Thần Y Sủng Phi Của Tà Vương

Chương 126: Dạ Trọng Hoa ta không có nhàm chán như vậy




Ngày hôm sau đội kỵ binh rời núi hoang tiếp tục lên đường. Cho đến khi trời tối thì bắt gặp được một chỗ khách trọ. Âu Dương Vũ trong lòng mừng như điên. Dù thế nào thì ở nơi này cũng thoải mái và tốt hơn so với việc dã ngoại ngoài trời kia, chỉ có điều...

Dạ Trọng Hoa vừa đến khách trọ liền sai người phân phó cho tiểu nhị chuẩn bị bể nước ấm còn cho người nói với nàng muốn đích thân nàng đến tắm rửa, hầu hạ hắn.

“Lại đây!” Dạ Trọng Hoa ngồi ở trong bể nước ấm đột ngột lên tiếng mà không hề quay đầu.

Âu Dương Vũ cùng ở chung phòng với hắn, mà bây giờ trời lại tốt đen như mực. Nếu như nàng nói rằng muốn ra ngoài tản bộ hóng mát thì là chuyện không thể làm được: “Có chuyện gì, Ninh vương điện hạ?”

“Đường xá xa xôi, bổn vương quả thực rất mệt, nàng giúp bổn vương tắm rửa.” Dạ Trọng Hoa thản nhiên lên tiếng tựa vào thành bể, âm thanh có mang chút hàm ý ra lệnh, bắt buộc, hai tay hắn tùy ý khoát lên hai bên, nhíu mày nhìn nàng “Bổn vương là bệnh nhân, vương phi phải săn sóc cho bổn vương.”

“ Dạ Trọng Hoa, chàng đùa à, ta...”

“Nếu không lại đây, bổn vương đành phải đích thân ra tay rồi.” Thấy Âu Dương Vũ vẫn đứng im một chỗ, Dạ Trọng Hoa dứt lời liền đứng lên, cả người trần trụi, làn da màu đồng và cơ bắp rắn chắc với sức mạnh hơn người của Dạ Trọng Hoa dần lộ ra trước mắt Âu Dương Vũ, thân hình có tỷ lệ hoàn hảo của hắn khi ướt đẫm mang lại cảm giác vô cùng gợi cảm, đôi chân săn chắc thẳng tắp kia, vòm ngực rộng kia..Khí chất vương giả quý phái kết hợp với thân hình gợi cảm hoang dã của hắn đã tạo nên sức hấp dẫn đặc biệt. Nàng lúc này dường như không thể ngăn việc mặt mày ngày càng đỏ đậm, những ý nghĩ không thuần khiết cứ quay cuồng trong đầu nàng, ngay lập tức liền khống chế cảm xúc nhanh chóng chạy về phía hắn: “Được rồi, ta lại đây, ta giúp chàng lau người!”

Nàng lên tiếng thương lượng nói: “Trước hết, chàng có thể ngồi xuống được không a...”

Dạ Trọng Hoa khẽ nhíu mày nhìn nàng, cũng không nói gì, nhắm mắt ngồi tựa vào bồn tắm. Đối diện với thân hình không một chút che đậy của hắn, Âu Dương Vũ bất giác đỏ mặt lên tiếng nhắc nhở hắn nhưng Dạ Trọng Hoa căn bản cũng không quan tâm đến chuyện bản thân mình trần trụi trước mặt nàng, nhưng khi nhìn thấy bộ dáng ngại ngùng, sắc hồng thấp thoáng trên mặt của Âu Dương Vũ trong lòng liền cảm thấy vô cùng thư thái, không khỏi lên tiếng trêu chọc nàng một chút: “Vũ nhi, động tác nàng quá chậm, là ngượng sao?”

“Chàng ngậm miệng ngay lập tức cho ta!” Âu Dương Vũ không dám đặt mắt lên trên người hắn, đây là lần đầu tiên nàng giúp một người đàn ông tắm rửa nên trong lòng không khỏi dâng lên cảm giác ngượng ngùng, chỉ biết lặng lẽ cầm chiếc khăn ướt lau nhẹ nhàng xung quanh chỗ bị thương của hắn.

Đột nhiên Dạ Trọng Hoa mở miệng, phá tan bầu không khí im lặng: “Sao vậy, Vũ nhi, bị thân thể của bổn vương mê hoặc sao? Đột nhiên lại nghe lời nhu thuận như vậy?”

