Thần Y Phế Vật Phi

Chương 50: Con rể? Lấy thân báo đáp!




Nhóm dịch: TTC

Edit: tdbbkt

Beta: Lưu Ly Phong

- --------------------------------

Triệu gia trang, phòng nghị sự Triệu gia.

Lúc này Triệu Sơ đã về đến gia tộc, toàn bộ Triệu gia bởi vì chuyện Vân Chỉ Tịch làm đỏ Thiên Hương Lâu mà xao động.

"Sơ Nhi, con nói rõ ràng tình huống lúc đó xem nào. Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Không phải Vân Chỉ Tịch là phế vật sao? Tại sao lại biến thành Huyền Sĩ? Mười lăm tuổi đã thành Huyền Sĩ, quá kinh khủng!" Một vị trưởng lão Triệu gia không quá tin tưởng lời đồn.

"Thưa Lục trưởng lão, tu vi của Tịch Nhi thật sự không kém con." Năm nay Triệu Sơ hai mươi lăm tuổi, vừa đột phá trở thành một Huyền Sĩ. Vốn là đệ nhất tài tuấn Huyện Thanh Thành, nhưng so với Vân Chỉ Tịch mới mười lăm tuổi đã thành Huyền Sĩ thù chẳng là gì.

"Cái gì!" Lục trưởng lão và tất cả mọi người trong phòng nghị sự đều kinh sợ.

Sắc mặt của gia chủ Triệu gia, gia gia của Triệu Sơ là Triệu Thiện biến đổi không ngừng. Chuyện trước kia của Triệu Sơ và Vân Chỉ Tịch ông cũng có biết, nếu không phải Vân Chỉ Tịch kinh mạch phế bỏ, ông cũng sẽ không đồng ý kết thông gia với Tiền gia. Nhưng là bây giờ thì hay rồi, phế vật chẳng những không có phế, hơn nữa còn càng yêu nghiệt! Sớm biết đã chờ lâu một chút, bất quá ông cũng biết bây giờ có hối hận cũng vô dụng.

"Khởi bẩm gia chủ, người của Tiền gia đến! Nói là mời gia chủ ngài qua phủ một chuyến, có chuyện quan trọng thương lượng!" Bên ngoài phòng bỗng nhiên có người báo tin.

Triệu Thiện nghe vậy lông mày nhướn lên, ông biết Tiền gia muốn kéo Triệu gia xuống nước.

"Gia chủ, ngài nên đi một chuyến đi. Đầu tiên là Vân gia thăm dò thực hư thế nào, thứ hai Thiếu chủ và thiên kim Tiền gia dù sao cũng có hôn ước, dù thế nào thì hai thế gia lớn vẫn áp chế được Vân gia." Một người tuổi tác cao nhất trong hội trưởng lão đề nghị.

"Đại trưởng lão nói có lý, gia chủ nên đi một chuyến." Những vị trưởng lão còn lại nhao nhao phụ họa.

Chỉ có Triệu Sơ lại trầm mặc không nói, Triệu Thiện nhìn đứa cháu mình thương yêu nhất hỏi: "Sơ nhi,con thấy sao?"

Triệu Sơ thấy ánh mắt tìm tòi của gia gia, chậm rãi hít một hơi nói: "Dù gì thì Triệu gia và Tiền gia đã kết thông gia. Coi như lựa chọn ban đầu có sai, cũng không có khả năng làm lại. Chuyến này, Triệu gia chúng ta phải đi."

Triệu Thiện nghe vậy tán thưởng nhẹ gật đầu: "Không sai, nhưng có phần con nói không đúng lắm. Mặc dù Triệu gia ta và Tiền gia có hôn ước, nhưng chỉ cần còn chưa thành thân, hôn ước này vẫn có thể biến đổi. Con phải nhớ kỹ, vì gia tộc, làm người không thể quá thẳng!"

"Tôn nhi thụ giáo." Triệu Sơ hiểu Triệu Thiện muốn nói gì, chỉ là nghĩ đến ánh mắt hờ hững của thiếu nữ áo đỏ kia thì trong lòng của hắn cảm thấy rất khó chịu. Trước kia nàng nhìn thấy hắn, đều sẽ nở nụ cười vui vẻ...

******Bạn đang đọc truyện do Tụ Tiên Cư dịch******

Trên thực tế, Triệu Sơ đúng là người trong lòng của Vân Chỉ Tịch trước kia. Nguyên nhân là khi Vân Chỉ Tịch còn nhỏ tuổi đã từng bị vâ khốn trong rừng rậm Huyền Thiên, xém chút nữa chôn thây trong miệng mãnh thú, là Triệu Sơ cứu nàng.

Về sau hai người thường xuyên gặp nhau, mà thiên phú tu luyện của Triệu Sơ cũng không yếu, lại thêm vẻ ngoài tuấn tú khiến thiếu nữ ngầm yêu thích. Đáng tiếc hồng nhan bạc mệnh, bất quá chết cũng tốt, nếu để nàng biết Triệu Sơ đã đính hôn với Tiền Sương Ngữ, chỉ sợ sẽ thương tâm gần chết.

Vân Chỉ Tịch kế thừa những ký ức này, cho nên Triệu Sơ vì Tiền Sương Ngữ là vị hôn thê nên khi đó hắn hi vọng nàng không giết Tiền Sương Ngữ, nàng đồng ý, xem như báo đáp ân cứu mạng của Triệu Sơ, từ đây không ai nợ ai.

"Khụ khụ —— Tịch nhi, nương nghỉ ngơi đây. Dung công tử mới vừa giúp chúng ta, con hãy mau đi cảm ơn người ta." Văn Tố Tâm thấy dọc đường này nữ nhi quá trầm mặc, tưởng nàng là vì Triệu Sơ mà thương tâm nên mới nói sang chuyện khác.

Lông mày Vân Chỉ Tịch khẽ nhúc nhích, Văn Tố Tâm đã dựa vào một bên xe ngựa nghỉ ngơi, hiển nhiên là muốn Vân Chỉ Tịch nói chuyện với Dung Hoàng.

"Cảm ơn." Vân Chỉ Tịch nhìn Dung Hoàng, thật lòng nói lời cảm ơn. Nếu không có hắn đến thì nàng còn phải đánh tiếp. Hơn nữa cho dù đánh thắng, muốn mang mẫu thân rời đi cũng có phần phiền phức.

Dung Hoàng nhìn Vân Chỉ Tịch, sau đó lại nhìn về phía Văn Tố Tâm đang nghỉ ngơi, mở miệng hỏi: "Lấy thân báo đáp không?"

Văn Tố Tâm nghe vậy thiếu chút nữa ngã xuống, thật là——Dung công tử nói chuyện sao mà trắng trợn quá vậy——bộ không biết nữ hài tử sẽ ngại ngùng à? Nhưng mà được cái có tác phong dám nói dám làm, cũng tạm chấp nhận!

"Cút!" Vân Chỉ Tịch trừng mắt liếc Dung Hoàng, tên này thật đúng là miệng chó khạc không ra ngà voi!

Đôi môi gợi cảm của Dung Hoàng khẽ mím lại, đôi mắt như cười chế nhạo Vân Chỉ Tịch, còn truyền âm nói: "Đây không phải là ý của mẹ cô à?"

Vẻ mặt Vân Chỉ Tịch khó coi, lạnh lùng liếc Dung Hoàng, truyền âm phản bác: "Con mắt nào của ngươi nhìn thấy đây là ý của mẹ ta, bà ấy nghĩ ta thương tâm, phân tán lực chú ý của ta thôi biết chưa!"

"Hừm." Dung Hoàng thản nhiên hỏi tiếp: "Cô thích người nam kia?"

"Đương nhiên không!" Vân Chỉ Tịch trả lời không chút nghĩ ngợi.

Đôi mắt Dung Hoàng như sâu hơn, ngược lại không có nói gì nữa, giống như người mới nói câu "Lấy thân báo đáp" không phải là hắn vậy.

"Ngươi hỏi cái này để làm gì?" Vân Chỉ Tịch hỏi ngược lại Dung Hoàng, tên nam nhân này vẫn ở tại nhà bọn họ, rảnh rỗi lại theo đuôi nàng đi ra ngoài, chẳng lẽ dự định kề cận nàng nên không chịu đi?

"Hắn không xứng với cô." Dung Hoàng đáp, như đang trần thuật một sự thật hiển nhiên.

******Bạn đang đọc truyện do Tụ Tiên Cư dịch******

Văn Tố Tâm ngồi nghe, thầm tán thành! Thầm nghĩ vị Dung công tử này thoạt nhìn cao thâm khó đoán nhìn không thấu, không ngờ rằng biết điều như thế! Lấy thiên phú của nữ nhi, Triệu Sơ là không có mắt mới chọn tiểu thư Tiền gia kia.

Ngay cả Vân Chỉ Tịch cũng không nghĩ tới Dung Hoàng sẽ nói như vậy, trong lúc nhất thời chẳng biết đáp lời làm sao.

"Có liên hệ với ngươi à?" Vân Chỉ Tịch tức giận hỏi.

"Có." Dung Hoàng khẳng định, Văn Tố Tâm nghe vậy càng thêm cảm thấy Dung công tử này có ý gì với con gái mình thật. Dung công tử xem ra không tồi chút nào, cũng không biết thương yêu nữ nhi tới đâu.....

Vân Chỉ Tịch nghe vậy, gương mặt hiện lên vẻ kỳ quái, ánh mắt lạnh lạnh quét Dung Hoàng: "Xin chú ý lời ngươi nói, ta không có nửa xu liên quan với ngươi nhé!"

"Thật sự không liên quan đến tiền." Dung hoàng gật đầu nói.

"......" Vân Chỉ Tịch biết ngay là thế, trọng tâm vấn đề của nàng và người nam nhân này khác xa nhau, thật là khó trò chuyện mà.

Lúc này xe ngựa đi vào nội bảo của Vân gia, Vân Chỉ Tịch dẫn đầu nhảy xuống xe ngựa, nhưng mới vừa xuống dưới đã nghe được thanh âm của Vân Chỉ Đào như sắp khóc: "Thất tỷ Thất tỷ, tỷ mau đi xem nhị thúc, nhị thúc sắp không được......"