Thần Y Sủng Phi Của Tà Vương

Chương 117: Cuối cùng cũng rời xa chàng




Trình tướng quân bước nhanh vào, đi theo phía sau chính là con gái ông ấy Trình Cẩm.

Trình tướng quân vừa nhìn thấy Dạ Trọng Hoa, liền lập tức tiến lên quỳ xuống nói: “Phi Bạch, ta đưa Cẩm nhi đến đây để nhận lỗi với con, bọn ta nguyện cúi rập đầu cầu xin....”

Trình tướng quân lôi Trình Cẩm lên, Trình Cẩm ở phía sau lên quỳ bên chân Dạ Trọng Hoa, than thở khóc lóc: “Nhị ca, Cẩm nhi sai rồi, Cẩm nhi biết sai rồi, Nhị ca có thể tha thứ cho Cẩm nhi lần này nữa thôi có được không?”

Trình Cẩm thấy Dạ Trọng Hoa vẫn điềm nhiên không lên tiếng liền tiến lên nắm chặt ống tay áo hắn, thanh âm nghẹn ngào: “Cầu xin Nhị ca đừng rời xa Cẩm nhi đừng ghét bỏ Cẩm nhi, Cẩm nhi hứa với Nhị ca từ nay về sau nhất định nguyện trở thành nô tỳ hầu hạ Nhị ca hết đời!”

“Hạ lưu!” Đôi môi mỏng manh của Dạ Trọng Hoa không khách khí phun ra hai chữ, Dạ Trọng Hoa tỏ ý chán ghét đẩy tay Trình Cẩm đang nắm lấy tay áo mình ra, Trình Cẩm trong mắt hiện lên một tia hoảng sợ, còn định muốn nói gì nữa, thì đột nhiên nhìn thấy Vân Thương từ bên ngoài mang theo vài tên nam nhân tiến vào. Vân Thương ghé vào bên tai Dạ Trọng Hoa nói vài câu, Dạ Trọng Hoa ngồi tao nhã trên ghế, ra lệnh cho Vân Thương bảo tất cả bọn họ quỳ xuống sau đó thanh âm mang theo một chút châm biếm trêu chọc: “Trình tướng quân, một trong năm vị nam tử đều mới là con rể của Trình gia, còn về phần cô Trình Cẩm đây đã hiến thân cho ai thì bổn vương ta không rõ, hay là ngươi mau suy nghĩ tìm ra ai đó cùng với Trình Cẩm gả đi. Nể mặt giao tình nhiều năm giữa chúng ta, bổn vương tất nhiên sẽ đưa lễ vật hậu hĩnh.”

Trình Cẩm nhìn thấy những tên nam nhân đang quỳ trước mặt mình, trong đó có hai người là ngày ấy đã làm nhục nàng, ba người còn lại chính là ba người mà mình đả bán thân để phục vụ, loại vũ nhục, nhục nhã này nàng sao có thể quên được, mà khi nỗi sợ hãi của nàng đang thực sự ở trước mặt nàng, thân thể của nàng dường như không khống chế nổi run lên bần bật, sắc mặt của nàng tái nhợt, cơ hồ muốn ngất xỉu đi.

“Thì ra nàng ấy thật sự là con gái của Trình tướng quân a...” Một tên nam nhân trong đó trên mặt lộ vẻ sung sướng, hắn quỳ trên mặt đất vui sướng rập đầu về phía Trình tướng quân nói “Tiểu nhân nguyện ý, tiểu nhân vô cùng nguyện ý!”

“Súc sinh!” Trình tướng quân sắc mặt đầy tức giận, hung hăng giơ chân đá thẳng vào ngực tên vừa mới lên tiếng!

“Nếu người ta đã nguyện ý, bổn vương nguyện thay hắn chuẩn bị sính lễ.” Dạ Trọng Hoa lạnh lùng cười lạnh, Trình Cẩm trong lòng vẫn tương tư tâm niệm mỗi Dạ Trọng Hoa vậy mà nay Dạ Trọng Hoa lại làm như vậy với nàng. So với việc truy bắt đuổi giết nàng còn khó chịu, đáng sợ hơn, sắc mặt của nàng chợt u ám, chạy thẳng về phía cây cột va đập một cái thật mạnh.

