Thần Y Sủng Phi Của Tà Vương

Chương 143: Vụt mất cơ hội - Tướng nhi bị nhiễm độc




Sau khi ăn cơm chiều xong, Âu Dương Vũ vốn định tìm Tiểu Nặc trò chuyện thì lại không thấy hắn ở đâu cả, dạo qua một vòng, mới phát hiện một mình Tiểu Nặc đang ở trong hoa viên luyện kiếm, nàng đứng một bên nhìn thấy thằng nhóc cũng đã mệt mỏi, liền từ trong nhà mang đến cho hắn một ít nước ấm, dùng khăn tay lau đi mồ hôi trên trán hắn nói: “Trễ như vậy rồi lại còn đi luyện kiếm? Không đi tìm Tướng nhi chơi sao?”

Tiểu Nặc rầu rĩ nói: “Tướng nhi còn có cha mẹ của mình. Tỷ cùng với Ninh vương ca ca sớm muộn gì cũng sẽ có em bé, em cũng không thể trở thành một tên vô dụng bị đuổi ra ngoài được.”

Âu Dương Vũ nghe xong không khỏi bật cười thành tiếng, véo mũi hắn: “Nếu như có một tiểu bảo bối như em nói, liệu em có chơi đùa cùng nó không?”

Tiểu Nặc sắc mặt vui vẻ, dùng sức gật gật đầu: “Có ạ!”

Dù sao vẫn là một đứa trẻ, luyện xong kiếm, tắm rửa xong rất nhanh đã đi vào giấc ngủ. Âu Dương Vũ một mình ngồi trên xích đu trong hoa viên, nhớ tới chuyện mình đã lâu ngày không có gặp Tiểu Kỳ Lân, còn có Tiểu Hải Đông Thanh nữa, liền lắc mình vào không gian.

Đối với chuyện tiểu Hải Đông Thanh, Dạ Trọng Hoa vốn không bao giờ nhắc đến, Âu Dương Vũ cũng không cùng hắn nói qua, nàng vốn không muốn nói với hắn chuyện nàng nuôi dưỡng tiểu Hải Đông Thanh trong không gian, coi như lần sau cho hắn một bất ngờ đi.

Âu Dương Vũ vừa bước vào thì đã bắt gặp cảnh tượng tiểu Hải Đông Thanh của nàng đang chăm chỉ tập bay ở tầng thấp trời, mà Tiểu Kỳ Lân, không còn nằm ở trên mặt cỏ lăn quan lăn lại chạy đi bắt bướm nữa mà nằm yên trên mặt cỏ, có vẻ như đang ngủ.

Âu Dương Vũ nhìn một màn trước mắt có chút buồn cười, tiểu Hải Đông Thanh cuối cùng cũng đã trưởng thành rồi sao. Tiểu Hải Đông Thanh vừa nhìn thấy Âu Dương Vũ liền chiêm chiếp kêu vài tiếng sau đó bay lại, Âu Dương Vũ mở lòng bàn tay ra, nó liền đứng ngay ngắn trong lòng bàn tay nàng.

Trong tay liền có chút nặng, Âu Dương Vũ tay thiếu chút nữa thì nâng lên không được, ồ, Tiểu Hải Đông Thanh này quả nhiên vài ngày không gặp đã lớn ngần này rồi.

Tiểu Hải Đông Thanh hưng phấn kêu lên, khiến cho Tiểu Kỳ lân còn đang yên giấc vàng kia bừng tỉnh. Tiểu Kỳ Lân khó khăn nhấc mông lên dùng hai móng xoa xoa ánh mắt.

Âu Dương Vũ vừa thấy bộ dáng béo tròn của Tiểu Kỳ Lân, trong lòng không khỏi thầm thán, xem ra hai vị này ở đây chẳng những không thiếu thốn gì mà còn sống rất dễ chịu nha.

Tiểu Kỳ Lân thấy Âu Dương Vũ đến liền lập tức vui vẻ chạy nhanh đến. Âu Dương Vũ nhìn thấy bộ dáng béo tròn của hắn, chút nhớ nhung trong lòng liền ngay lập tức tan biến.