“Ta đang tập trung vào chuyên môn, chàng đừng nhiều lời!” Âu Dương Vũ mặt đỏ lên, tốt nhất vẫn không nên mở miệng gây sự với hắn, nếu không mỗi lần hắn mở miệng nói ra những lời ái muội, tà mị nàng chắc chắn sẽ không thể tiếp chiêu được.Lý do khiến cho Âu Dương Vũ thật sự thuận theo ý hắn như vậy là vì trong một khoảng cách gần như vậy, nàng có thể nhìn thấy trên lưng hắn xuất hiện vài vết sẹo ngắn dài tuy đã khôi phục nhưng vẫn còn lưu lại vài vết hồng nhạt. Lưng hắn nhiều vết sẹo như vậy, nhất định hắn đã chịu rất nhiều đau đớn. Nàng xem xong có chút đau lòng. Để có được vị trí hôm nay hẳn hắn đã phải trải qua một cuộc sống không dễ dàng gì, hắn thực sự đã rất vất vả, tuy rằng hắn chưa bao giờ tâm sự hay nói với nàng về quá khứ của hắn.

Nghĩ như vậy, lực trên tay nàng mỗi lúc một nhẹ, động tác cũng có chút chần chừ.

“Sao thế?” Dạ Trọng Hoa nhận thấy sự khác thường của nàng liền lên tiếng hỏi.

Âu Dương Vũ rầu rĩ nói: “Không có gì.”

Nàng giúp hắn lau sạch phần lưng xong liền đem khăn ném vào người hắn: “Phần phía trước chàng tự lau đi.”

Âu Dương Vũ đang định rời đi, một cánh tay dài liền vươn ra nắm chặt lấy tay nàng: “Ta có cho phép nàng rời đi sao?”

Âu Dương Vũ nhịn xuống cảm giác muốn mắng hắn một trận, cái gì mà thương thế còn chưa khỏi hắn, cái gì mà mắt còn chưa khôi phục hoàn toàn chứ, nắm tay nàng chặt và chuẩn thế kia mà dám lừa nàng như vậy.

Nàng giãy dụa một lúc vẫn không thoát khỏi lực nắm của hắn, đành phải cầm lấy khăn ướt lúc nãy, vẻ mặt tức giận cùng ngượng ngùng đan xen nhau lung tung lau trước vòm ngực hắn: “Xong rồi! Dạ Trọng Hoa, nếu chàng còn dám ra lệnh cho ta lau ở chỗ nào đó, ta sẽ tức giận cho chàng xem!”

“Vương phi, bổn vương thắc mắc không biết chỗ nào đó là chỗ nào?”

[ Thôi nghĩ đen tối..thôi nghĩ đen tối...á á..a..a. * phụt máu mũi*, “ Bác sĩ, cần gấp xe cứu thương, bệnh nhân mất máu quá nhiều”]

Âu Dương Vũ nhìn vẻ mặt thản nhiên trêu chọc của Dạ Trọng Hoa liền ngượng chín mặt, chết tiệt, Tên Dạ Trọng Hoa chết bầm này, nàng mặc kệ liền xoay người bước đi.

Dạ Trọng Hoa rất nhanh cũng đứng lên mặc một bộ khoác áo bào thoải mái bên ngoài, sau đó hắn đưa một chiếc khăn lớn đến cho Âu Dương Vũ, cất giọng trầm trầm: “Giúp ta lau khô tóc!”

Âu Dương Vũ lúc này cũng không có cự tuyệt, buổi tối nếu như hắn ngủ với mái tóc ẩm ướt kia thì cũng không tốt. Dạ Trọng Hoa ngồi trên ghế bên cạnh, nàng đứng ở sau người, dùng khăn cẩn thận lau mái tóc đen huyền mềm mại. Bởi vì mới tắm rửa qua cho nên trên người hắn mang theo một hương thơm nhè nhẹ khoan khoái rất dễ chịu. Âu Dương Vũ lúc này không khỏi bất lực nghĩ, nếu như có thể sử dụng máy sấy thì tốt rồi.

Dạ Trọng Hoa ánh mắt bán mị, trong lòng vô cùng ấm áp. Vũ nhi của hắn đang ở bên cạnh hắn, giúp hắn tắm rửa, giúp hắn lau khô tóc, một cuộc sống đơn giản, hạnh phúc như vậy hắn muốn cùng nàng như vậy cả đời.

