Thần Y Phục Thù!

Chương 61: 61: Ngửa Bài





Buổi chiều, sau khi Lăng Việt và Mục Y Nhân chuẩn bị xong một phen thì trực tiếp chạy về Lăng gia thôn.

Sau sự tình lần đó, cuộc sống của ông nội Lăng tốt hơn rất nhiều, tinh thần thì luôn luôn thoải mái.

"Việt Việt, Y Nhân, cuối cùng hai đứa cũng đến với nhau rồi, ông nội nhìn thấy cũng an lòng rồi.”
"Ông nội, cháu với Lăng Việt đã bàn với nhau, bọn ta muốn đưa ông về Giang Châu ở với chúng cháu, để chúng cháu có thể ngày ngày chăm sóc ông."
"Thôi.

.

.

Thôi, không nên như vậy, ông ở nông thôn đã quen rồi, để cho ông vào đó ông cũng không thích ứng được.

Lúc trước khi cha Lăng Việt còn sống đưa ông vào thành phố hưởng phúc đã đủ rồi! Bây giờ ông cũng đã già cả, những thứ kia, cũng dần trở thành mây khói của cuộc đời mà thôi!"
Dừng một chút, ông nội Lăng lần nữa cười nói: "Nói đi nói lại, hai đứa định lúc nào mới kết hôn đây? Rồi mau chóng sinh cho ông hai đứa cháu dễ thương, Ông lúc này còn khỏe khoắn, còn có thể giúp hai đứa chăm cháu một, hai năm a!"
Mục Y Nhân nghe nói như thế, mặt đỏ hết cả lên, ngượng ngùng cúi đầu, nhỏ giọng nói:
"Cháu.

.

.

cháu đều nghe theo Lăng Việt hết ạ."
Ông nội Lăng trừng mắt về phía Lăng Việt mà nói:
"Y Nhân của ta tốt như vậy, cháu còn không mau nắm lấy cơ hội? Còn định đi lêu lổng ở đâu nữa hả?"
Lăng Việt cười nhạt một tiếng.

"Cháu đã cầu hôn Y Nhân rồi mà, còn kết hôn, chắc phải còn chờ thêm một thời gian nữa."
Ông nội không khách khí giậm mạnh chân.


"Mày.

.

.

mày còn chờ cái gì nữa hả? Đây là việc tốt, không nên chậm trễ!"
Lăng Việt sắc mặt nghiêm nghị trả lời.

"Mối thù của cha mẹ, của cha mẹ Y Nhân còn chưa báo, cháu và Y Nhân, sao có thể bỏ qua chuyện này mà nhanh chóng kết hôn được?"
"Cài tên ngốc này, kết hôn với báo thù có liên quan gì đến nhau!"
Lăng Việt cười cười.

"Ông cố gắng chờ một chút.

Sẽ không lâu đâu ông nội à!"
"Y Nhân, tại sao cháu cũng hùa theo nó chứ?"
Y Nhân ôn nhu cười một tiếng.

"Anh ấy là người yêu của cháu - cháu tôn trọng quyết định của anh ấy!"
Hai người Phu xướng Phụ tùy, ông nội Lăng cũng chỉ có thể cười nhạt mà giương mắt nhìn.

Mục Y Nhân nhẹ nhàng kéo tay của ông nội Lăng nũng nịu nói:
"Ông nội, ngài yên tâm đi.

Lăng Việt nhất định sẽ cho cháu một cái hôn lễ thật lớn, thật đẹp!"
"Ông nội là sợ không có chờ đến ngày đó được! Nhưng mà cháu yên tâm, chỉ cần ông còn ở đây một ngày, ông ₫ tuyệt sẽ không để cho tên này phụ con! Nếu không, khi ông đi xuống cửu tuyền cũng không có mặt mũi nào mà gặp cha mẹ cháu."
"Yên tâm đi, ông nội."
"Vậy là tốt rồi.

À mà các cháu tại sao lại đột nhiên trở về vào lúc này?"

Mục Y Nhân sững sờ.

"Lăng Việt còn không có nói với ông sao?"
"Không có a?"
ông nội Lăng càng ngày càng cảm thấy khó hiểu.

Mục Y Nhân có chút không hiểu nhìn về phía Lăng Việt, nháy nháy ánh mắt, giải thích: "Ông nội ngày mai là ngày sinh nhật 70 tuổi của ông, Lăng Việ muốn tổ chức đại thọ cho người đó."
"Mừng thọ? Mấy đứa thật khéo nghĩ, ông đã từng này tuổi rồi còn đại thọ gì nữa chứ?"
"Nhưng mà Lăng Việt không những tổ chức lễ mừng thọ cho người, còn phải làm thật lớn! Làm cho cả những nhân vật có tiếng tăm ở Giang Châu đều đến mừng thọ cho người!"
“Cháu nói bậy cái gì vậy chứ? Ông biết Việt Việt quả thật có chút bản lãnh, nhưng nào có lợi hại như vậy? cháu cũng đừng cùng nó đi gạt lão già này."
Mục Y Nhân hé miệng cười một tiếng.

"Ông đó nha, đến lúc đó sẽ biết."
"Được rồi, tùy vào hai đứa.”
Lăng Việt bất thình lình mở miệng nói: "Ngoại trừ những vị khách đến từ bên ngoài, cháu còn mời được bác cả và chú ba nữa." Thân thể ông nội Lăng chợt run lên, miệng khẽ mở, muốn nói gì đó, nhưng lại không nói ra.