Cũng không đành lòng gây tổn thương lòng tự trọng của Tiểu Kỳ Lân liền bị Tiểu Kỳ Lân bổ nhào vào người, Tiểu Kỳ Lân hưng phấn nói: “Chủ nhân chủ nhân, đã lâu không gặp, người có nhớ đến Tiểu Kỳ Lân không? Nhìn xem, ta nhớ ngươi đến quên ăn quên ngủ a?”

Âu Dương Vũ tuy nghe xong câu này của Tiểu Kỳ Lân đầu liền đầy hắc tuyến, nào có loại nói dối trắng trợn như ngươi không. Nhưng bất giác cảm nhận được sự mềm mại ấm áp trong lòng liền âm thầm nghĩ, nếu như mình cũng có một đứa con nho nhỏ, mềm mỏng nhẹ nhàng gọi nàng là mẹ thì sẽ đáng yêu như thế nào a!Ngay khi Âu Dương Vũ từ trong không gian đi ra thì phát hiện phát hiện bên phía gian phòng ngủ phía Đông đều tối mờ không có ánh đèn, ngược lại thư phòng bên cạnh lại vẫn còn sáng. Thật là, mặc dù đi ra ngoài tận hưởng nghỉ ngơi thế này, Dạ Trọng Hoa vẫn không thể thoát khỏi việc quốc sự, đi đâu cũng mang theo công việc đến giải quyết. Âu Dương Vũ đứng phía xa thấy hắn thật sự bận việc công vụ, liền xoay người đi vào phòng bếp

“Ồ, hôm nay vương phi lại có lòng tốt làm thức ăn khuya cho bổn vương ?” Dạ Trọng Hoa nhìn thấy Âu Dương Vũ đứng trước mắt mình, không khỏi trêu ghẹo nói “Bổn vương cảm thấy hôm nay vương phi có gì đó rất lạ, chẳng lẽ thật sự đã làm chuyện gì có lỗi với bổn vương sao?”

Âu Dương Vũ hận không thể ném thứ gì đó vào gương mặt đắc ý của hắn, bất đắc dĩ nàng thấy hắn vất vả liền giúp hắn nấu chút gì tẩm bổ thế mà hắn còn dám bêu xấu trêu chọc nàng!

Dạ Trọng Hoa cảm thấy việc trêu đùa Âu Dương Vũ rất vui vẻ, liền vươn tay tiếp nhận chung trà, vừa mở ra ngửi được hương vị kia liền có chút kinh ngạc: “Trà sâm? Sao lại làm cho ta thứ này?”

“Là muốn giúp chàng tẩm bổ thân mình, chàng dạo này rất vất vả a.” Âu Dương Vũ làm như lơ đãng đáp.

Dạ Trọng Hoa trong lòng có chút ấm áp, nâng bát lên uống một ngụm, lại đột nhiên nhớ tới cái gì, ngẩng đầu lên cười tà mị nhìn Âu Dương Vũ, nói: “ Vậy ý của Vũ nhi có phải cảm thấy sức lực bổn vương không đủ?”

“ Đã tốt rồi giờ tẩm bổ thêm bộ có gì là sai sao.”

“Nếu như Vũ nhi đã tự tay làm... Bổn vương nhất định sẽ uống hết rồi.” Dạ Trọng Hoa cầm bát trà sâm trong tay uống một hơi hết sạch. Sau đó mắt thấy hắn cũng đã uống hết liền nhân tiện nói: “Chàng cứ tiếp tục làm xong việc đi, ta đi về phòng nghỉ trước...”

Lời còn chưa nói xong thì cánh tay bị Dạ Trọng Hoa kéo qua, đặt nàng ngồi trên bàn sau đó nhanh chóng ôm chặt nàng vào trong ngực, cúi đầu vươn tay nhẹ vuốt ve mái tóc nàng: “Vũ nhi ở lại đây chứng thực chuyện này một chút, xem bát trà sâm bổn vương vừa uống hết có tác dụng hay không.”