Âu Dương Vũ sau khi đã lau khô tóc hắn xong thì đột nhiên Dạ Trọng Hoa bắt lấy cổ tay áo nàng: “Đi, lên giường!”

“Lên, lên giường làm cái gì?!” Âu Dương Vũ trừng mắt liếc hắn: “À! Dạ Trọng Hoa! Ta còn chưa có tắm a!””Có qua có lại, bổn vương giúp nàng.” Dạ Trọng Hoa thản nhiên lên tiếng, đôi mắt xinh đẹp chợt sáng lên nhìn chằm chằm nàng như muốn câu dẫn dụ hoặc nàng.

Âu Dương Vũ nghiến răng nghiến lợi, Trọng Hoa, chàng có biết ta bây giờ rất muốn đánh nhau với chàng hay không hả?!

Ngày hôm sau, Âu Dương Vũ cùng Dạ Trọng Hoa thức dậy rất sớm, Dạ Trọng Hoa đang chuẩn bị đưa Âu Dương Vũ ra ngoài ăn sáng. Có điều chỉ là vừa mới bước ra khỏi khách trọ thì chợt nghe xung quanh âm thanh nháo loạn ầm ầm, một đám người tụ tập cùng nhau đứng một chỗ, không ngừng kêu la gào thét!

Âu Dương Vũ phân phó người đến hỏi thăm một chút chuyện tình xảy ra, một lát sau đã có người đến bẩm báo: “Vương phi, thuộc hạ nghe nói ở trong khách trọ phát hiện ra một tiểu hài tử mắc bệnh đậu mùa, bây giờ tên nhóc đó đang bị mọi người ném ra ngoài, bọn họ nói muốn thiếu cháy hắn!”

Âu Dương Vũ nghe vậy liền biến sắc, thiêu chết người vẫn còn sống sao?! Bởi vì sinh bệnh mà bị thiêu cháy sao? Những người này thật đúng là ích kỷ lạnh bạc.

Bên tai tiếng động càng lúc càng lớn, càng rầm rĩ càng rõ ràng, âm thanh từ trong đám người đó không ngừng lọt vào tai Âu Dương Vũ: “Thiêu cháy hắn! Thiêu cháy hắn đi!”

“Mau đốt hắn đi, còn có những thứ gì mà hắn đã dùng qua tất cả đều mang ra đây thiêu hủy hết, nếu không tất cả chúng ta cũng sẽ bị lây bệnh!” Có người trong đám đó hét lớn.

“Đúng vậy!Thiêu hắn đi!”

“Thiêu đi!”

Bệnh đậu mùa này ở thế giới hiện đại của nàng đã có vắc xin phòng bệnh đối với một tiểu hài tử lại càng không phải là không có cách chữa trị, bệnh đậu mùa này đòi hỏi người bệnh phải kiên nhẫn, chịu khó, tốt nhất là quên đi những cơn ngứa ra hành hạ thì chỉ trong một thời gian ngắn bệnh sẽ nhanh chóng biến mất và không gây những biến chứng nguy hiểm khác. Nhưng ở thế giới cổ đại lại là một chuyện liên quan đến sống còn đối với người bị nhiễm căn bệnh này, họ vẫn còn chưa có khái niệm và cách chữa trị loại bệnh này, cho nên thái độ của những người ở đây cũng hoàn toàn không sai.

Âu Dương Vũ hai hàng lông mày nhíu chặt, tiến lên từng bước: “Mọi người bình tĩnh một chút, đừng reo hò ầm ĩ, ta là đại phu, ta đến xem bệnh.”

Âm thanh của nàng không cao không thấp, nhưng cũng có một sức ảnh hưởng rất lớn, tiếng ồn xung quanh ngay lập tức im bặt, bọn họ đưa mắt nhìn qua thì phát hiện người vừa mới lên tiếng kia kia chính là một cô gái trẻ tuổi. Vốn những người đứng xung quanh hầu như không dám lại gần tiểu nam hài này nên rất nhanh mọi người cũng tách ra một bên. Âu Dương Vũ vừa định đi vào thì đã bị Dạ Trọng Hoa ở phía sau giữ chặt tay nàng, sắc mặt có chút nghiêm trọng cùng lo lắng: “Đừng xen vào.”

