Edit + beta: Mạn Nguyệt
Bùi Khê đang tiến hành biện giải cho mình, còn phản ứng của Quý Như Yên thì mười phần lạnh nhạt.
Thấy ánh mắt Bùi Khê rơi vào trên người mình, nàng khẽ mỉm cười, nhưng ánh mắt lại đầy âm u lạnh lẽo, "Thật sao? Ta nhớ lúc ta ba tuổi, Lãnh liên đã lấy lửa tự thiêu rồi rời khỏi Qúy phủ. Cho đến gần đây nàng ta mới quay về Qúy phủ, nguyên nhân là vì đâu?"
Câu hỏi này của nàng là muốn hỏi vì sao Lãnh Liên lại trở về Qúy phủ mà không phải muốn hỏi vì sao Lãnh Liên quay về tìm nàng, ở đây có cái gì đó khác nhau.
Bùi Khê yêu thương nhìn Quý Như Yên, nhưng cái loại yêu thương từ trong ánh mắt đó thật khiến người ta buồn nôn.
"Như Yên, con trách ta đã không đích thân đến đón con sao?"
Bùi Khê tự thương tự cảm thở dài một tiếng, "Ngay lúc ấy con lại bị chỉ hôn cho con trai Tuyết Tần, Tam hoàng tử Phù Nguyên Hạo làm thiếp thất. Cha có thể làm sao? Tuyết Tần là muội muội của ta, coi như là con gả cho con trai của nàng thì quan hệ của chúng ta thân lại càng thân, đây là chuyện tốt không phải ư?
Ta nhổ vào!
Cái gì gọi là 'người chí tiện, thì vô địch', cuối cùng Quý Như Yên cũng được lĩnh giáo một phen.
Phải biết, nàng vẫn cho rằng có lúc mình làm những chuyện đã đủ xấu hổ rồi, không ngờ có người còn không biết xấu hổ hơn nàng.
Không đúng, nàng cho rằng người ta có thể không cần mặt mũi nhưng cũng không đến mức vô sỉ như vậy.
Cho dù Bùi Khê muốn tiếp tục nói những lời xảo huyệt thì Quý Như Yên cũng không có tâm tình nghe tiếp nữa, nàng cau mày, "Đình chỉ, Hạo vương gia kia không biết đã chết từ lúc nào rồi. Bây giờ ngươi nhắc lại những điều này cũng không làm nên chuyện gì nữa. Ngươi vừa mới nhắc tới Tuyết Tần, vậy ta cũng hảo tâm nói cho ngươi biết, Tuyết Tần đã chết. Ngươi với Tuyết Tần là huynh muội, vậy thì nên vì nàng mà rơi vài giọt nước mắt để thể hiện tình nghĩa huynh muội."
Thời điểm Quý Như Yên nói lời nói này là mang theo cả ngữ khí châm chọc.
Nàng không biết Bùi Khê coi trọng muội muội này đến mức nào, nhưng chí ít dưới cái nhìn của nàng, Bùi Khê tuyệt đối không phải là loại người sẽ vì người thân mà rơi lệ.
Quả nhiên, khi Quý Như Yên nói Tuyết Tần chết rồi, còn muốn Bùi Khê rơi vài giọt nước mắt, thì vẻ mặt Bùi Khê trở nên khó coi hết sức. Bùi Khê bưng lên ly trà lên trước mặt, lẩm bẩm tự nói, "Tuyết Tần chết rồi, cái mạng này cũng là của nàng. Nữ nhân xuất giá nữ nhân như bát nước đã đổ đi, ta cũng không thể làm gì với nàng. Ai, muốn trách chỉ có thể trách nàng hồng nhan bạc mệnh."
Hồng nhan bạc mệnh?
Quý Như Yên nhếch miệng lên cười một nụ cười lạnh lùng, lời này nói cho mẫu thân vẫn thích hợp hơn.
"Thời gian của ta không nhiều, có chuyện gì thì hãy nói trực tiếp đi."
Từ lúc Quý Như Yên vào cửa cho đến giờ, nàng chưa bao giờ xưng hô quá tiếng với Bùi Khê, chỉ là dùng chữ "Ngươi" cho xong việc.
Bùi Khê nhìn nàng thật lâu, "Con sẽ phải lấy chồng ở Thiên Độc Quốc xa xôi, ta thấy thẹn với con, vì vậy ta muốn để Lãnh Liên ở bên cạnh là tỳ thiếp cho con. Con đừng coi thường Lãnh Liên, võ công của nàng cũng không kém, Hoàng võ tướng trung kỳ, bảo vệ an toàn cho con thì không cần phải lo lắng."
Quý Như Yên dâng lên một nụ cười lạnh lùng, "Ngươi sai người đến bảo vệ ta, hay thực chất là đến giám thị ta? Hoàng võ tướng, ta không cần một phế vật như vậy."
"Như Yên! Chớ có vô lễ như vậy!"
Rốt cuộc Bùi Khê bị thái độ của nàng chọc giận, khí chât vương tôn cũng bị ép đến cực độ, ông ta càng đập bàn rồi quay về Quý Như Yên răn dạy.
"Vô lễ? So với việc này thì ta từng vô lễ hơn thế! Ngươi muốn thử xem không?"
Quý Như Yên đứng lên, nàng trực tiếp đem nước trà ở trong ly giội mạnh vào mặt Bùi Khê.
Tại lúc Bùi Khê còn đang ngây ngốc, nàng đã nói với ngữ khí lạnh lùng: "Đừng tưởng rằng có thể bỏ thuốc vào trong trà, loại chiêu thuật hạ tiện này không giấu được mắt của Qúy Như Yên này đâu! Bùi Khê à Bùi Khê, hiếm khi thấy ngươi từ Di Quốc đến Ti U Quốc, ngươi phí tâm tư lớn để tìm ta, đến cùng cũng không biết có chuyện gì? Ngươi không định nói trắng ra sao?"