Thần Y Phế Vật Phi

Chương 26: Tưởng bở!




Edit:    Nguyệt Ly Phong 

Beta:    tdbbkt 

------

Xương quai xanh cường tráng, cơ bắp săn chắc, vòm ngực rắn rỏi, cơ bụng hoàn mỹ, ôi......

Suy nghĩ của Vân Chỉ Tịch bắt đầu bay lơ lửng, lại không biết rằng ánh mắt của nàng cứ rà tới rà lui trên thân hình người ta, đặc biệt là ở chỗ ngã ba đường nhìn lâu nhất.

"Nhìn cái gì?" Dung Hoàng để mặc nàng ngắm nghía một thời gian rồi mới chậm rãi mở miệng nói.

Vân Chỉ Tịch ngẩn ra: "Khụ khụ —— không thấy cái gì, không thấy cái gì." Bởi vì da mặt dày nên lúc nói chuyện mặt nàng cũng không đỏ, sau đó xoay người đi ở đằng trước.

"Ngươi muốn sờ một chút không?" Giong nói của Dung Hoàng từ sau lưng truyền vào thẳng vào trong tai làm nàng giật mình! Nàng lập tức quay đầu, vừa mở miệng muốn nói gì đó thì đập vào mắt là vòm ngực cường tráng mang phạn hương thanh nhã áp sát trước mặt nàng.

Hai người khoảng cách so với vừa rồi còn gần hơn nữa! Nàng thậm chí có thể nghe được nhịp tim phập phồng của hắn dưới lớp quần áo kia.

Dung Hoàng lẳng lặng nhìn nàng, trước khi nàng tỷ thí hắn đã có thể xác định linh căn của nàng đã khôi phục, thể chất không linh cũng không bị ảnh hưởng gì, tu vi thật sự của nàng cũng vững chắc ở huyền sĩ giai. Không thể không nói, điều này khiến hắn rất kinh ngạc. Bởi vì với tình huống của nàng, hắn cho dù có biện pháp cũng không thể trong thời gian ngắn như vậy làm nàng khôi phục.

Còn có luồng sát khí trên người nàng khiến hắn càng tò mò hơn cả với thể chất của nàng. Hắn không hiểu tại sao một thiếu nữ mười lăm tuổi cho dù đã trải qua một lần vận mệnh nhấp nhô thì cũng không thể nào ngưng tụ sát khí đáng sợ như vậy! Hơn nữa loại sát khí rất tự nhiên, là từ linh hồn của nàng biểu hiện ra, nó không phải do nhân tố bên ngoài tác động.

Lúc này, Vân Chỉ Tịch lại đột ngột hỏi: "Loại hương trên người của ngươi dùng hương liệu gì mà làm thế, cho ta xem đi."

"Hả?" Dung Hoàng giật mình, trì hoãn một chút mới trả lời: "Ta không có dùng."

"Không có khả năng!" Vân Chỉ Tịch không tin, rõ ràng thơm như vậy sao có thể không dùng hương liệu! Hắn cho rằng hắn là thiếu nữ, trên cơ thể tự có mùi thơm a.

"Không lừa ngươi." Dung Hoàng nhíu mày kiếm thon dài, không rõ nàng vì sao không tin.

Vân Chỉ Tịch không khỏi hừ hừ một tiếng: "Quỷ hẹp hòi, ta chỉ muốn hỏi để làm một ít để trong phòng thôi. Mùi hương này khá tốt, vừa ngửi đã làm người ta thoải mái."

"Ngươi thích." Dung Hoàng nhẹ hỏi.

"Ừ." Vân Chỉ Tịch thẳng thắn thừa nhận, hai người vừa nói chuyện vừa chậm rãi bước tới tiểu thính.

Dung Hoàng nghe vậy nghĩ nghĩ, mới mở miệng nói: "Ngươi cùng ta trở về, ở cùng một chỗ có thể ngửi."

"Phi!" Vân Chỉ Tịch lập tức phỉ nhổ, đề phòng nhìn chằm chằm Dung Hoàng: "Muốn dùng một khối hương liệu đã muốn ta đi theo ngươi, tưởng bở!"

Dung Hoàng nở nụ cười nhợt nhạt, trong đôi mắt đen có gợn sóng nhè nhẹ: "Đi theo ta, sẽ không bị ăn hiếp."

"Ta thoạt nhìn giống như thường xuyên bị ăn hiếp sao?" Vân Chỉ Tịch câm nín, nghe hắn nói cứ như nàng trước giờ rất hay bị người hiếp đáp ấy.

"Ngươi sẽ đi theo ta." Dung Hoàng nhìn nàng một cái, lại chắc chắn nói.

"Đầu óc của ta chưa bị nước vào." Vân Chỉ Tịch nhịn không được trợn trắng mắt, sau đó nghĩ đến Vân Ngạo Thành nói, mày liễu nhíu lại: "Ông nội của ta muốn cho Vân gia có một đệ tử tiến Tử Vân Tông."

"Ngươi không muốn đi?" Dung Hoàng hỏi lại.

"Tử Vân Tông có gì tốt?" Vân Chỉ Tịch cũng không hiểu biết gì nhiều về Tử Vân Tông, tuy rằng nghe có vẻ rất lợi hại, nhưng mà nàng tương đối chú trọng lợi ích thực tế.

Dung Hoàng trầm ngâm một chút nói: "Tựa hồ cũng không có gì."

