Thần Y Phục Thù!

Chương 76




Chương 76

Cứ như vậy uống một chén trà liền mất 10 ngàn, cho dù là cậu ta ở Châu Phi kiếm ăn nhiều năm, cũng không dám nói cái đồ uống này rẽ nha.

Vậy mà đối phương lại miệt thị!

Sỉ nhục!

Trần trụi sỉ nhục!

Ánh mắt của Trương Văn Hách híp lại, âm thầm nghĩ tới.

“Quả nhiên không hổ là một tên lừa đảo bậc nhất trong giang hồ! Nếu là người bình thường, nghe được trà này đã sớm kích động lộ ra chân tướng, nhưng tên nhóc con trước mắt này thì ngược lại rất trầm ổn, thần sắc bình tĩnh giống như không có chuyện gì xãy ra vậy!”

“Còn có cái cô gái thị nữ kia nữa, diễn xuất cũng không tệ, vậy mà có thể cùng hắn cân sức ngang tài! Xem ra, hôm nay bản thiếu gia đúng là gặp được cao thủ!”

Nghĩ tới đây, Trương Văn Hách cũng có một chút kính nể đối với Lăng Việt!

Một tên lừa đảo có thể diễn xuất hoàn mĩ như vậy, cũng không phải là người bình thường!

Bất quá, tên lừa đảo chung quy cũng là tên lừa đảo, nếu không vạch trần Lăng Việt, Trương Văn Hách đường đường là Lang Vương tại châu Phi, làm sao còn mặt mũi chứ?

Trong lúc Trương Văn Hách đang nghĩ ngợi, Lăng Việt đã cầm ly trà trước mặt lên, xốc lên nắp trà, còn chưa uống trà thì một loại hương thơm đã chậm rãi bay ra.

Ngửi được mùi hương trà, trong nháy mắt Trương Văn Hách không khỏi có chút sững sờ.

“Thơm quá! Mùi hương của trà này.. Loại hương thơm này….”

Tú Nhi thản nhiên nói:

“Tử Kim Long Lân.”

“Hít hà ~!”

Trương Văn Hách hít sâu một hơi, trừng to mắt.

“Tử Kim Long Lân? Có phải là loại trà xếp hạng thứ hai trên bảng danh sách các loại trà nổi tiếng của Hoa Họa hay không?”

Tú Nhi gật gật đầu.

“Đúng vậy!”

“Ông trời của tôi ơi, trà này tôi cũng chỉ là nghe nói qua! Nghe đồn rằng trà này lưu truyền ngàn năm thành hình, chính là sảm phẩm mà thời đại Đại Tần lưu lại, một lạng một triệu tiền Dollar, ở trên thị trường căn bản là mua không được! Cô nói cái này là hàng thật sao?”

Tú Nhi nhíu nhíu mày.

“Hàng thật hay không hàng thật tôi cũng nhìn không ra, nhưng màThiếu chủ nhà chúng tôi từ trước tới giờ không uống trà thô. Loại trà giá trị một lạng thấp hơn 600 ngàn, Thiếu chủ nhà chúng tôi là nuốt không trôi xuống cổ được!”

Nàng vừa dứt lời, Lăng Việt đã nhấp một ngụm nước trà, khuôn mặt của Tú Nhi giãn ra cười nói:

“Thiếu chủ nhà tôi đã uống, xem ra đây là trà thật!”

Trương Văn Hách ừng ực một tiếng, nuốt nước miếng một cái, đi đến bên cạnh Lăng Việt, ngồi xổm ở trên ghế sa lon, trơ mắt nhìn.

“Cái kia… Trà này, dễ uống không?”

Lông mày của Lăng Việt hơi nhíu, thản nhiên nói: