thấy dáng vẻ nàng bận bịu chăm sóc ta.”

Âu Dương Vũ nhìn vào đôi mắt đầy thâm tình của hắn, chân thành nói: “Chàng biết không, nếu không được tận mắt nhìn thấy chàng tỉnh lại, ta thực sự không có dũng khí để rời khỏi đây!

Dạ Trọng Hoa có nghe được tình trạng của Vũ nhi hắn từ miệng Vân Thương. Vũ nhi của hắn vì quá lo lắng cho bệnh tình của hắn mà tự hành hạ mình đến mức hao tổn tinh thần, thậm chí ngày đêm thức trắng chăm sóc hắn, rồi có đôi khi bất lực mà ôm hắn khóc. Chỉ cần nghĩ đến quãng thời gian nàng gánh chịu trước đó, tận đáy lòng hắn khẽ run lên sợ hãi, mặc dù vẫn nhìn thấy một Vũ nhi không bệnh tật, không thương tích, lành lặn ngồi trước mặt hắn nhưng trong lòng hắn vẫn không khống chế được mà vừa giận vừa lo.

Một người phụ nữ mang thai như nàng lại có mặt ở đây, chịu đựng biết bao nhiêu hiểm nguy khổ sở, đúng là ăn phải gan hùm mật gấu rồi!”Bây giờ sức khỏe của ta rất ổn, mỗi ngày đều được ăn no, ngủ đủ giấc, tinh thần vô cùng sảng khoái. À! Cục cưng của chúng ta cũng rất khỏe mạnh nha, chàng cảm nhận thử đi!” Âu Dương Vũ nhìn gương mặt đầy lo lắng của Dạ Trọng Hoa, sợ hắn lo nghĩ nhiều bèn nhanh chóng kéo tay hắn đặt lên bụng mình, cười nói: “Thế nào?”

Một cảm giác ấm áp từ đôi bàn tay nàng lẫn hơi ấm từ bụng nàng tỏa ra cách một lớp áo len lỏi sâu trong tận trái tim băng ngọc của Dạ Trọng Hoa, hắn không khống chế được lấy quyền chủ động nắm tay nàng kéo về phía mình, dán đôi môi mình lên đôi môi đầy ý cười của Âu Dương Vũ, ôn nhu dùng chính môi mình vuốt ve môi nàng. Đã rất lâu hắn không được nhìn thấy người thương của hắn, hắn rất muốn rất muốn nàng, vì thế hắn không hề nể nang, ra sức cắn nuốt cái miệng nhỏ nhắn của nàng. Nụ hôn của hắn như nhanh nhẹn dũng mãnh, cuồng loạn, tràn đầy khí phách nương theo mùi hương trên thân thể nàng, hơi thở của hắn càng lúc càng nóng bỏng, nóng đến mức có thể hòa tan nàng vào người hắn. Toàn thân hắn bắt đầu khó tự chủ, đôi môi tà mị nóng rực ép lên đôi môi mềm mại của nàng lại từ từ dời xuống.

Âu Dương Vũ nhìn thấy bàn tay Dạ Trọng Hoa không thể khống chế trên da thịt nàng và hơi thở bên tai ngày càng nặng nhọc. Đôi mắt u ám, mang theo trần trụi ý vị của sự ham muốn, Âu Dương Vũ nổi lên cảm giác đề phòng. Đang lúc muốn thoát khỏi lại bị hắn kéo vào lòng, nàng đành ôm lấy cổ hắn, hôn lên cổ hắn, sau đó tinh nghịch cắn phập vào xương quai xanh hắn. Dạ Trọng Hoa ngẩng đầu đưa đôi mắt đầy ma mị nhìn nàng khiến nàng không tự chủ được muốn rời khỏi tầm ngắm của hắn. Hắn dùng loại ánh mắt đó khiến trái tim phụ nữ như nàng đập nhanh, không thể cự tuyệt được sự dụ dỗ, dịu dàng mà vô lực trầm luân.

Cánh tay hắn như đang lâm vào tình trạng tiến thoái lưỡng nan, vừa rất muốn “yêu thương” nàng ngay ở nơi này nhưng lại vì nàng đang mang thai nên lại muốn đẩy nàng ra, nội tâm một phen mâu thuẫn đánh nhau..

Âu Dương Vũ chăm chăm nhìn người đàn ông trước mặt, tướng mạo mê người đọng lại nơi đáy mắt nàng. Mấy sợi tóc đen rủ xuống trước trán đem đến cho tướng mạo anh tuấn của hắn thêm vẻ nhàn nhã. Trong lòng cười thầm, biết hắn cố gắng đấu tranh tư tưởng nên cố tình bày bộ dáng bình tĩnh, tung chăn bông lên đắp kín người mình, chỉ lộ ra cái đầu nho nhỏ của mình khẽ nói: “Ta ngủ đây.”

Dạ Trọng Hoa nhìn bộ dáng đắc ý của nàng, giả vờ như không hiểu nỗi khổ của hắn khiến hắn chỉ muốn ngay lập tức bóp cổ cô vợ tàn nhẫn này!