"Hả?" Vân Chỉ Tịch nghe vậy có chút kỳ quái, rõ ràng hắn là người của Tử Vân Tông lại nói không có gì. Chẳng lẽ hắn không thổi phồng tông phái của chính mình sao? Hơn nữa hắn không phải muốn lừa nàng đi theo hắn sao, cơ hội tốt như vậy còn không nắm chắc?

"Có Huyền Binh thượng phẩm hay không?" Vân Chỉ Tịch quyết định dò hỏi một chút.

"Chắc có." Dung Hoàng không quá chắc chắn.

Vân Chỉ Tịch hơi thất vọng, đường đường một đại tông phái lại chưa hẳn Huyền Binh thượng phẩm.

"Còn Huyền Binh trung phẩm thì sao?" Không có biện pháp, Vân Chỉ Tịch đành lui một bước.

"Chắc có." Dung Hoàng vẫn là không chắc chắn.

Vân Chỉ Tịch càng thêm thất vọng rồi, cắn cắn răng nói: " Vậy Huyền Binh hạ phẩm chắc phải có đi! Không đạo lý nào một địa phương nhỏ như huyện Thanh Thành đều có mà Tử Vân Tông không có."

"Huyền Binh tốt như vậy?" Dung hoàng hỏi ngược lại.

Vân Chỉ Tịch vẻ mặt vô ngữ, nhìn hắn như thể đang nói: "ngươi thực ngu ngốc": "Vô nghĩa! Huyền Binh sắc bén, chém đá như cắt cải trắng! Hiểu hay không?" Nàng vốn dĩ cho rằng tên này từ địa phương lớn tới, hẳn là rất có kiến thức, kết quả ngay cả Huyền Binh cũng không hiểu. Nàng hiện tại nhịn không được hoài nghi, hắn thật là từ Tử Vân Tông tới sao? Tứ thúc không phải gặp được kẻ lừa đảo đi?

Dung Hoàng dùng vẻ mặt cổ quái nhìn Vân Chỉ Tịch, cảm thán nói: "Ngươi ngày thường luyện công, chính là vì chém đá sao?"

"Đương nhiên không phải, đây là ví dụ!" Vân Chỉ Tịch lần thứ hai cảm thấy, nàng cùng người này có sự khác nhau! Không đúng, là có vấn đề về nghe hiểu.

"Nếu ngươi không chí khí, chỉ nghĩ muốn Huyền Binh thì không thích hợp đi Tử Vân tông." Dung Hoàng cười như không cười nói.

"Có ý gì?" Vân Chỉ Tịch bỗng nhiên cảm thấy, nàng giống như bị lừa dối một vòng lớn.

"Nếu ngươi theo ta, ta đưa ngươi Vương Binh." Dung Hoàng tăng thêm mồi.

Vân Chỉ Tịch lông mày kéo cao, nhìn chằm chằm Dung Hoàng: "Vương Binh!"

"Ừ." Dung Hoàng nhẹ nhàng gật đầu, mắt đen thâm thúy như sao trời, như có một lực thần bí dụ hoặc.

Vân Chỉ Tịch hít một hơi thật sâu, đè nén kích động, ngược lại nói sang chuyện khác nói: "Để Phong Tòng đến Tử Vân tông."

Vốn dĩ nàng muốn cầu Dung Hoàng không chạm vào nàng, nhưng nghĩ đến ánh mắt khát vọng của Vân Ngạo Thành, còn có tình huống của Vân gia, nàng cuối cùng ra quyết định này.

Rốt cuộc gã Dung công tử này tuy rằng giống đăng đồ tử, nhưng trước mắt đối với nàng cũng không ác ý, nàng tin tưởng tương lai nàng có thể chống đỡ được.

"Có thể." Đối với yêu cầu của Vân Chỉ Tịch, Dung Hoàng một chút không kinh ngạc, rất sảng khoái đồng ý.

"Ngươi đã sớm biết ta phải làm như vậy?" Vân Chỉ Tịch nhịn không được hỏi, cho tới nay nàng đều nhìn không thấu hắn, chính là hắn lại có thể nhìn thấu nàng?

"Không biết, nhưng ta biết chính ngươi cũng không quá muốn đi Tử Vân Tông, bởi vì Tử Vân Tông có ta." Dung Hoàng bình tĩnh trả lời.

Vân Chỉ Tịch cười cười: "Nhìn không ra a, ngươi vẫn tự mình hiểu lấy mình. Nếu ngươi đồng ý rồi, ta đây liền trở về tắm rửa đi ngủ."

"Chờ một chút."

"Chuyện gì?"

"Ta đối với ngươi cũng không có ác ý, về sau cũng sẽ không có ác ý." Dung Hoàng nhìn Vân Chỉ Tịch, giọng điệu bình tĩnh lại lộ ra nghiêm túc. Hắn kỳ thật cũng nhìn không thấu thiếu nữ này, chỉ là hắn biết người có được tinh thuần sát khí như nàng không phải loại người thẳng thắn bén nhọn.

Vân Chỉ Tịch đối diện với cặp mắt đen nhánh cửa hắn, đồng tử xẹt qua một tia mũi nhọn, chỉ là trong nháy mắt liền bị che dấu, nàng khẽ cười nói: "Nhưng ngươi là đăng đồ tử."

Dung Hoàng: "......"

"Ha ha ha ha ——" Vân Chỉ Tịch duỗi tay chọc chọc ngực hắn, cười lớn xoay người đi ra ngoài: "Đừng cho là ta không biết ngươi đen tối."

Dung Hoàng nhìn bóng dáng thiếu nữ hòa lẫn vào bóng đêm, khóe môi gợi lên một nụ cười đầy ẩn ý......