“Trước đây ta cũng từng mắc bệnh thủy đậu này, không có gì đáng lo ngại, chàng yên tâm cứ đứng ở đây chờ ta đừng nhúc nhích.” Âu Dương Vũ nói xong, lại phát hiện Dạ Trọng Hoa vẫn như cũ không chịu buông tay nàng, sau đó đột nhiên lại ôm chặt lấy eo nàng, đôi mắt u ám, mày khẽ nhíu chặt có chút bực bội, âm thanh hắn lạnh lùng vang lên: “Phiền phức, bổn vương đi cùng nàng!”Âu Dương Vũ cùng Dạ Trọng Hoa đi đến liền phát hiện nằm trên mặt đất chính là một cậu bé tầm sáu bảy tuổi.

Bởi vì bị người khác dùng thảm quấn lại quăng ra ngoài tóc tai hỗn độn sắc mặt tái nhợt, cho nên thoạt nhìn hắn trông vô cùng chật vật.

Nàng có thể nhận ra cậu nhóc này có khuôn mặt không tồi rất xinh đẹp ngũ quan tinh xảo, lông mi vừa dài vừa kiều, chỉ có điều vì mắc phải bệnh đậu mùa cho nên mặt mày tay chân đều nổi mụn nước khắp người đều nóng hổi, sắc mặt đỏ bừng, cậu bé đó trông có vẻ rất khó chịu nhưng cũng không rên lên một tiếng, chỉ biết gắng gượng cắn chặt môi mình. Nhìn thấy bộ dáng chịu đựng nhẫn nhịn nổi đau đớn không ngừng xâm lấn khắp người như vậy khiến cho người ta cảm thấy đau lòng, đôi mắt hắn khép hờ, thần sắc bên trong cũng không có chút gì kinh sợ...

Hắn đưa mắt im lặng nhìn mọi người xung quanh, đôi mắt dường như ẩn chứa một loại mang tên tuyệt vọng.

Âu Dương Vũ bị ánh mắt của hắn làm chấn động không thôi. Một câu bé bình thường như vậy lại có một ánh mắt phức tạp đến thế sao?

Cậu bé đó đột nhiên đưa mắt vô thức nhìn Âu Dương Vũ, Âu Dương Vũ chống lại ánh mắt của hắn, giống như hai người đã từng quen biết trong phút chốc tâm không khỏi run lên.

Nàng không phải thuộc dạng người thích xen vào chuyện của người khác nhưng lại không thể khống chế bản thân đứng trơ mắt nhìn một cậu bé nhỏ tuổi bị mọi người xung quanh coi rẻ đòi thiêu cháy, nàng âm thanh lạnh lùng nói: “Ban ngày ban mặt lại đi đối xử tàn nhẫn với một tiểu hài tử như thế sao?”

Một thiếu phụ to gan liền bước lên đứng trước mặt Âu Dương Vũ không chút nể nang, cười lạnh nói: “Cô nương không hiểu chuyện thì đứng nên xía mũi vào, thằng nhóc đó mắc bệnh đậu mùa là căn bệnh nan y không thể chữa trị! Chỉ còn cách thiêu hắn đi thì mới không làm liên lụy đến chúng ta!”

Những người xung quanh vốn đứng im lặng thì sau khi nghe xong những lời nói vừa rồi của người thiếu phụ liền ồn ào như vỡ chợ phụ họa theo. Lúc này bọn họ liền chĩa mũi giáo vào người Âu Dương Vũ, Dạ Trọng Hoa đứng một bên dường như đã nhẫn nhịn quá đủ, mày không khỏi nhíu lại, ánh mắt càng phát ra hàn băng, định lên tiếng lại bị Âu Dương Vũ nắm chặt tay lắc đầu trấn an.

Bất ngờ, một tên thanh niên trong đám đó nói: “Không chết cháy cũng được thôi nhưng nếu hắn có thể tự cút xéo khỏi đây, thì chúng ta sẽ đồng ý tha mạng cho hắn. Nhưng bây giờ cô nương mở to mắt ra mà xem,hắn ngay cả đứng lên cũng không nổi thì chẳng lẽ cô nương một tự tay giúp thằng nhóc đó sao?”

Âu Dương Vũ nhìn mọi người xung quanh trừng mắt cảnh cáo về phía nàng, liền nói một câu khiến mọi người xung quanh đều ngỡ ngàng hoảng sợ: “Ta có thể chữa trị cho hắn.”