Âu Dương Vũ a một tiếng, hai tay đặt ở trước ngực hắn có chút không tự nhiên nói: “Sâm ngàn năm đó, đương nhiên là rất hiệu quả rồi.”

“Thảo nào bây giờ Bổn vương cảm thấy toàn thân nóng lên.” Dạ Trọng Hoa cố ý nói,gật gù nhìn vào khuôn mặt Âu Dương Vũ bằng ánh mắt vô tội, mắt thấy đôi môi đỏ mọng loáng bóng của nàng, trong lòng liền cảm thấy ngứa ngáy khó chịu.

Rốt cuộc cầm cự không được, một tay ôm chặt lấy Âu Dương Vũ, Âu Dương Vũ theo bản năng muốn giãy dụa, lại bị hắn trói vào lòng nhanh hơn, Dạ Trọng Hoa thanh âm trầm thấp tà mị, nói: “Không được trốn, lần này bổn vương không cho phép nàng trốn tránh!”

Âu Dương Vũ theo bản năng muốn né khỏi sự thân mật của hắn lúc này, không kịp né thì mắt đã thấy Dạ Trọng Hoa đứng thẳng người, cánh tay duỗi ra nắm nhẹ cằm nàng nhấc lên, cúi đầu nhanh chóng hôn lên môi nàng.

Hắn hôn nàng thật sâu vừa ôn nhu lại có chút lưu luyến, từng bước dẫn dắt nàng vào sự chân thành cùng mê hoặc của hắn, sau đó dùng đầu lưỡi mở hàm răng nàng. Âu Dương Vũ cảm thấy toàn bộ thân mình đều xụi lơ, mềm ngoặc như nhúm bông vô lực, tay chỉ theo bản năng vươn lên quàng lấy cổ hắn, Âu Dương Vũ thở dốc: “Chàng còn công việc chưa...” “Âu Dương Vũ, lúc trước nàng thông minh bao nhiêu thì tại sao mỗi lần đối mặt với chuyện này đều trở nên ngốc nghếch như vậy.” Dạ Trọng Hoa có chút bất lực chỉ tiếc rằng sắt rèn không thành thép nói, trán hắn áp sát vào trán nàng, đôi môi đặt hờ trên môi nàng, lẩm bẩm dụ hoặc nói “Ta muốn nàng sinh con cho ta, con của hai chúng ta.”

Từng đầu ngón tay của hắn lướt nhẹ thâm nhập vào trong vạt áo nàng, hắn hôn lên gương mặt nàng, cằm nàng, cổ nàng từng chút một âu yếm tinh tế. Âu Dương Vũ đầu óc choáng váng, dần dần dâng lên một màn sương mờ, đầy mê hoặc lại có chút mông lung, cảm thấy bản thân mình cũng có chút phối hợp với hắn mặc hắn muốn làm gì làm, hắn dịu dàng như thế, bá đạo như thế, khiến nàng có muốn trốn cũng trốn không thoát, rồi đột nhiên nghĩ đến cái gì thoảng thốt nói: “Không cần ở trong này...”

Trên gương mặt anh tuấn của hắn tràn ngập sự dịu dàng, nghe được âm thanh êm nhẹ mềm mại của nàng, Dạ Trọng Hoa biết rằng nàng cũng đã dần thỏa hiệp chấp nhận hắn, hắn khẽ cười, tiếng cười trầm thấp lộ rõ sự dụ hoặc, nụ cười tà mị tràn ngập nơi khóe môi: “Sẽ không ai đến, nếu có ta sẽ...”

Dạ Trọng Hoa chưa kịp dứt lời, thì có một đạo âm thanh ngạc nhiên vui vẻ vang lên: “Tỷ tỷ, em vừa mới bắt được một con châu chấu...”

Thân ảnh của một thằng nhóc với chiếc áo ngủ giản đơn nho nhỏ từ bên ngoài chạy vào.

Âu Dương Vũ mặt đỏ như gấc, trong nháy mắt liền dùng tay kéo y phục của mình lại cho chỉnh tề, nàng có chút bối rối cũng có chút nghi hoặc, thằng nhóc này không phải là đã ngủ rồi sao?!

