Thần Y Quý Nữ: Cưng Chiều Thất Hoàng Phi

Chương 421: Vu thi thuật (2)




"Nương nương, nô tài biết rõ nỗi khổ trong lòng người nhưng muốn thành sự thì vẫn phải yêu cầu hai ngày." Sắc mặt Dung ma ma không đổi, ngữ khí dịu dàng không nói nên lời.

Cốc Hoàng hậu đột nhiên giữ chặt tay đối phương vội vàng nói:

"Ma ma, vậy Bổn cung sẽ chờ hai ngày, sau hai ngày nhất định phải làm tất cả những kẻ khiến Bổn cung mất mặt phải chết.

"Nương nương yên tâm, sự tất thành." Dung ma ma bên cạnh cười cười.

Hai bà điên, thật đúng là trời sinh một đôi!

Quý Như Yên ý bảo Thế tử Phù Nhạc Thánh nhìn xem người bên trong qua lỗ thủng. Thế tử Phù Nhạc Thánh chỉ liếc một cái đã hoảng hồn, mãi sau vẫn chưa bình tĩnh lại. Đến tận lúc Cốc Hoàng hậu muốn rời đi Qúy Như Yên mới xách hắn nhanh chóng lui sang một bên hắn vẫn chưa hoàn được hồn.

Sau khi Cốc Hoàng hậu rời đi Qúy Như Yên mới vỗ vỗ vai hắn:

"Huynh làm sao vậy?"

"Như Yên, vừa rồi chính là Dung ma ma."

"Ừm, qua nét mặt của huynh muội cũng đoán được."

"Nhưng mà, bà ta trở nên trẻ trung hơn, ít nhất trẻ hơn một nửa số tuổi. Trước kia tóc bà ta trắng, hơn nữa hàm răng đều rụng hết rồi, bộ dạng trước kia giống như bảy tám chục tuổi."

Nghe Thế tử Phù Nhạc Thánh nói, trong lòng Quý Như Yên cũng lộp độp theo.

Có loại tà thuật bị cấm khiến cho người ta trở nên trẻ trung, chỉ là phương pháp vô cùng tàn nhẫn nên đã bị cấm từ rất lâu rồi. Xem ra nàng lại phải tìm sư huynh một chuyến rồi.

"Về Vương phủ trước rồi tìm cách giải quyết."

Quý Như Yên quyết định thật nhanh, bây giờ không thể làm gì, chỉ có thể đi một bước tính một bước thôi.

Vừa về tới Yên Vương phủ Quý Như Yên liền đuổi Thế tử Phù Nhạc Thánh trở về nghỉ ngơi. Còn nàng tiến vào Liệt Diễm không gian, tìm được sư huynh Sở Lam Thiên trong phòng luyện đan:

"Sư huynh, huynh có biết ai có thể từ một bà lão bảy mươi tuổi trở về tuổi bốn mươi không?"

"Làm sao có thể? Nếu có thể thì sư huynh của muội cũng không phải giữ bộ dạng này, tóc bạc phơ còn mặt thì hồng hào nhẵn nhụi." Sở Lam Thiên đối với vẻ ngoài của mình rất bất mãn.

Quý Như Yên tức giận trợn trừng nhìn hắn:

"Sư huynh, đừng đùa nữa. Hôm nay muội gặp một người kỳ lạ, người đó Thế tử ca ca nhận định là đã chết từ ba năm trước rồi nhưng bây giờ phát hiện bà ta vẫn đang sống nhởn nhơ, đã vậy còn trẻ hơn lúc còn sống gần nửa số tuổi. Muội đang nghĩ có phải bà ta tu luyện cấm thuật Nam Cương không?"

"Nam Cương? Muội gặp qua người Nam Cương sao?"

"Vâng."

Sắc mặt Sở Lam Thiên nghiêm trọng:

"Nam Cương quả thật có bí thuật nhưng bí thuật này đã thất truyền rồi. Nếu như người này hiểu nó thì hẳn là kẻ sống mấy trăm năm rồi. Muội miêu tả một chút hình dạng của bà ta cho ta nghe, có gì đặc biệt không?"

"Cái này... Bà ta rất gầy, dáng người thấp bé, khuôn mặt không coi là bắt mắt nhưng có hàm răng rất trắng."

"Răng trắng?"

"Vâng."

Sở Lam Thiên lập tức nhìn Quý Như Yên chăm chú:

"Tiểu sư muội, nếu muội đối đầu với bà ta thì muội đá trúng tường sắt rồi. Người Nam Cương này chính là người trong Hoàng thất Nam Cương. Tuy rằng huynh không biết vì sao bà ta xuất hiện ở đây nhưng sự xuất hiện của bà ta tuyệt đối là cơn ác mộng với tất cả mọi người."

"Sư huynh có biện pháp gì chắc chắn giết được bà ta không?"

"Giết bà ta cũng dễ dàng, ra tay vào ban ngày, nhưng điều kiện tiên quyết là ban ngày bà ta có thể sống nói chuyện với muội."

Nghe lời này của sư huynh, Qúy Như Yên không hiểu: "Có ý gì?"

Sở Lam Thiên mở ra hai bàn tay:

" Vu thi thuật cao cấp, ban ngày thì ở trạng thái tử thi (xác chết), chỉ có ban đêm mới có thể sống lại, hấp thụ âm khí để sống."