Nhìn bộ dáng bĩnh tĩnh thản nhiên của nàng, đôi mắt thanh u, thần sắc tự tin khiến cho những người khác mặc dù vốn không tin nhưng trong lòng đột nhiên nảy sinh cảm giác nàng có thể thực hiện được điều nàng vừa nói.

Âu Dương Vũ đi đến bên cạnh cậu bé, ngồi xổm xuống cẩn thận xem xét mạch cổ tay của hắn.

Cậu bé dường như cảm giác được có ai đó đang chạm vào mình liền mở hai mắt mông lung nhìn về phía cô gái trước mắt mình, hắn ngay lập tức liền cảm thấy người này xinh đẹp hiền lành giống như vị tỷ tỷ tiên nữ trên trời. Hắn biết nàng đang cứu hắn liền đưa ánh mắt thân thiết nhìn nàng, môi khẽ cong lên một nụ cười tươi.Âu Dương Vũ nhìn thấy nụ cười ngây thơ của cậu bé này trong lòng rung động thương cảm không thôi. Nàng mới vừa rồi xem qua phát hiện cậu bé này chỉ mới bị bênh thủy đậu ở giai đoạn đầu, trên mặt tuy xuất hiện những nốt phồng ban đỏ nhưng cũng may là chưa sinh mủ.

Âu Dương Vũ trong lòng thoáng yên tâm, liền vươn tay ôm cậu bé lên, bây giờ tiểu tử này nếu cứ nằm ở ngoài này chắc chắn sẽ dễ bị trúng gió, những người này thật đúng là nhẫn tâm! Dạ Trọng Hoa thấy thế định cản nàng một phen, nhưng Âu Dương Vũ vẫn ôm chặt không buông quay đầu về phía Dạ Trọng Hoa cười nói: “Yên tâm, chàng đừng lo,ta không sao.”

Khi trở lại khách trọ, chưởng quầy nhìn thấy Âu Dương Vũ ôm cậu bé này vào sắc mặt ngay lập tức tái nhợt, ngăn ở cửa, nhưng lại không dám tiến lên: “Cô nương, cô nương không thể làm như vậy...” Nếu như tên nhóc này ở lại đây sẽ khiến cho những khách nhân ở đây trở nên hoang mang, quan trọng là hắn sẽ lây căn bệnh quái ác này khắp toàn bộ khách trọ này mất, thử hỏi từ nay về sau hắn làm sao có thể sống sót qua ngày được đây...

Âu Dương Vũ thản nhiên liếc hắn một cái, lạnh lùng nói: “Cho ngươi mười lượng vàng có đủ không?”

Chưởng quầy vừa nghe đến vàng, trên mặt lộ ra vài phần tươi cười, nhưng sau đó lại có chút khó xử: “Nhưng... Nhưng là...”

Dạ Trọng Hoa thấy Âu Dương Vũ dường như đã quyết tâm làm việc này cho nên cũng đành bất đắc dĩ tiến lên không chút nể nang, lạnh lùng đưa mắt về phía chưởng quầy ngữ điệu trầm thấp nhưng lại gây tính sát thương cao: “Chê ít sao?”

Thần linh ơi! Vị vương gia này khí chất bức người đến vậy hắn dù có muốn từ chối cũng không thể, ánh mắt lạnh lẽo như hầm băng, chưởng quầy một câu cũng không dám lên tiếng.Chỉ có thể trơ mắt nhìn sau đó định thần lại liền lắp bắp nói: “ Thưa vương gia, tiểu nhân không có ý đó.”

Dạ Trọng Hoa vốn không thích nhiều lời liền không thèm liếc hắn một lần đưa Âu Dương Vũ cùng đứa nhóc đó mang về phòng giúp hắn lên giường đắp chăn cẩn thận. Sau khi đã chuẩn bị xong xuôi cho hắn liền sai người phân phó: “ Chuẩn bị nước ấm, sau đó mang vài bộ y phục sạch sẽ đến đây.”

Dạ Trọng Hoa khẽ nhíu mày nhìn thấy bộ dáng lo lắng của Âu Dương Vũ dành cho thằng nhóc này trong lòng có chút bực bội, chua chát. Đột nhiên lại nhặt được một thằng nhóc sau đó lại còn được Vũ nhi chăm sóc. Đợi khi nào Vũ nhi chữa khỏi bệnh cho tiểu tử này, hắn sẽ lập tức ném tên nhóc đó đi một nơi nào đó, tránh để trái tim của nàng phải chất chứa thêm nhiều tên khác giới khác... mệt tim, trong tim nàng chỉ có thể duy nhất một vị trí là hắn.