Hiển nhiên, đối với hai đứa con này, ông ta cũng hết sức thất vọng về bọn chúng.

"Việt Việt, ông nội đã có cháu với Y Nhân chăm sóc.

Hai tên khốn kiếp kia, ông không muốn nói bọn nó là con do ông đẻ ra!"
“Con biết, nhưng.

.

.

Bọn họ nhất định phải đến, nhất là bác cả!"
ông nội Lăng nuốt ngụm nước bọt, ánh mắt có chút phức tạp nhìn Lăng Việt.


"Cháu.

.

.

cháu đã biết hết rồi?"
"Tướng ăn của bác cả quá khó nhìn đi, khó có thể dấu được người khác.”
"Lúc trước nó nghĩ cháu đã chết rồi, nên mới làm ra những chuyện như vậy! Cháu muốn làm cái gì thì đi làm đi! Ông ủng hộ cháu ! Nhưng mà oan có đầu, nợ có chủ, cháu tìm nó thì cũng chỉ nên tìm nó, còn hai đứa con nó, cháu coi như nể mặt lão già này mà tha cho bọn chúng đi!"
"Ông yên tâm cháu biết nên làm như thế nào."
"Được, cháu xem đó mà làm! Cha mẹ cháu đều bị hại chết, gia gia cũng không muốn vì ai cầu tình! Thiên Đạo Luân Hồi, đều là do chính bản thân! Chau cùng Y Nhân cũng nên đi thăm cha mẹ một chút đi."
Lăng Việt gật gật đầu, mang theo Mục Y Nhân, tiến về trên núi, đứng trước mộ phần của cha mẹ.

Mục Y Nhân không để ý chiếc vày hàng hiệu bản thân nàng đang mang, đi về phía sau mộ phần, khẽ nhổ cỏ dại, nhặt lá rơi xung quanh.

Lăng Việt thì đốt giấy tiền hàng mã.

"Cha, mẹ! Lần này, con mang Y Nhân tới thăm các người đây!"
Trên núi chợt thổi tới một cơn gió nhẹ, phảng phất như có người đáp lại lời nói của Lăng Việt.

Mục Y Nhân sau khi nhổ xong cỏ dại, cũng cùng Lăng Việt quỳ trước mộ phần.

"Bác trai bác gái, mọi người yên tâm, Lăng Việt hiện tại rất lợi hại, sống cũng rất tốt, hai người không cần phải lo lắng cho anh ấy! Con cũng sẽ sống thật tốt, làm một người vợ ngoan hiền!"
Lăng Việt một bên đốt vàng mã, một bên nói khẽ:
"Đợi xử lý xong bác cả, ta định dời mộ của cha mẹ đi nơi khác! Bọn họ bị Hoa gia hại chết, chết còn phải đem giấu ở cái nơi núi sâu này, anh thân là con của họ, lương tâm khó có thể mà bình an."
Mục Y Nhân gật gật đầu.

"Em ủng hộ anh!" Lăng Việt khẽ ừ một tiếng.

"Đến lúc đó, anh muốn đem an táng cha mẹ em cùng một chỗ với cha mẹ anh.

Bốn người bọn họ, lúc còn sống là bạn tốt, sau khi chết, cũng có thể cùng nhau bầu bạn."
Mục Y Nhân trong lòng như được rót vào một dòng nước đầy ấm áp, cô lấy đôi tay nhỏ nhắn của mình, nâng tay của Lăng Việt lên đặt trước ngực.

"Lăng Việt, cám ơn anh đã suy nghĩ cho cha mẹ của em."

"Nha đầu ngốc, không nói đến việc cha mẹ em là bởi vì nhà anh nên mới mất.

Em gả cho anh thì bọn họ cũng là cha mẹ của anh có cái gì cám ơn với không cám
ơn?"
"Lăng Việt!"
Mục Y Nhân vùi đầu vào trong ngực cầu Lăng Việt, không khí lúc này, đã tràn đầy vị ngọt ngào của tình yêu.

Hai người vẫn đứng ở phần mộ, đợi đến khi mặt trời lặn đã gần khuất núi mới dắt tay nhau quay về.

Gia gia đã sớm vì đôi vợ chồng trẻ này quét sạch sẽ một gian phòng, điều này làm cho khiến Mục Y Nhân hết sức thẹn thùng.

Tuy cô đã cùng Lăng Việt hứa hẹn, sẽ sớm
thành vợ chồng, thế nhưng ở giữa hai người vẫn chưa từng có cái gì quá vượt quá giới hạn.

Nhưng ông nội đã nhiệt tình như vậy, đã chuẩn bị cả một căn phòng vì hai người, nếu họ chia phòng ra để ngủ, nói không chừng ông lại tức giận hơn!
Nhưng nếu cùng nhau ngủ trên một chiếc giường.

.

..

Đêm nay.

.

..

Mục Y Nhân đã không dám nghĩ tiếp.

Nhưng Lăng Việt vẫn chưa từng nghĩ đến những việc abc như vậy, vẫn là một thân sĩ, ôm nàng vào trong ngực, không hề có bất kỳ hành động bậy bạ nào cả.

Cái này lại khiến Mục Y Nhân không khỏi có chút buồn bực.

Nàng có thể cảm thấy được lửa nóng của lăng Việt, thế nhưng Lăng Việt vì sao mà động cũng không động cô lấy một cái? Chẳng lẽ là mị lực của cô không đủ?
Nữ nhân, luôn luôn khó hiểu như vậy!.