Dạ Trọng Hoa mặt lạnh tanh vươn tay ôm lấy Âu Dương Vũ để mặt nàng vùi sát vào lồng ngực mình, giữ vững nhịp thở, đôi mắt tối sầm lại, giờ phút này hắn đáng sợ lãnh khốc giống như Tu la địa ngục nhìn thẳng vào thằng oắt con đã phá hỏng mọi chuyện tốt của hắn. Thằng oắt con chết tiệt, bổn vương thật muốn phanh thây ngươi.

Tiểu Nặc ngây thơ nào có biết bầu không khí xung quanh mình tràn ngập hương vị ái muội của đôi nam nữ nào đó, cũng nào biết mình vừa nháo loạn chuyện tốt của hai vị đó, nhìn Âu Dương Vũ bị Dạ Trọng Hoa ôm, chớp chớp mắt hỏi: “Tỷ tỷ, tỷ mất hứng sao, em cũng có thể an ủi tỷ a.”

Âu Dương Vũ cảm thấy gân xanh của Dạ Trọng Hoa cũng gần như bạo phát lên, cả người toàn là sát khí tỏa ra lạnh lẽo đến đáng sợ, lại nhớ đến chuyện vừa rồi trong lòng xấu hổ vô cùng liền chậm rãi rời khỏi cái ôm ấm áp của Dạ Trọng Hoa, đỏ mặt đi về phía Tiểu Nặc...

“Vũ nhi!” Dạ Trọng Hoa thấy Vũ nhi muốn dẫn Tiểu Nặc rời đi, tâm trạng lúc này của hắn không khác gì như dây đàn đang lên đoạn cao trào thì đứt, nàng vì sao lại muốn trốn tránh, rõ ràng hắn có thể cảm nhận được nàng có phối hợp với hắn, không bài xích thân mật với hắn. Thế nhưng vì sao nàng lại vẫn chưa đủ tin tưởng vào tình cảm của hắn giành cho nàng. Chờ đợi, hắn có thể chờ, hắn tin rằng bản thân hắn có thể khiến nàng nhận ra hắn là một phần quan trọng trong lòng nàng, nhưng vì sao lúc này, giờ phút này hắn cứ ngỡ như sẽ đánh mất nàng nếu như nàng rời khỏi đây liền không khỏi kêu Âu Dương Vũ một tiếng, thanh âm có chút khàn khàn mất kiên nhẫn đến khó chịu.Âu Dương Vũ cước bộ dừng lại, hơi quay đầu nhìn thấy Dạ Trọng Hoa với con ngươi tối sầm lại đến đáng sợ, đôi mắt đó có chút ngờ vực, có chút lo lắng, có chút thất vọng. Là thất vọng về nàng sao? Hai tiếng gọi trầm trầm mạnh mẽ của hắn vang lên lúc trầm lúc bổng khiến nàng cảm thấy có chút hỗn loạn.

Âu Dương Vũ nhớ tới một màn vừa rồi, nàng quả thực không bài xích hắn, nhưng nàng có chút chưa thích ứng kịp với hoàn cảnh lúng túng này, có nên Dạ Trọng Hoa, chàng có thể cho ta thêm thời gian được không? Ta tin chàng có thể hiểu trái tim rối bời lúc này của nàng, nghĩ vậy liền vội vàng xoay người rời đi.

Dạ Trọng Hoa lẳng lặng lạnh lùng ngồi yên ghế, đã thấy Âu Dương Vũ dắt tay Tiểu Nặc đi, không có ý quay đầu lại, sau đó còn nhỏ giọng nói: “Đêm nay ta sẽ ngủ cùng với Tiểu Nặc.”

“Vũ nhi... Nàng!” Giống như một chậu nước lạnh từ trên đầu đổ ập xuống người hắn, dập tắt đi ham muốn dục vọng khi nãy của hắn, Dạ Trọng Hoa hận lúc này không thể phi thân đến giữ chặt cánh tay nàng yêu cầu nàng cho hắn một lời giải thích.

Âu Dương Vũ kéo Tiểu Nặc bước nhanh ra ngoài, trong miệng giải thích “Vì phải ngủ nơi xa lạ nên ta sợ Tiểu Nặc không quen giường.” Dạ Trọng Hoa còn chưa kịp lên tiếng thì đã không thấy hai người bọn họ đâu cả.

Dạ Trọng Hoa trong nháy mắt, sắc mặt trầm xuống, đen như đáy nồi, đêm động phòng hắn đã dung túng bỏ qua cho nàng, nhưng không ngờ lần đầu tiên hắn lại tính toán sai sót như vậy, cư nhiên lại mang theo thằng nhóc làm kỳ đà cản mũi kia!

Âu Dương Vũ trở về phòng nằm trên giường dỗ Tiểu Nặc đi vào giấc ngủ, trong người rõ ràng cảm thấy mệt chết đi, nhưng vẫn không thể chợp mắt nổi. Trong đầu nàng không ngừng hiện lên khung cảnh kiều diễm đầy mê hoặc lúc nãy, từng nụ hôn như lửa nóng của hắn, từng ngón tay ấm áp nóng bỏng của hắn, những lời nói mềm nhẹ ôn nhu, đầy quyến rũ dụ hoặc không ngừng vang lên bên tai nàng. Âu Dương Vũ thật cảm thấy trong lòng ngứa ngáy không thôi.

Hết hạn ba tháng ước định của hai người bọn họ, nàng nào có quên nhưng hắn không hề đề cập với nàng, nàng thế nhưng cũng lại không muốn cùng hắn nói chuyện này. Bây giờ nàng thực sự không rõ trái tim mình đang thực sự muốn gì, trong lòng nàng đang nghĩ gì, có chút luyến tiếc không nỡ rời xa hắn. Ở bên cạnh hắn, nàng biết nàng phải đối mặt với biết bao nhiêu chuyện phiền toái, nhưng tại sao nàng vẫn cứ muốn được ngày ngày thấy gương mặt điên đảo chúng sinh kia, mỗi ngày cùng hắn trải qua một cuộc sống vợ chồng giản đơn hạnh phúc.

Đang nghĩ ngợi mông lung thì đầu giường đột nhiên hiện lên một cái bóng đen. Âu Dương Vũ nhịn không được bị cai bóng đen này làm cho hoảng sợ. Chẳng qua vì cái bóng đen này trên người vẫn tản ra một mùi hương hoa quỳnh quen thuộc nên nàng mới nhận biết được chủ nhân của cái bóng đó,chả phải là cái người đàn ông nàng vừa mới nhung nhớ trong đầu sao —— Dạ Trọng Hoa!

Rõ ràng ở trong phòng tối như vậy nhưng nàng lại có thể cảm nhận được ánh mắt đen sẫm đầy lạnh lùng đến đáng sợ của hắn, có chút hờn giận, ai oán bất đắc dĩ. Hắn vẫn lặng lẽ đứng yên đó, dường như đang nhìn nàng phán xét tội lỗi của nàng. Âu Dương Vũ da đầu có chút run lên, liền không khỏi nhỏ giọng hỏi: “Chàng...Chàng đến đây làm gì vậy?”Dạ Trọng Hoa hừ lạnh một tiếng, ngồi thẳng bên giường, đẩy Âu Dương Vũ vào một chút giọng thản nhiên ung dung nói: “Ngủ không được, không quen giường.”

Âu Dương Vũ nhịn không được nói thầm một câu: “Chàng nói là thật sao? Thật sự không quen giường a...”

Chàng nếu như không quen giường thì những lúc chàng hành quân kia thì chàng ngủ ở đâu hả, chẳng lẽ sẽ không ngủ sao?

“Ngủ!” Hắn có chút nhíu mày cúi đầu nhìn nàng, âm thanh có phần tức giận, bá đạo tuyên cáo, độc đoán ngang ngược!

