Thần Y Phế Vật Phi

Chương 36: Áo nghĩa? Yêu nghiệt




Edit:    Nguyệt Ly Phong 

Beta:    tdbbkt 

------

Vân Chỉ Tịch luyện Thái Cực rất chậm và tùy ý, một bộ Thái Cực nàng đã luyện ngàn ngàn vạn vạn lần nên quen thuộc và lưu loát như trở bàn tay.

Lúc này nàng giống như một người bình thường, làm động tác như một người già tập thể dục buổi sáng, không dùng bất kỳ Huyền Kính nào đi đánh quyền. Hơn nữa nàng không chỉ thu liễm Huyền Kính mà còn ẩn đi linh vận độc hữu của không linh  thể chất. Không cố tình tìm kiếm Thái Cực phiêu dật ý cảnh, không thèm nghĩ làm thế nào mới luyện Thái Cực tốt hơn.

Nàng cứ vô dục vô cầu, tùy tâm mà luyện. Mà đây cũng là chân chính áo nghĩa của Thái Cực quyền, tâm tùy lực phát, ý tùy thế động!

Dung Hoàng biết Vân Chỉ Tịch đã luyện hơn hai tháng một bộ quyền thoạt nhìn đơn giản nhưng kỳ thật chất chứa sâu xa áo nghĩa. Càng xem hắn càng cảm thấy bộ quyền pháp này không tầm thường, ngay cả hắn đều có chút tâm động.

"Bang ——" bỗng nhiên, một tiếng động rất nhỏ do Vân Chỉ Tịch vung tay luyện vang lên!

Ánh mắt Dung Hoàng ngưng đọng, lại thấy có người vào tiểu viện.

Người tới đúng là nhịn không được kích động Tứ trưởng lão Vân Ngạo Lôi, hắn hưng phấn từ chỗ Vân Ngạo Thành ra tới, như một trận gió chạy đến tiểu viện của Vân Chỉ Tịch.

Nhưng hắn mới vọt vào thì nghe được một tiếng vang nhỏ khi Vân Chỉ Tịch ra quyền! Hắn ngẩn ra, sau đó đôi mắt đột nhiên tỏa sáng, gắt gao nhìn chằm chằm Vân Chỉ Tịch đang đắm chìm trong Thái Cực!

Vân Ngạo Thành đi sau cũng tới rồi, hắn và Tứ trưởng lão giống nhau, đều bị Vân Chỉ Tịch đánh Thái Cực quyền hấp dẫn!

"Áo nghĩa! Là áo nghĩa cảnh sao?!" Trong lòng Vân Ngạo Thành tràn đầy kinh hãi, mọi người đều biết mỗi một bộ Huyền Kỹ, đều hình thành áo nghĩa. Nhưng loại áo nghĩa này trừ phi là người sáng tạo Huyền Kỹ, nếu không thì không có khả năng luyện một bộ Huyền Kỹ tới áo nghĩa cảnh giới!

Áo nghĩa, chính là căn tủy của mỗi một bộ Huyền Kỹ! Là tư tưởng cuối cùng mà người sáng tạo Huyền Kỹ muốn biểu đạt. Loại tư tưởng này rõ ràng mà lại mịt mờ, trừ bỏ người sáng tạo thì rất khó có thể nắm giữ cảnh giới mờ ảo này!

Vân Ngạo Thành tự học tới nay, chưa bao giờ gặp qua ai luyện được áp nghĩa của Huyền Kỹ! Hắn hiểu được cảnh giới này, chỉ là bởi vì đã từng nhìn thấy trong sách cổ, tổ tông có miêu tả áo nghĩa cảnh giới.

So sánh với sách cổ, hắn phát hiện thần thái của Vân Chỉ Tịch giờ phút này rất phù hợp với áo nghĩa cảnh giới!

Trên thực tế, Vân Ngạo Thành nghĩ không sai, Vân Chỉ Tịch luyện Thái Cực tại một khắc kia phát ra tiếng vang nhỏ chính là dấu hiệu bước vào áo nghĩa cảnh giới! Trải qua vô số lần luyện Thái Cực quyền, nàng đã hoàn toàn hiểu rõ!

Giờ này khắc này, Vân Chỉ Tịch hoàn toàn dung nhập trong ý cảnh! Nàng cảm giác chính mình cùng Thái Cực dung hợp ở bên nhau, trong thiên địa chỉ có nàng và Thái Cực. Quyền vẫn là quyền, nàng vẫn như trước đánh Thái Cực, nhưng nàng rõ ràng cảm nhận được không giống!

Trước kia nàng đánh ra quyền sẽ cảm giác được trong không khí có một loại thế nhàn nhạt, một lực cản mờ ảo. Nhưng giờ phút này đã không có, phảng phất như Thái Cực quyền đánh vào bên trong hư vô! Nhưng mà nàng lại cười, bởi vì nàng có thể cảm giác được, tuy Thái Cực quyền vẫn như thường lui tới đánh ra, nhưng tại một thế nhu nhu quyền, ẩn chứa uy lực đáng sợ!

Vì thí nghiệm, Vân Chỉ Tịch chậm rãi đi vào tới tiểu viện, đẩy ra một quyền Thái Cực lên núi giả! Sau đó, núi giả vỡ ra! Âm thanh "Ầm vang" vang lên, khiến vợ chồng Vân Nhất Minh phải chạy ra ngoài xem!

Bọn họ ra tới thì kinh ngạc thấy tòa núi giả trong viện bỗng nhiên hóa thành vô số đá vụn, bị hủy rồi?! Cái gì đây......