Nhìn Âu Dương Vũ chầm chậm an giấc, Dạ Trọng Hoa luyến tiếc nhìn nàng một cái, sau đó ra khỏi lều trại, xử lý số việc dở dang đang chờ hắn.

Lần trước bởi vì bí mật quân sự Tây Lăng bị tiết lộ ra ngoài cho nên hắn mới rơi vào bẫy của người khác. Phải nói rằng hắn thật sự bị kẻ đó cho ăn một quả đắng đáng nhớ, cho nên ngay khi hắn tỉnh dậy, hắn đã lập tức diệt nhổ tận gốc tên gian tế đó.

Việc tiếp theo hắn cần làm chính là xử lý đám giặc bạo loạn Bắc Mạc, hắn tuyệt đối không cho phép tên nào sống sót trở về nước!

Dạ Trọng Hoa đã tỉnh, đương nhiên vị trí chủ soái là do hắn tiếp quản, Vân Thương cũng âm thầm thở phào nhẹ nhõm.

Dạ Trọng Hoa mang sắc mặt âm trầm ngồi trên vị trí chủ tướng cùng với đám người Vân Thương và một số thuộc hạ đắc lực ngồi bên dưới. Dạ Trọng Hoa rất hiểu bản chất cùng năng suất làm việc của từng người cho nên trận ngày mai, hắn muốn phát huy toàn bộ năng lực của những người này ở mức tối đa nhất.

Buổi bàn bạc chiến lược và kế hoạch tác chiến kéo dài đến khi hoàng hôn lặng lẽ buông.

Khi Âu Dương Vũ mệt mỏi tỉnh dậy sau giấc ngủ dài, nhìn thấy bên ngoài trời đã tối, không thấy Dạ Trọng Hoa bên cạnh mình bèn đứng dậy sửa sang xiêm y rời khỏi lều trại. Hỏi thăm lính canh bên ngoài mới biết được Dạ Trọng Hoa vẫn còn ở lều công sự bàn bạc với các tướng sĩ khác.

Toàn bộ kế hoạch đánh ngày mai Dạ Trọng Hoa đã dự tính chu toàn, tướng sĩ hoàn toàn thở phào nhẹ nhõm. Chiến thần Tây Lăng quả không hổ danh là chiến thần, từ mưu kế đến cách bày trận đều hoàn hảo không một chút sơ hở, bọn họ không khỏi dùng ánh mắt ngưỡng mộ cùng khâm phục nhìn người đàn ông quyền lực ngồi trên vị trí chủ soái.

Còn một bất lợi nhỏ với bọn họ đó chính là số lượng binh lính, quân Bắc Mạc đang nắm một số lượng binh sĩ không thể khinh thường mà quân tiếp viện vẫn chậm chạp chưa tới nên không khỏi có chút lo lắng.

Ngay khi đang tìm cách Dạ Trọng Hoa vô thức ngẩng đầu lên bắt gặp Âu Dương Vũ xốc lều trại đi vào. Đối với việc chiến sự, một người phụ nữ có chồng như nàng vốn không được phép can dự vào nhưng nay toàn bộ từ tướng đến binh sĩ đều nhìn Âu Dương Vũ bằng cặp mắt khác, nên đối với sự xuất hiện của nàng, bọn họ cũng không có ý kiến gì.

Dạ Trọng Hoa vừa thấy Âu Dương Vũ, sắc mặt liền dịu đi vài phần nói: “Được rồi, các ngươi lui xuống chuẩn bị đi.”

Đợi đến khi đám tướng sĩ đi ra ngoài, Âu Dương Vũ đi đến bên Dạ Trọng Hoa. Hắn nhẹ nhàng kéo nàng về phía mình, đặt gọn nàng trong lồng ngực, nói: “Sao lại đến đây?”

Âu Dương Vũ thản nhiên đáp: “Ngủ đủ rồi.” nghĩ nghĩ gì đó nàng tiếp tục nói: “Ngày mai chàng muốn xuất chiến?”

Đôi môi Dạ Trọng Hoa lộ vẻ ngạo nghễ, lạnh lùng, toàn thân phát ra khí chất bức người, tựa như vương tử nói: “Đã đến lúc kết thúc rồi!”

Âu Dương Vũ hai mắt híp lại, vươn tay ôm lấy thắt lưng Dạ Trọng Hoa, tựa đầu vào ngực hắn nói: “Ta có một kế sách, có thể mất rất ít sức lực.”

Dạ Trọng Hoa cúi đầu, thấy đôi mắt Âu Dương Vũ ánh lên một tia giảo hoạt, bèn lộ ra ý cười ôn nhu.

P/s: Hù...mấy nay bận bịu việc học...ta chắc các nhóc cũng không có thời gian rảnh trong thời gian này nên chắc không vị nào phàn nàn đâu nhỉ? ( Từ bà cụ non Achichi kia dữ dằn...) Anyway...Thần tượng của ta đã trở lại...các nàng xem...vợ chồng nhà hắn tình cảm mặn nồng đã đành...còn song tay hợp sức lôi địch vào địa ngục thì.... đợi chương sau sẽ được nhìn thấy....à chương sau có Hải Đông Thanh làm cameo cho Dạ Trọng Hoa...nhớ đón xêm nhoa