Âu Dương Vũ a một tiếng, cũng không muốn chấp nhặt lời nói dối trắng trợn của hắn. Hắn quay đầu nhìn Tiểu Nặc đang ngoan ngoãn sung sướng an giấc phía bên trong kia liền nhẹ nhàng đứng dậy, bế hắn vào sâu bên trong giường, còn mình thì ở giữa nàng và tiểu tử đó, tìm tư thế nằm thoải mái, hắn mới hài lòng một chút vươn tay ôm nàng vào lòng mình vỗ nhẹ lưng nàng.

Dạ Trọng Hoa kìm lòng không được, hắn lại siết lấy thân hình nhỏ bé của nàng. Cảm giác mềm mại trong lòng khiến hắn thật hận không thể đem nàng hòa vào trong thân thể mình. Âu Dương Vũ nhịn không được chụp lấy tay hắn: “Đừng nhúc nhích, chàng ngủ đi.”

“Tẩu tử, tẩu tử, mau dậy đi!” Đêm nay đối với Dạ Trọng Hoa mà nói thật sự khiến hắn tức giận đến nói không nên lời, bị Vũ nhi từ chối giờ lại thêm một kẻ ăn không ngồi rỗi đến phá giấc ngủ vàng của bọn họ.

Âu Dương Vũ mơ mơ màng màng nghe được âm thanh ai đó gọi nàng liền có chút chau mày định gạt tay Dạ Trọng Hoa ra khỏi người mình thì nghe được âm thanh lãnh băng có chút giận dữ nói: “Để ta!”

Dạ Trọng Hoa vẻ mặt âm trầm bước ra thiếu chút nữa là vung chân đạp phăng tên Vân Thương này ra khỏi phòng càng xa càng tốt. Vân Thương cảm giác được cơn thịnh nộ được báo trước trên gương mặt tối sầm lại kia của Dạ Trọng Hoa,liền ngượng ngùng nói: “Dạ Nhị, ngươi mau gọi nha đầu dậy đi, Mộ Dung, Mộ Dung hắn...”

“Mộ Dung thì có liên quan gì đến Vũ nhi!” Dạ Trọng Hoa kiên nhận vô tâm buông một câu.

Vân Thương vội vàng,lo lắng nói: “Ai da, không phải, ngươi đừng hiểu lầm, chỉ là Tướng nhi, Tướng nhi bị bệnh!”

“Mộ Dung là kẻ vô dụng sao, bệnh của con trai hắn cũng không chữa được?” Dạ Trọng Hoa âm thanh lạnh lùng nói.

Vân Thương cực kì ảo não, nói: “Hai vợ chồng Mộ Dung bọn họ lại tiếp tục ầm ỹ lên! Ta thấy chỉ có nha đầu mới có thể khuyên giải được một chút thôi!”

Khi Dạ Trọng Hoa vẫn còn muốn đuổi tên Vân Thương này thì đã thấy Âu Dương Vũ ăn mặc chỉnh tề, khuôn mặt thanh tỉnh đứng phía sau Dạ Trọng Hoa. Trên giường Tiểu Nặc còn đang ngủ say, vừa rồi hai người nói chuyện Âu Dương Vũ đều đã nghe được, liền lo lắng nói: “Đi thôi, bệnh tình của Tướng nhi không nên kéo dài thời gian.”

Dạ Trọng Hoa tuy có chút không cam lòng nhưng nể tình Mộ Dung cùng hắn từ nhỏ đã là bằng hữu tốt, với cả việc dạo gần đây tâm tình của hắn bất định, hay gây gỗ cãi nhau với vợ hắn cho nên coi như Mộ Dung hắn cùng tên Vân Thương này nợ hắn một món nợ lớn, hắn phải khiến cho hai tên đó trả giá cho những việc ngu xuẩn mà mình đã làm đêm nay. Liền nhếch mép cười gian xảo với tên Vân Thương sau đó kéo Âu Dương Vũ bước nhanh đến phòng của Vương Nhược Hi.Vân Thương vừa nhìn thấy nụ cười đó liền biết chắc hắn cùng với tên Mộ Dung phải gánh hậu quả đáng sợ đến đâu, trong lòng không ngừng run lên. Dạo trước chỉ vì đến nháo loạn nhờ hắn cho ở vài hôm trong phủ nhằm trốn lão ba chết tiệt kia suốt ngày không ngừng bảo hắn phải đi kiếm vợ rồi sinh cháu chắt cho ông ấy, và rồi hậu quả của việc làm ảnh hưởng đến tâm trạng của hắn chính là một tháng giải quyết cho hắn hết toàn bộ tất cả mớ công việc trị dân nơi địa phương, còn hắn thì mỗi ngày nhàn hạ, lấy đọc sách làm thú vui, chơi cờ làm trò để giải khuây. Chọc giận tên Dạ Trọng Hoa này thà uống thuốc độc tự tử còn hơn a, tên Mộ Dung chết tiệt!

