Thần Ý Sát Thủ

Chương 99: 99: Tôi Là Tổ Tông Của Các Ông





Hôm nay, chẳng những có thể khiến Trần Hạo Hiên nhục nhã, mà còn có thể một trận thành danh.
“Ông Lỗ, hôm nay nhóm bác sĩ tập đoàn Vạn Nam chúng tôi tập hợp ở đây là để chữa khỏi bệnh cho ông.

Chúng tôi áp dụng châm cứu cổ truyền, sẽ không gây tổn thương quá lớn đến sức khỏe của ông.

Ông yên tâm, nhất định chúng tôi sẽ dốc hết sức mình.”
Lỗ Kiến Công gật đầu, nói: “Tôi rất tin tưởng đội ngũ bác sĩ của tập đoàn Vạn Nam.

Các anh yên tâm làm đi, dù sao với sức khỏe này của tôi, các bệnh viện lớn ở thành phố Ninh Hạ đều đã báo tin tuyệt mệnh cho tôi.

Thay vì ở trên giường bệnh chờ chết, chi bằng để các anh thử xem.

Đến đây đi, đừng có bất kỳ áp lực tâm lý gì.”

Trong giấy thông báo tình trạng bệnh của Lỗ Kiến Công viết, tình hình bây giờ của Lỗ Kiến Công rất không lạc quan.
Có thể sống được một tháng đã là kỳ hạn lớn nhất của ông ấy hiện giờ.
Thân là một chiến sĩ xuất ngũ, Lỗ Kiến Công không sợ chết.
Điều ông ấy sợ là, không thể chết có ý nghĩa.
Sau khi Lỗ Kiến Công vào phòng bệnh được xây dựng tạm thời bên ngoài tập đoàn Vạn Nam, đội ngũ bác sĩ của tập đoàn Vạn Nam đã bắt đầu quá trình xác định phương án.
Mà lúc này.
Phía trên tập đoàn Vạn Nam, Hạ Cơ Uyển đang chăm chú nhìn nhất cử nhất động ở hiện trường.
Đột nhiên, cửa phía sau mở ra.
Một người đi thẳng vào phòng làm việc của Hạ Cơ Uyển.
Là chú hai của Hạ Cơ Uyển, Hạ Nhạc Khánh.
“Cơ Uyển, nghe nói cháu để đội ngũ bác sĩ của tập đoàn Vạn Nam khám bệnh cho Lỗ Kiến Công?”
Hạ Cơ Uyển quay lại, gật đầu nói: “Chú hai, cháu biết tình hình của Lỗ Kiến Công có phần tương tự với chú.

Lần này không chỉ muốn chữa khỏi cho ông ta, mà còn phải giúp chú hai.

Cháu không muốn ngay cả ngày hôn lễ của cháu, chú cũng không thể đến được.”
Hạ Nhạc Khánh cau mày nghiền ngẫm, nói: “Cơ Uyển, không phải chú lo lắng cho tình trạng của mình, mà là đang lo “Thiên Huyền Châm Pháp” thực sự có công hiệu này sao?”
Trong mắt Hạ Cơ Uyển tràn đầy tự tin.
“Chú hai, chú quên rồi sao? Hồi đó Trần Hạo Hiên để lại “Tục Mệnh Phương” đã có thể khiến chúng ta gây sức ép đến toàn bộ bệnh viện Đông y của thành phố Ninh Hạ.”
“Mà “Thiên Huyền Châm Pháp” này là do mẹ của Trần Hạo Hiên đề lại, chỉ có thể mạnh hơn “Tục Mệnh Phương”, không thể nào yếu hơn.”
“Chúng ta mất khoảng thời gian năm năm, nhờ vả các giáo sư nổi tiếng khắp thiên hạ, mới cân nhắc chuẩn chỉnh mỗi một huyệt vị.

Bây giờ, tập đoàn Vạn Nam không làm thì thôi, đã làm thì phải khiến mọi người kinh ngạc!”
Hạ Nhạc Khánh nghe nói như thế, trong lòng vô cùng kích động.
Thứ nhất, bệnh tình của ông ta cũng có thể được chữa khỏi.

Thứ hai, nếu “Thiên Huyền Châm Pháp” thật sự có thể thành công, người kinh ngạc không chỉ là thành phố Ninh Hạ, mà là cả giới y học trên toàn thế giới.
Dưới tầng.
Lý Trạch Dương đứng đầu, đã bắt đầu châm kim cho Lỗ Kiến Công.
Mỗi một kim đều tập trung tinh thần.
Dường như số phận toàn thế giới đều giao phó trên chiếc kim này.
Cuối cùng, tất cả kim bạc đều đã được châm xong.
Lý Trạch Dương rất hài lòng gật đầu, nói với Lỗ Kiến Công: “Ông Lỗ, dựa theo ghi chép trong sách y, chắc hẳn là bây giờ ông có thể cảm thấy cả người thư thái hơn rất nhiều.

Ông yên tâm, đây chỉ là đợt trị liệu đầu tiên, sau này cần phải tiếp tục tiến hành trị liệu kết hợp với “Tục Mệnh Phương”.
Người dưới khán đài nhìn thấy cảnh tượng này, tất cả đều khen không dứt lời.
Dù sao, tinh thần của Lỗ Kiến Công đã phục hồi hơn nhiều với tốc độ có thể nhìn thấy bằng mắt thường.
Thậm chí, ông ấy còn muốn tự mình đứng dậy.
Nhưng, Lỗ Kiến Công vừa đứng lên, thì lập tức phun ra một ngụm máu đen.
Trong chớp mắt, tinh thần sụt giảm nặng nề.
“Xảy ra chuyện gì vậy?”
“Đã xảy ra chuyện gì?”
“Đây… đây không phải là chữa khỏi! Mà là Lỗ Kiến Công đang hồi quang phản chiếu!”

“Tập đoàn Vạn Nam không cứu được người, bọn họ… bọn họ đang giết người.”
Toàn bộ mọi người kinh hoàng.
Giờ đây, đội ngũ bác sĩ của tập đoàn Vạn Nam đang cuống cuồng.
Họ chưa từng nhìn thấy bệnh nhân ói máu đen như vậy, nhưng họ hiểu rất rõ, đây chính là hồi quang phản chiếu.
Không tới năm phút đồng hồ nữa, Lỗ Kiến Công ắt hẳn sẽ chết, không thể nghi ngờ.
Muốn cứu ông ấy còn khó hơn lên trời.
Tất cả bác sĩ chỉ đành bất lực.
Ngay cả Hạ Cơ Uyển đứng trên tầng cao nhất của tập đoàn Vạn Nam cũng hốt hoảng hỏi: “Tại sao có thể như vậy… Xong rồi, phải làm thế nào đây?”
Lúc này.
Đột nhiên Trần Hạo Hiên đứng lên.
Anh lạnh lùng ngạo nghễ đứng trước mặt tất cả các bác sĩ, lạnh nhạt nói: “Tôi nói rồi, bàn về y thuật, tôi là tổ tông của các ông.”
“Hôm nay bản vương ra tay, không phải vì để thắng các ông, chỉ là vì tấm lòng thầy thuốc, chữa bệnh chỉ vì cứu người, không cầu mưu lợi.”
“Bây giờ, tất cả mở to mắt nhìn kỹ cho tôi, người các ông không cứu được, tổ tông này… đến cứu.”