Nhìn lại đầu sỏ gây tội, đúng là bảo bối nữ nhi của bọn họ dùng một chưởng phá hủy núi giả trong viện!

Nhưng thực tế thì Vân Chỉ Tịch không hề dùng nửa điểm Huyền Kính, nàng chỉ dùng lực đẩy như bình thường mà thôi!

Lúc này, Vân Ngạo Thành đã hoàn toàn khẳng định cháu gái bảo bối của hắn thật sự bước vào áo nghĩa cảnh giới! Mà tứ trưởng lão cũng phản ứng lại, áo nghĩa cảnh hắn cũng nghe nói qua nhưng cũng là lần đầu tiên nhìn thấy!

Ánh mắt của Dung Hoàng dừng ở trên bàn tay Vân Chỉ Tịch, mày kiếm thon dài chậm rãi giãn ra độ cung: "Áo nghĩa, lấy phàm nhập cảnh, không tầm thường."

Chậm rãi thu tay, Vân Chỉ Tịch cũng rất kinh hãi nhìn núi giả bị phá vỡ, lại nhìn bàn tay mình ngẩn ngơ. Nàng chính là thiên tài cổ võ, nàng biết vừa rồi mình đã đi vào cảnh giới mà võ đạo gọi là áo nghĩa cảnh giới.

Nói cách khác, nàng đã chân chính thông hiểu đạo lí Thái Cực! Chỗ tốt mang đến lại không chỉ giới hạn ở Thái Cực! Bởi vì nhập áo nghĩa nên về sau nàng học tập bất kỳ Huyền Kỹ nào đều sẽ có trợ giúp lớn!

Cùng lúc đó, nàng cũng phát hiện Vân Ngạo Thành và Tứ trưởng lão đã đến, lập tức thu tay gặp hai người: "Tịch Nhi gặp qua gia gia, Tứ thúc công."

"Ha ha ha ——" Vân Ngạo Thành nghe một tiếng gia gia này, căn bản không dừng cười được. Hắn tiến lên giữ chặt tay cháu gái, thấy thế nào như thế nào đều vui vẻ! Áo nghĩa, áo nghĩa cảnh giới đó! Khó trách đứa nhỏ này có thể lấy thất giai Huyền Kính chiến thắng cửu giai Chỉ Phàm!

"Cha, Tứ thúc." Vân Nhất Minh và Văn Tố Tâm cũng thấy hai người đến.

"Giỏi giỏi giỏi ——" Vân Ngạo Thành một tay cầm tay cháu gái, một tay cầm tay con trai, trong lòng cực kỳ cảm khái phức tạp.

......

Nói chuyện được một lúc, Tứ trưởng lão nhịn không được nhìn chằm chằm Vân Chỉ Tịch nói: "Tịch Nhi, lại đây! Đừng có giấu tài, dùng toàn bộ Huyền Kính của con đánh một chưởng với Tứ thúc công!"

Nghe vậy, Vân Chỉ Tịch không cảm thấy kinh ngạc. Rốt cuộc nàng ở trước mặt Vân Thất, Vân Bát không hề cố tình che dấu cái gì. Mà Vân Thất và Vân Bát đều là võ giả huyền sĩ đã lâu, có thể phát hiện manh mối cũng rất bình thường.

"Tứ thúc công, con bắt đầu đây, ngài chuẩn bị tốt." Vân Chỉ Tịch dứt lời cũng không hề dây dưa, Huyền Kính trong đan điền tản ra, đi qua kinh mạch hội tụ đến lòng bàn tay.

Trong lòng Vân Ngạo Lôi không khỏi hồi hộp, lập tức giơ tay chuẩn bị sẵn sàng.

Khi bàn tay Vân Chỉ Tịch và bàn tay Tứ trưởng lão chạm vào nhau thì trên mặt hắn lộ ra vẻ mừng như điên! Bởi vì tin tức từ tay đối phương truyền lại làm hắn hoàn toàn không xa lạ, nó là hỏa hệ Huyền Kính! Cũng là Huyền Kính của Vân Chỉ Tịch ngày xưa, hơn nữa phi thường hồn hậu vì  là huyền sĩ! Điều này làm hắn không mừng như điên sao được!

Nhưng ngay sau đó, sắc mặt Tứ trưởng lão liền kỳ quái. Nỗi lòng Vân Ngạo Thành cũng theo sắc mặt Tứ trưởng lão mà biến động lúc lên lúc xuống rất là khó chịu! Thật hận không thể chính mình ra trận xem xét.

Bỗng nhiên, đồng tử Tứ trưởng lão đồng tử co lại, biểu cảm kinh cùng hỉ trên mặt đều suy diễn tới cực hạn!

"Thế nào?!" Vân Ngạo Thành sốt ruột đặt câu hỏi, Vân Nhất Minh và Văn Tố Tâm thì không hiểu ra sao.

Đối chưởng đã kết thúc, Tứ trưởng lão lại đứng ngẩn người tại nơi đó, bộ dạng hoàn toàn thất thần!

"Tứ đệ, rốt cuộc như thế nào?" Vân Ngạo Thành đang hỏi ra những lời này cũng chưa phát hiện bàn tay của mình bởi vì khẩn trương mà nắm thành quyền. Chờ phát hiện thì hắn nhịn không được thở ra một hơi. Rõ ràng trong lòng có nắm chắc, nhưng đáy lòng vẫn sinh ra dao động lớn như vậy. Rốt cuộc...... Rốt cuộc đây là Huyền Sĩ mười lăm tuổi! Toàn bộ huyện Thanh Thành từ trước tới nay, duy nhất một người Huyền Sĩ mười lăm tuổi!