Ba người vội vàng đi tới thì đã thấy Mộ Dung Vân Thù đang đứng một bên, sắc mặt âm trầm.

Vương Nhược Hi ngồi bên giường ôm con trai mình, nước mắt ngắn dài. Sắc mặt của nàng cực lạnh, lời nói cũng tràn ngập hận ý: “Mộ Dung Vân Thù, ta thật sự ghê tởm đến vậy sao?Ngay cả phòng của ta mà ngươi cũng không muốn bước vào? Tướng nhi không thoải mái, ta phân phó cho nha hoàn gọi ngươi đến đây đã hơn nửa canh giờ, tại sao đến bây giờ ngươi mới tới? Ngươi có phải muốn Tướng nhi chết mới vừa lòng phải không?”

Mộ Dung Vân Thù đứng một bên trầm mặc không nói gì, hắn bày ra vẻ mặt cực kỳ chán ghét Vương Nhược Hi, chỉ đưa mắt nhìn Mộ Dung Tướng bằng ánh mắt long lắng ảo não. Chợt lại nghe Vương Nhược Hi lên tiếng trào phúng nói: “Ngươi nghĩ rằng ta sẽ còn gởi gắm hy vọng gì vào cái tình cảm vợ chồng bao nhiêu năm qua sao? Vương Nhược Hi ta hôm nay tuyên bố cho ngươi biết, mặc dù Mộ Dung Vân Thù ngươi có còn chút tâm tư với cái loại tình cảm vợ chồng này thì ta cũng chỉ cảm thấy ghê tởm.”

“Mộ Dung Vân Thù, nếu như ngươi còn nghĩ đến cái người đàn bà ác độc phá chuyên đi phá hoại hạnh phúc gia đình người khác kia thì ngươi đi theo cô ta luôn đi! Ngươi cút đi! Cút mau đi!” Vương Nhược Hi không còn lý trí, cực kì thương tâm, gào thét đến khàn cả họng.

“Được lắm, Vương Nhược Hi, vậy cô đưa Tướng nhi cho ta, ta sẽ xem...” Mộ Dung Vân Thù tức giận quát một tiếng, tiến lên từng bước, muốn giật lấy Mộ Dung Tướng từ tay Vương Nhược Hi.

Vương Nhược Hi cũng ôm chặt lấy Mộ Dung Tướng không buông, trong miệng tiếp tục nói: “Ngươi không cần phải làm thế, nếu như không muốn nhìn thấy hai mẹ con ta nữa thì hai người bọn ta sẽ đi thật xa, đi đến một nơi không có ngươi. Đời này ngươi đừng hóng có cơ hội được chạm vào Tướng nhi, ngươi đừng hòng, ta không tin trên thế gian này không có mà không thể cứu được Tướng nhi!”

Vương Nhược Hi hoàn toàn đắm chìm trong cảm xúc phẫn hận cùng đau đớn của mình, không có để ý đến Mộ Dung Tướng bất an nằm trong lòng nàng, hô hấp mỏng manh, khuôn mặt nhỏ nhắn hồng hồng đỏ hừng hực, mày túc nhăn lại có vẻ như cực kì khó xử.