Âu Dương Vũ quay đầu lại bắt gặp được ánh mặt lãnh băng của Dạ Trọng Hoa, nàng nhìn thấy được sự khó chịu đang bùng cháy trong mắt hắn, trong lòng không khỏi cảm thấy buồn cười, bất đắc dĩ chỉ một bên ghế dựa, nói: “Chàng định đứng mãi đó sao, ngồi đi.”

Dạ Trọng Hoa vẫn lạnh lùng đứng đó, hừ một tiếng, dường như vô cùng mất hứng, sau đó cũng không nói gì ngồi bên ghế tự mình thưởng trà.

Nàng giỏi lắm, đợi bổn vương thu phục nàng thế nào. Bổn vương nhẫn.

Âu Dương Vũ cũng không thèm để ý đến hắn từ trong lòng lấy ra một cái chiếc hộp thủy tinh nhỏ bên trong đựng thuốc kháng sinh sau đó hút hết vào trong ống tiêm tiêm vào cậu bé kia. Khi kim tiêm đâm vào da thịt, cậu bé mày có chút nhăn lại nhưng cũng không có kêu ra tiếng, khi đã hoàn thành xong, Âu Dương Vũ đem ống tiêm rút ra.

Thoáng thở dài, biến chứng thường gặp nhất ở bệnh đậu mùa chính là bị nhiễm trùng tại các nốt đậu. Những người bị biến chứng này nếu không chữa trị kịp thời, tổn thương sẽ ăn sâu, lan rộng nên cho dù được chữa khỏi vẫn có thể để lại nốt sẹo rỗ gây mất thẩm mỹ, nặng hơn còn dẫn đến viêm mô tế bào, nhiễm trùng máu. Mà thời gian trị liệu cho bệnh này rất dài, chất kháng sinh chỉ là phương án dự phòng của nàng, nó chỉ có thể ngăn chặn bệnh không chuyển qua giai đoạn hai, chỉ cần cẩn thận chăm sóc cậu nhóc này vài ngày sau đó lại thường xuyên truyền nước tiêm vào chút chất dinh dưỡng thì tình trạng cũng sẽ từ từ lắng xuống không có gì đáng ngại.

Lúc này hạ nhân liền đi vào bẩm báo nước ấm đã được chuẩn bị tốt, Âu Dương Vũ bản thân mình còn định tự tay mình giúp cậu nhóc này tắm rửa thì lại bị sắc mặt âm trầm lãnh băng của Dạ Trọng Hoa, hắn trừng mắt nhìn nàng tỏ vẻ không đồng ý, tuy chỉ là một đứa trẻ nhưng nó vẫn là đứa con trai, là nam hài!

Tên Dạ Trọng Hoa này có cần phải quan trọng hóa vấn đề này như vậy không? Âu Dương Vũ cũng đành bất đắc dĩ lén lút từ trong không gian lấy một bộ bao tay cùng khẩu trang y tế sau đó gọi một tên hộ vệ dặn dò hắn một số chuyện cần làm khi tắm rửa cho cậu nhóc, vì một khi đã mắc bênh đậu mùa thì vệ sinh sạch sẽ là một trong những chuyện quan trọng hàng đầu cần được quan tâm, lại còn phân phó hắn giúp cậu nhóc thay y phục sạch sẽ .

Tên hộ vệ kia sau khi cẩn thận tắm rửa mặc y phục sạch sẽ cho cậu bé đó xong thì trông sắc mặt của cậu nhóc này cũng đã khá hơn rất nhiều, không còn khó coi như trước nữa. Âu Dương Vũ vươn tay sờ trán hắn, hình như cũng đã hạ sốt rồi. Đột nhiên hắn nở nụ cười rạng rỡ với Âu Dương Vũ nhỏ nhẹ kêu một tiếng: “Tỷ tỷ.”

P/s: Ta bảo các nàng đúng là cơn ác mộng của ta mà..nào là có nàng đòi đốt nhà ta, nào có nàng hâm dọa ta..Ta thật..đáng xương... các nàng nào có biết ta vất vả thế nào mới kiềm chế việc không xem anime mà edit bồi các nàng a..*chấm nước mắt*...Nếu ta nói mai ta không post chương tiếp thì các nàng có thịt ta không??