“Bốp!” Âm thanh nặng nề nơi trán va mạnh vào cây cột, Trình tướng quân thật sự bị một cảnh nảy dọa kinh người, đang chuẩn bị xử lý hết đám súc sinh trước mặt này, thì con gái hắn lại đi làm loại chuyện ngu ngốc như vậy! Trình Cẩm xông về phía cây cột đâm đầu mình vào đó, xung quanh nhiều người đứng đó nhưng không một ai chạy lên ngăn cản nàng.

Trên trán của nàng lúc này đều là máu với máu sau đó hôn mê bất tỉnh!

“Cẩm nhi!” Trình tướng quân đem nàng đỡ dậy, đau lòng nhìn Trình Cẩm, Dạ Trọng Hoa nghe “ bốp” một tiếng, bên môi cong lên mang theo ý cười khinh bỉ. Trình tướng quân ôm lấy Trình Cẩm, khuôn mặt già nua kia tức giận đến đỏ bừng: “Phi Bạch, sao ngươi lại, sao ngươi lại...”Dạ Trọng Hoa thản nhiên nói: “Sao vậy, chẳng lẽ ngươi đang trách bổn vương hại nàng làm vậy sao, bổn vương từ đầu đến cuối không hề động vào một ngón tay của nàng.”

“Ngươi!” Trình tướng quân bây giờ hận đến mức toàn thân run lên kịch liệt, hắn không thể xả giận lên người Dạ Trọng Hoa nhưng với năm tên súc sinh kia thì có thể, hắn hận ngay lúc này đây không thể lập tức lăng trì, trảm hết tất cả bọn họ.

“Trình tướng quân, cũng không nên ở đây làm ô uế phủ bổn vương.”

Trình tướng quân ôm Trình Cẩm đi ra ngoài, âm thanh lạnh lùng nói: “Phi Bạch, ngươi nếu như đã không nể mặt giao tình mấy chục năm qua giữa hai chúng ta vậy cũng đừng trách lão thần vô tình.”

“Không tiễn!”

Vân Thương ở một bên khó hiểu nói: “Dạ Nhị, ngươi cứ như vậy mà tha cho cô ta sao?”

Dạ Trọng Hoa bên môi giơ lên ý cười lạnh lẽo: “Đương nhiên là không, tạm thời cứ để cho cô ta an nhàn mấy ngày sau đó tiếp tục chơi đùa cũng chưa muộn!”

Vân Thương vừa định rời đi, chợt cảm nhận được Dạ Trọng Hoa đưa ánh mắt vô thần kia nhìn hắn: “Có tin tức gì của Vũ nhi chưa?”

Vân Thương trên mặt có chút áy náy, may mắn là Dạ Trọng Hoa lúc này không nhìn thấy nếu không nhất định sẽ giết chết hắn ngay tại chỗ. Hắn cẩn thận suy nghĩ bịa ra một lời nói dối tạm thời: “À..hình như người của ta đã điều tra có vẻ như vương phi đang đi về hướng phía nam.”

“Phía nam?”

“À..là hướng...của Nam Phong quốc.” Vân Thương nghe âm thanh của Dạ Trọng Hoa, trên trán toát ra mồ hôi lạnh.

“Tăng thêm người, cần phải tìm ra cho bằng được Vũ nhi!”

“Vầng!”

Trình tướng quân sau khi đưa Trình Cẩm rời khỏi Ninh vương phủ, liền thấy Dạ Phi Hi điềm nhiên bình thản đứng ở đó, thấy hai người bọn họ đi ra ngoài liền lên tiếng hỏi han: “Trình tướng quân, ngài còn vì chuyện Cẩm nhi mà sầu não sao?”

Khi xưa Trình tướng quân cùng Dạ Trọng Hoa có mối quan hệ rất tốt nên hầu như không thích giao lưu quan hệ với Dạ Phi Hi, nay nhìn thấy vẻ mặt quan tâm hỏi han này của hắn liền nghĩ hắn chỉ muốn nhân cơ hội này mà khinh bỉ trào phúng mình, chỉ lạnh lùng hừ một tiếng: “Tứ hoàng tử hình như quá lo xa rồi, việc riêng của lão thần không đến phiên tứ hoàng tử quan tâm.” Nói xong liền đỡ Trình Cẩm nhấc chân đi phía lên phía trước.