Hai người vẫn không ai chịu nhường ai, ai cũng có lòng tự cao riêng của mình cứ như thế này sẽ lại liên lụy đến đứa nhỏ vô tội kia mất, Âu Dương Vũ không ngừng lo lắng cho tình trạng của thằng bé liền lạnh lùng nói: “Này hai người làm cha làm mẹ như thế mà coi được sao? Thằng bé đã bệnh như vậy, hai người còn muốn ở đây tranh cãi ầm ĩ?”

Vương Nhược Hi bị Âu Dương quát một tiếng mới phục hồi tinh thần, mắt không ngừng nhìn Mộ Dung Tướng trong lòng mình, có chút rối bời: “Ta...”

“Để muội xem sao.” Âu Dương Vũ lập tức tiến lên, kéo cánh tay của Tướng nhi trong lòng Vương Nhược Hi cẩn thận xem xét mạch tượng.

Vương Nhược Hi lúc này tim đều co thắt đến cực đại, nàng đã sớm nghe nói tài nghệ y thuật của Âu Dương Vũ nên cũng tin tưởng phần nào vào nàng.

Mộ Dung Vân Thù đương nhiên là cực kỳ đặt niềm tin vào Âu Dương Vũ, thần sắc lo lắng nhìn Mộ Dung Tướng lên tiếng hỏi han: “Tướng nhi, con trai ta có sao không?”

Vốn là thần sắc lạnh nhạt, Âu Dương vũ mày không khỏi dần dần nhíu lại, sau một lúc lâu mới ngẩng đầu lên nhìn về phía Vương Nhược Hi, lên tiếng hỏi: “Tướng nhi vẫn hay thường xuyên phát sốt như vậy?”

Vương Nhược Hi trong mắt có chút kinh ngạc, vội vàng nói: “Đúng thế, vài năm trước, Tướng nhi đã bắt đầu liên tục phát sốt, một tháng hai lần ở tại nhiều thời gian khác nhau, nếu như nghiêm trọng hơn thì có thể một tháng năm lần.”

Âu Dương Vũ trong lòng đã có thể xác định được căn bệnh mà Tướng nhi mắc phải, chỉ tùy ý hỏi: “Cơ thể Tướng nhi rất suy nhược, đúng không?”

Vương Nhược Hi đột nhiên nhớ tới việc nhiều năm trước bản thân mình đã rất vất vả nuôi dưỡng Mộ Dung Tướng, có đôi khi thậm chí là là nửa đêm vì thấy con trai mình không ngừng sốt cao, đau đớn kia, nàng nhiều lần cứ ngỡ là đã mất đi nó, nhiều lần đau lòng chua xót như vậy khiến nàng nhịn không được vươn tay lau đi nước mắt, gật gật đầu.

Mà một bên Mộ Dung Vân Thù lúc này cũng không thể tin vào mắt mình, hắn vì không thường xuyên ở nhà cho nên số lần thăm con rất ít, cũng không để ý đến bệnh trạng của nó.

Âu Dương Vũ hít sâu một hơi, tận lực dùng bình thản ngữ khí nói: “Tướng nhi trúng độc đã được một thời gian dài, lượng độc tuy không hấp thụ nhiều vào trong cơ thể nhưng một khi đã đi vào máu thì sẽ rất khó phát hiện ra. Cứ như vậy cho đến khi độc tố dần dần tích tụ vào trong máu sẽ tấn công đến hệ miễn dịch, đó chính là lý do tại sao cơ thể Tướng nhi lại suy nhược, sức đề kháng yếu như vậy.”

P/s: Thực sự ta cũng rất buồn vì không được mỗi ngày cũng được nghe chị em than vãn, đòi chém đòi giết, và gần đây là đòi nợ nữa...Ta thấy khoảng thời gian đó thật vui a..thỉnh thoảng lại đọc mấy cái bình luận hăm dọa của vài nàng, ngồi cười như con bệnh để rồi sau đó bị con bạn chửi mắc bệnh tự kỷ..aizz...Ta hy vọng mặc dù thời gian đọc truyện của các nàng dần dần bị hạn chế, nhưng vẫn phải luôn ủng hộ Ta nha...hông Ta nản ta dẹp hớt luôn bây giờ a..*lườm*