Thần Y Phục Thù!

Chương 189




Chương 189

Tất cả những chuyện này đều được Lăng Việt vàvà Mục Y Nhân nhìn thấy.

Lăng Việt nắm chặt nắm đấm, trong đôi mắt, một cỗ sát ý dần hiện lên.

Mục Y Nhân nhìn thấy phản ứng của Lăng Việt, nắm lấy tay của hắn, an ủi:

“Lăng Việt, đừng nóng giận mà. Ngày mừng thọ hôm nay của ông nội còn chưa có bắt đầu đâu!

Anh nể mặt ông nội coi mà tha cho họ lần này đi!”

Lăng Việt thở dài một hơi.

“Dạy dỗ con cái theo kiểu này, đúng là cha nào con nấy? Bọn họ, thật sự là hết thuốc chữa rồi!”

Khuôn mặt của những người kia có chút lạ lẫm, khiến bác cả không khỏi khẽ nhíu mày. Hai tay ông ta đặt sau lưng, lạnh lẽo mà nói: “Là ai bảo các người tới? Là phó thị trưởng Sở hay là cục trưởng Tào?”

Bọn người kia liếc nhìn ông ta, khẽ nhíu mày, nhưng không phản ứng đến ông ta, mà trực tiếp đi qua bên cạnh, đi về hướng Lăng Việt và ông nội Lăng.

Bác cả không khỏi sững sờ, chợt tức giận quát: “Chết tiệt! Dám cả gan không nhìn tôi? Các người…”

Bên này còn chưa dứt lời thì bên kia, những người đó đã đi tới trước mặt Lăng Việt, và nhau cúi đầu về hướng Lăng Việt và ông nội Lăng.

“Trương Đạo Sơ của Trương gia Giang Châu.”

“Hoa Hồng Đen của Giang Thành.”

“Mã Thành Long của tập đoàn Mã thị Giang Châu!”

“Phụng lệnh của Lăng thiếu chủ, đến đây mừng thọ cho ông nội Lăng! Chúc ông Lăng phúc như đông hải, thọ tỷ nam sơn!”

“Cái gì?”

Bác cả và chú ba không khỏi cảm thấy gương mặt hơi nóng lên, bọn họ còn tưởng rằng là người mình mời tới, không nghĩ đến lại là người của Lăng Việt!

Đây quả thực là bị người ta vả mặt vang lên chan chát.

Thôn dân chung quanh cũng không nghĩ tới những người này lại nhận lệnh Lăng Việt, bọn họ còn tưởng rằng là muốn đến nịnh bợ bác cả!

Thoắt một cái, mọi người không khỏi thay đổi cách nhìn đối với Lăng Việt!

Ban đầu mọi người cho rằng hắn chỉ là một mãng phu công phu lợi hại, hiện tại xem ra Lăng Việt vẫn thật sự có tài!

Trong giây phút xấu hổ đó, nơi xa lại có mấy chiếc xe chạy đến, có Audi, cũng có BMW.

Đám người lại bắt đầu náo nhiệt lên.

Bác cả không khỏi thở dài một hơi, ông ta nới lỏng cà vạt, liếc về hướng Lăng Việt.

“Ra vẻ cái gì? Chỉ có mấy ông chủ nho nhỏ tới mà thôi, còn không xứng xách giày cho ta! Ra oai cái gì chứ?”

Chú ba vội vàng phụ họa: “Đại ca nói không sai, có lẽ mấy chiếc xe này mới là bạn của anh! Chờ họ đi xuống, mấy thứ chẳng ra gì này căn bản không đáng chú ý!”

Bác cả đắc ý gật đầu.

“Đúng thế, đi, đi theo anh tiếp khách đi.”