Mới đi được vài bước, liền nghe Dạ Phi Hi ở sau người nói: “Trình tướng quân, bổn hoàng tử có thể giúp được ngươi.”

“Ngươi?” Trình tướng quân dừng cước bộ, sắc mặt khó hiểu.

“Sao vậy, trình tướng quân không tin bổn hoàng tử sao? Trình tướng quân nay chẳng phải chỉ muốn tìm một chỗ dựa vững chãi cho Cẩm nhi nương tựa hay sao, Dạ Phi Bạch không đồng ý.. không phải sao?” Dạ Phi Hi vẻ mặt đắc ý.

Trình tướng quân trở lại nhìn Dạ Phi Hi, hỏi: “Tứ hoàng tử giúp lão thần như thế nào?” Dạ Phi Hi thần sắc trêu tức, chậm rãi nói: “Trình tướng quân muốn Dạ Phi Bạch giúp nàng như thế nào thì bổn hoàng tử ta có thể giúp nàng như thế ấy.”Trình tướng quân nhìn Dạ Phi Hi, hắn nào không rõ ý tứ đằng sau câu nói này, chỉ cần hắn đồng ý đáp ứng, sau này Tứ hoàng tử kia sẽ ngay lập tức trở thành con rể của Trình gia.

Trình tướng quân lúc trước đều không có xem trọng Dạ Phi Hi, một lòng tin tưởng tuyệt đối vào Dạ Trọng Hoa, còn đối với Dạ Phi Hi thậm chí hắn vô cùng khinh thường. Thật không ngờ hắn lại có ngày hôm này, muốn Dạ Phi Hi giúp bọn hắn.

Trình tướng quân sau đó liền nhớ tới những lời nói lạnh lùng vô tình của Dạ Trọng Hoa, trong lòng một chút hy vọng niềm tin vào Dạ Trọng Hoa cũng không còn. Nhìn Trình Cẩm con gái độc nhất vô nhị của hắn vẫn còn đang hôn mê, trong lòng không khỏi đau xót, Dạ Phi Hi nhìn thấy vẻ rối rắm khó khăn trên gương mặt già nua của Trình tướng quân liền tiếp tục nói: “Trình tướng quân nghĩ như thế nào?”

Trình tướng quân ngẩng đầu lên nhìn Dạ Phi Hi, cắn răng nói: “Ta đồng ý.”

Dạ Phi Hi khóe môi giơ lên, quả là cá đã cắn câu.

“Cái gì?” Hoàng hậu trong cung truyền ra tiếng gầm giận dữ, tức giận đến suýt chút nữa bộ tóc giả trên đầu kia rơi xuống, nàng trừng mắt liếc nhìn Tử Uyển, vẻ mặt không thể tin được.

Tử Uyển cẩn thận nói: “Nô tỳ chính xác nghe được như vậy,... Nói rằng tứ hoàng tử mới sáng sớm đã tiến cung thỉnh cầu hoàng thượng ban cho Trình cô nương trở thành sườn phi của ngài ấy.”

Hoàng hậu thật là tức đến cực điểm, đem chén trà trên bàn ném xuống đất vỡ choang, những mảnh nhỏ bắn tung tóe lên tay của Tử Uyển, vài vết máu nhỏ chậm rãi rơi xuống, Tử Uyển cũng không dám hé răng, cố gắng nén cơn đau của mình.

Hoàng hậu giận dữ, lạnh lùng nói: “Cút xuống đi!”

Tử Uyển như trút được gánh nặng lập tức lui đi ra ngoài.

Hoàng hậu sắc mặt cực kỳ khó coi, Dạ Trọng Hoa nếu đã không cần loại đàn bà đó thì lý gì phải gả cho Dạ Phi Hi! Dựa vào cái gì lại đi gả cho đứa con trai bảo bối của nàng! Con tiện nhận Trình Cẩm chết tiệt, quả là đồ không biết liêm sỉ, gái còn chưa gả thì trong bụng đã có chửa lại còn không biết đứa con hoang đó là của ai, lúc trước vì muốn lợi dụng cô ta để bắt thóp gây khó dễ cho Dạ Trọng Hoa, mới nói đứa con đó là của Dạ Trọng Hoa. Nhưng thật không ngờ cuối cùng họa lại đổ hết lên đầu con trai mình, nhưng Phi Hi tại sao lại muốn kết hôn với cô ta, muốn cô ta trở thành sườn phi!

Hoàng hậu tức đến nghiến răng nghiến lợi, đem hết tất cả bình gốm chén sứ ném hết sạch lúc này mới có thể xả được cơn bực bội tức hận trong người. Đầu óc đã thanh tĩnh lại, nàng lúc này mới suy nghĩ cẩn thận, Phi Hi là con trai ruột của nàng, nàng biết Phi Hi nếu đã làm việc gì tất sẽ có nguyên do mục đích rõ ràng. Nó hẳn đã cùng với Trình tướng quân thỏa thuận gì đó, nhưng mà nàng không cam lòng, không cam lòng a!

Hoàng cung Tây Lăng quốc một mảng hỗn loạn như thế.

Bên này Dung Tùy Vân cùng với Âu Dương Vũ rời khỏi Tây Lăng quốc, Âu Dương Vũ trong lòng tỏ ra vô cùng thích chí.

Trong xe ngựa, Âu Dương Vũ không chút khách khí ăn chút điểm tâm mà Dung Tùy Vân mua cho nàng, đây là món ăn nhẹ ở vùng Giang Nam Phong, mang theo một nét đặc trưng của xứ Giang Nam Phong ngọt nhưng lại không ngấy, ở trong miệng đầu lưỡi đều thích ý vui vẻ nếm đủ loại hương vị, Âu Dương Vũ ăn rất là vui vẻ.Dung Tùy Vân nửa nằm nửa ngồi tựa vào nhuyễn tháp, nhìn Âu Dương Vũ nhẹ cười rộ lên: “Xem ra Tiểu Ngũ rất thích món này.”

“Ừ! Còn huynh sao lại không ăn?” Âu Dương Vũ cúi đầu tự rót cho mình một chén trà, ngẩng đầu nhìn về phía Dung Tùy Vân, chỉ thấy Dung Tùy Vân nhìn nàng khẽ lắc lắc đầu, thản nhiên cười.

Âu Dương Vũ lại phát hiện sắc mặt hắn tái nhợt, rất là khó coi, cứ như là đang cố chịu đựng đau đớn thống khổ nào đó.

Âu Dương Vũ buông mẩu điểm tâm trong tay, hỏi: “Huynh làm sao vậy, thân thể không được khỏe sao?”

Dung Tùy Vân dường như không thèm để ý đến tình trạng của mình chỉ cười cười, nói: “Không có gì, bệnh cũ.”

Âu Dương Vũ nhớ lại trước khi lên xe ngựa, Dung Tùy Vân sắc mặt cũng không khó coi như thế này, hay là hắn bị say xe. Âu Dương Vũ nghĩ vậy liền từ trong ống tay áo lấy một viên thuốc nhỏ trắng đưa cho hắn: “Uống vào đi, nó có thể giúp tình trạng của huynh lúc này đỡ hơn.”

Dung Tùy Vân nhận lấy viên thuốc từ tay Âu Dương Vũ, tùy ý bỏ vào trong miệng, dùng chén trà mà nàng mang đến, không một tia đề phòng, ý cười mang theo một tia tín nhiệm: “Tiểu Ngũ biết y thuật?”

Âu Dương Vũ nhìn thấy động tác không chút do dự của Dung Tùy Vân, trong lòng không khỏi cảm thấy ấm áp, hắn tín nhiệm tin tưởng nàng đến như vậy sao.

[ Thôi xong...Vũ Tỷ...cô bảo còn cha điên cuồng tìm kiếm cô kia phải sống thế nào đây..tim cô ấm chớ mà tim cha kia mòn mỏi thủng nhìu lỗ vì chờ đợi rồi kiề..]

Nghe được câu hỏi của Dung Tùy Vân, Âu Dương Vũ không lên tiếng phủ nhận cũng không thừa nhận, khóe môi giơ lên lặng lẽ cười: “Huynh nếu như có gì không thoải mái, cứ việc nói cho ta biết.”

Dung Tùy Vân uống thuốc ngay sau đó liền cảm thấy cả người thư thái thoải mái hơn rất nhiều, hắn liền đưa mắt nhìn về phía Âu Dương Vũ, ánh mắt có vài phần khâm phục, từ trước đến nay chưa có một ai có thể chữa được tật xấu này của hắn.

Âu Dương Vũ rảnh tay ngồi lột vỏ cam, gột bỏ hết phần trắng sạch sẽ đi. Nhìn bộ dáng nàng bóc vỏ cam vừa tỉ mỉ vừa đáng yêu kia, Dung Tùy Vân sắc mặt cũng đã tốt lên không ít, sau đó hắn thấy nàng vươn tay đặt quả cảm đã được bóc sạch sẽ đó vào trong tay hắn: “Ăn quả cam này đi cho nhuận họng, từ sáng đến giờ ta thấy huynh cái gì cũng không ăn, cũng khó trách huynh lại choáng váng như vậy.”

Dung Tùy Vân nhìn Âu Dương Vũ, mềm lòng cười, ừ một tiếng, nhận lấy quả cảm từ tay nàng, tách tép chậm rãi bỏ vào miệng, vừa mới cắn một ngụm, sắc mặt hắn ngay lập tức biến đổi, nhẹ nhíu mày.

Âu Dương Vũ thấy hắn ăn đau khổ như vậy, không khỏi lo lắng hỏi han: “Sao vậy, sao lại bày ra bộ mặt như vừa ăn phải độc dược thế kia..”

Âu Dương Vũ vừa nói vừa đem cam trong tay hắn đoạt lại, cầm một mẩu lên bỏ vào trong miệng, vừa nhai xong cả khuôn mặt xinh đẹp của nàng liền ngay lập tức méo xẹo đi: “Chua quá a.” Lại giương mắt lên nhìn thấy Dung Tùy Vân ôn hòa cười, liền đem quả cam chua đến thấu răng kia ném ra ngoài xe ngựa, quay đầu thầm oán nói: “Chua thì thôi đừng ăn nữa, bộ huynh tính không nói với ta sao? Đây, huynh chờ ta, ta sẽ bóc cho huynh quả khác.” Âu Dương Vũ cúi đầu lại bóc một quả cam khác, sau đó chính mình tự tách một mẩu bỏ vào miệng cảm thấy vị cũng không tệ liền mới cẩn thận đưa cho hắn.Dung Tùy Vân nhìn thấy động tác thận trọng kia của Âu Dương Vũ, liền nhìn không được cười rộ lên, cầm lấy quả cam của Âu Dương Vũ đưa lên miệng ăn. Âu Dương Vũ nhìn thấy hắn ăn vài tép cam xong, sau đó lại chọn cho hắn vài khối điểm tâm cho hắn. Thấy hắn lắc lắc đầu, Âu Dương Vũ tò mò nhìn hắn, sau một lúc lâu, hắn mới nhẹ giọng nói: “Ta không thích ăn ngọt.” Âu Dương Vũ nghe có chút bất đắc dĩ, bày ra một bộ mặt chuyên gia tận tình khuyên bảo: “Là một người tinh thông về y thuật, ta khuyên huynh không được phép ăn kiêng, không ăn cái này cái kia cũng không ăn như vậy sao mà có sức khỏe tốt được?Bây giờ vì đang ở trên xe ngựa nên không thể tự tay làm cho huynh vài món ăn nhẹ, nên thứ này huynh tính không ăn sao?”

Nói xong, Âu Dương Vũ liền kiên quyết đem điểm tâm đưa đến bên miệng Dung Tùy Vân: “Trước hết huynh cứ ăn tạm khối điểm tâm này đi, Vệ Lâm nói, đi thêm một đoạn nữa sẽ có một vài quán trọ, từ giờ cho đến lúc đó, huynh nếu lại muốn ăn kiêng thì ta đây cũng mặc kệ huynh luôn đó.” Dung Tùy Vân nhìn thấy bộ dáng giống như phu tử khuyên răn học trò của Âu Dương Vũ, trong mắt không dấu nổi ý cười, nàng thật đáng yêu. Lần này hắn thật không có cự tuyệt, mở miệng cắn khối điểm tâm Âu Dương Vũ vừa đưa, chậm rãi nhấm nuốt xuống.

Âu Dương Vũ thấy hắn bắt đầu ăn điểm tâm, liền rót cho hắn một chén nước trà: “Uống chút nước đi cho nhuận họng.”

“Ừ.” Dung Tùy Vân tiếp nhận chén trà trong tay, mỉm cười ngắm nhìn nàng, ánh mắt trong suốt lặng lẽ thanh thoát như ôn tuyền.

Xe ngựa vẫn đều đều chạy liên tiếp mấy ngày cuối cùng cũng đến được Nam Phong quốc, đường xa tuy không tính là xa xôi nhưng vì đường đi quá xốc nảy cho nên không chỉ Dung Tùy Vân cảm thấy mệt mỏi mà Âu Dương Vũ cũng cảm giác tê rần cả người.

Lúc này Âu Dương Vũ ngồi ở trong xe ngựa nhấc mành xe lên,trong lòng hưng phấn không thôi đưa mắt quan sát xem xét lãnh thổ Nam Phong quốc. Nam Phong quốc thật sự là một quá gia phì nhiêu màu mỡ, vật tư quốc gia cũng vô cùng phong phú. Người dân sinh sống ăn mặc ở Nam Phong quốc đều khác hoàn toàn so với Tây Lăng quốc, trong lòng chợt xuất hiện cảm giác chua xót khó tả liền hít sâu một hơi, rốt cục cũng đã rời xa người đó. Nàng nghĩ như vậy xong thì xe ngựa cũng ngay lúc đó dừng lại, Dung Tùy Vân nhẹ nhàng lên tiếng nói với Âu Dương Vũ: “Đến rồi.”

Âu Dương Vũ xuống xe ngựa mới phát hiện đây là một biệt viện cực kỳ yên tĩnh, trái phải đều là rừng trúc rậm rạp xanh tốt trông thật trong lành thoải mái, hoa viên dãy núi trùng điệp tươi mát lịch sự tao nhã.

Dung Tùy Vân được Vệ Lâm cẩn thận đỡ xuống xe ngựa, ngồi trên xe lăn, Âu Dương Vũ tiến lên, chủ động lấy khăn thảm đặt cẩn thận lên hai chân hắn. Dung Tùy Vân cười nhìn nàng: “Nơi này là biệt viện của ta, ta đưa nàng vào xem?”

“Ừ.” Âu Dương Vũ đi theo phía sau Dung Tùy Vân, chậm rãi thưởng thức, đi đến trước phòng viện, Dung Tùy Vân đột nhiên mở miệng nói: “Tiểu Ngũ, nàng vẫn chưa có dự tính gì, không bằng ở tạm nơi này đi.”

Âu Dương Vũ dịu dàng cười: “Dung công tử cứu ta một mạng, Tiểu Ngũ sao lại tiếp tục làm phiền huynh chứ?”

Dung Tùy Vân nhìn thoáng qua nàng, làn da trắng nõn dưới ánh mặt trời hiện ra như viên ngọc trai quý hiếm dưới đáy biển rộng lớn, nụ cười của nàng thanh nhã, đôi mắt bình thản dường như vẫn chưa có chút tình cảm gì, bất chợt trong lòng hắn lại cảm thấy rầu rĩ khó chịu.

Cho dù thể xác nàng đã ở đây, nhưng tâm của nàng dường như không ở đây, tim nàng vẫn hướng về nơi đó, không dành cho nơi này, không dành một chút gì cho hắn, hắn khẽ cười khổ. Thôi rồi! Hắn không dưng lại quan tâm đến nàng quá mức như vậy chẳng phải đang tự hành hạ chính mình sao.

Ngày hôm Âu Dương Vũ chuẩn bị rời đi đã sớm rời giường làm một bàn thức ăn cho Dung Tùy Vân. Thế nhưng lúc nàng trở về thì phát hiện ra Dung Tùy Vân khẩu vị rất nhẹ, lại hay kiêng ăn, cái này cũng không ăn, cả một ít điểm tâm nhẹ hắn cũng không động đũa một chút.

Âu Dương Vũ suy nghĩ một lúc liền lắc mình vào không gian tùy thân đi đến con suối nhỏ bắt mò một ít cá tôm, còn có vào vườn rau hái chút rau dưa sạch. Tiểu Kỳ Lân vừa nhìn thấy Âu Dương Vũ đến, sôi nổi chạy tới, bày ra vẻ mặt hạnh phúc tươi cười: “Oa, chủ nhân, ngươi lại đến đây nấu gì cho ta ăn sao?”

Âu Dương Vũ nhịn không được nhéo nhéo hai má tròn trịa của hắn: “Gần đây càng ngày càng béo ra rồi! Còn ăn cái gì, ta đi đây!”

“Ấy... Chủ nhân...” Tiểu Kỳ Lân ủy ủy khuất khuất nhìn Âu Dương Vũ rời đi, hai đôi mắt đen láy kia không khỏi buồn bực mà nheo lại. Âu Dương Vũ làm xong một bàn thức ăn nghĩ rằng sẽ hợp khẩu vị với hắn, còn chưa đi tìm Dung Tùy Vân thì đã nhìn thấy Dung Tùy Vân tự mình đẩy xe lăn chậm rãi tiến về phía mình, trên mặt hắn mang theo ý cười: “Thật thơm, nghe nói Tiểu Ngũ tự mình xuống bếp.”

Âu Dương Vũ tiến lên giúp hắn đẩy xe đến trước bàn ăn, trên mặt cười đến sáng lạn: “Bổn cô nương cũng không phải dễ dàng muốn xuống bếp khi nào là xuống đâu, với lại, có lẽ đây là bữa cơm cuối cùng chúng ta cùng ngồi ăn với nhau.”

Âu Dương Vũ ngồi xuống ngay bên cạnh hắn, giúp hắn gắp thức ăn, cũng không có để ý đến cảm xúc phức tạp trên gương mặt Dung Tùy Vân lúc này, lại càng không thể cảm nhận được trong lòng hắn ngoài chua xót ra lại có chút đau đớn cùng mất mát.

Âu Dương Vũ gắp vào bát cơm hắn một ít nấm hương nhỏ: “Ăn thử đi.”

Nấm này đều do chính tay Âu Dương Vũ tự trồng trong vườn cho nên rất sạch sẽ đảm bảo vả lại Âu Dương Vũ còn tỉ mỉ chế biến qua cho nên mang theo một hương vị rất đặc biệt.

“Lại nếm thử canh đậu hủ rau xanh này đi.” Âu Dương Vũ giúp Dung Tùy Vân múc một bát canh nhỏ đến đưa cho hắn “Ăn thử xem.”

Dung Tùy Vân cũng thản nhiên đưa muỗng lên húp một ngụm, sắc mặt hắn có chút nhíu lại sau đó lại nghe được Âu Dương Vũ cười nói: “Trong canh Ta có cho thêm một ít tôm cùng với trứng cho nên mùi vị vô cùng lạ miệng, huynh xem xem, ta còn cho thêm chút cá, nó sẽ khiến canh thêm ngọt hơn a.”

Âu Dương Vũ gắp một ít thịt bò bỏ vào trong bát hắn, Dung Tùy Vân đưa lên bỏ vào miệng, nhìn về phía Âu Dương Vũ với ánh mắt ôn hòa như nước, khóe môi mang theo một tia ôn nhu cười yếu ớt: “Tiểu Ngũ nấu món gì cũng rất ngon, ta chưa từng thưởng thức qua những món ăn nào có mùi vị mới mẻ thế này.”

“Vậy thì huynh ăn nhiều một chút đi!” Âu Dương Vũ cười tủm tỉm gắp cho hắn nhiều món ăn khác bỏ vào trong bát Dung Tùy Vân, có thể khiến cho một người có cái miệng khó chịu cùng với chế độ ăn kiêng này nọ lại cảm thấy ngon miệng Âu Dương Vũ trong lòng có chút đắc ý, Dung Tùy Vân ngày thường ăn uống rất kém, một bữa chỉ ăn được một chút, mà hôm nay nàng đành phải buộc hắn ăn hết một bát cơm to cùng với mớ đồ ăn nàng gắp cho hắn.

Âu Dương Vũ thấy hắn chăm chú ăn như vậy liền hài lòng an tâm đứng lên nói: “Dung Thất, khoảng thời gian này cảm ơn huynh đã quan tâm chăm sóc cho ta, nếu như có một ngày... Dung Thất, huynh làm sao vậy?”

P/s: Mai lại có chương mới nha....Nam phụ lên sàn rồi các tềnh êu ơi....Ta...tim Ta...lỡ nhịp với nam phụ mất gồi...Da ca..sao giờ...?