Thần Y Ở Rể

Chương 23




Chương 23: Đã lam thì làm cho trót Tuyệt!

Thật là tuyệt!

Nhiều người há hốc mồm, trong lòng chấn động!

Phan Lâm này là ai?

Tại sao Huỳnh Gia Đông lại vì anh ma đắc tội với nhà họ Hàn?

Nên biết, ở cấp độ của Huỳnh Gia Đông, tiền bạc chỉ là một con số nhỏ đối với ông ta.

Huỳnh Gia Đông là người gốc Nam Thành, nhưng công việc kinh doanh của anh ấy truyền đến cả Giang Thành, điều này đủ để chứng minh ông ta la một thương nhân thành công thế nào.

Doanh nhân thành đạt rất chú trọng vào giao tiếp.

Chính vì vậy mà Huỳnh Gia Đông không thể vì tiền mà trở mặt với nhà họ Hàn, dù sao họ Hàn cũng là một trong tứ đại gia tộc ở Giang Thành, quan hệ giữa họ Huỳnh và họ Hàn cũng rất tốt!

Nhưng bây giời Huỳnh Gia Đông lại vì một Phan Lâm mà kêu Hàn Trung đổi sảnh sao?

Chẳng khác nào đánh vào mặt Hàn Trung!

Hàn Trung nghiến răng, ngọn lửa nổi giận trong đôi mắt kia gần như phun trào ra ngoài.

Huỳnh Gia Đông muốn làm gì?

Những người khách xung quanh im bặt không dám nói.

Ngay cả người nhà họ Lý cũng ngậm miệng vào lúc này.

“Hàn thiếu gia?”

Người quản lý lại kêu lên.

Nhưng sau đó …

Bốp!

Hàn Trung tát một cái.

Người quản lý bị kích động và ngã xuống đất, vẻ mặt đầy uất ức.

“Chú Huỳnh! Thật sự muốn làm mọi chuyện thành thế này sao? Quan hệ giữa nhà họ Hàn và nhà họ Huỳnh thật sự không bì được với tên rác rưởi kia sao?” Hàn Trung nghiến răng gầm gừ.

“Hàn Trung, có những chuyện đừng hỏi quá kỹ, cậu chỉ cần nhớ rằng chú Huỳnh sẽ không làm hại cậu.” Huỳnh Gia Đông nói.

“Giúp tên rác rưởi tát vào mặt tôi như vậy còn nói sẽ không hại tôi sao? Đừng quên, Huỳnh lão gia là nhờ Hàn Trung tôi cứu sống! Nếu không có Hàn Trung này, Huỳnh lão gia đã chết từ lâu rồi! Ông đừng cho rằng Phan Lâm quen biết ông Tể thì giúp nó đối phó tôi? Huỳnh Gia Đông! Đừng tưởng rằng họ Hàn tôi sợ ông! Đây là Giang Thành!

Không phải Nam Thành của ông!”

Hàn Trung gào thét điên cuồng.

Anh ta là một trong tứ đại thiếu gia của Giang Thành!

Có bao giờ anh ta phải chịu sự sỉ nhục như vậy?

Cho dù người trước mặt là trưởng bối của anh ta, anh ta cũng không quan tâm.

Với tiếng gào thét cuồng loạn này, cả sảnh tiệc lại chìm vào im lặng.

Huỳnh Gia Đông sắc mặt không cảm xúc.

Ông ta là người đã quá quen với phong ba bão táp, vốn dĩ không quan tâm đến những lời nói đe dọa này.

“Hàn Trung! Tôi đã nói có một số chuyện không tiện nói thẳng, chuyện của lão gia tôi rất biết ơn nhà họ Hàn, nếu không phải vì chuyện này, tôi đã không đặc biệt từ Nam Thành qua đây!” Huỳnh Gia Đông thấp giọng nói…

“Đặc biệt từ Nam Thành qua đây?”

“Cậu hãy nhớ, tôi không phải đang giúp cậu ta, màlà đang giúp cậu!” Huỳnh Gia Đông nói đầy ẩn ý.

Hàn Trungnén hơi thở.

Giúp tôi? Là ý gì?

Chẳng lẽ nói Phan Lâm này không đơn giản?

Nhưng bây giờ có rất nhiều người ở đây đang xem, nếu như thỏa hiệp, chẳng khác nào trở thành trò cười sao?

“Thiếu gia, hay là chúng ta rút lui đi” Một người nhà họ Huỳnh nghiêng mình sang nói.

“Rút lui? Hừ, cứ như vậy rút đi, mặt mũi của nhà họ Hàn chúng ta để ở đâu?” Hàn Trung tức giận nói.

“Nhưng … không đi thì còn có thể làm được gì? Khách sạn này dù sao cũng là của nhà họ Huỳnh.”

“Nhà họ Huỳnh có cổ phần, nhưng đừng quên, đây là Giang Thành, nhà họ Huỳnh làm ăn ở đây phải xem mặt mũi của ai?” Hàn Trung nhìn chằm chằm Phan Lâm, ánh mắt kinh ngạc: “Nghe này, tao muốn chúng mày xông tới đó và ngắt hết tay chân của tên rác rưởi cho tao. Nhớ dù ai ngăn cản cũng đừng lo! Đánh mạnh lên cho tao, Hàn Trung tao có thể đi, nhưng tao nhất định khiến tên khốn đó phải lết ra ngoài!”

“Thiếu gia, làm như thế không phải sẽ đắc tội với Huỳnh lão gia sao? Cũng khó mà giải thích với người nhà họ Lê.”

“Quản nhiều như vậy làm gì?” Hàn Trung hung hăng trừng mắt nhìn người đó: “Đây là Giang Thành, cả nhà họ Huỳnh và nhà họ Lê đều là người ngoài, phép vua thua lệ làng, bọn họ là thứ gì chứ? Đánh cho tao, hậu quả thế nào, để tao gánh vác! “

Hàn Trung nói vậy, đám vệ sĩ cũng không còn nhiều lời nữa.

Huỳnh Gia Đông cảm thấy thấy có gì đó không ổn, bí mật xua tay, những người phía sau nhanh chóng đứng cản lại trước mặt Phan Lâm.

Nhưng người của ông ta khác với Hàn Trung, của Hàn Trung là vệ sĩ chuyên nghiệp.

“Phan Lâm, hay là cậu dẫn vợ cậu đi trước đi.” Lê Tấn An trầm giọng nói.

“Không cần. Kỳ thực tôiđang trông mongHàn Trung làm được chuyện này, nếu đã như thế thì tôi cũng không cần phải nương tay.” Phan Lâm mỉm cười.

Lê Tấn An nghe thấy điều này, trong lòng rất là bối rối.

Phan Lâm trông rất văn nhã gầy yếu, sao có thể đối phó với đám côn đồ xung quanh Hàn Trung?

Tình hình ngoài tầm kiểm soát.

Hàn Trung đã dẫn người đến.

“Hàn Trung, cậu đang làm gì vậy?”

Huỳnh Gia Đông hét lên.

“Chú Huỳnh, chuyện này không liên quan gì đến chú.” Hàn Trung lạnh lùng nói: “Đánh cho tôi!”

Vừa dứt giọng, đám vệ sĩ vội vàng chạy tới.

Các vị khách hoảng loạn bắt đầu la hét.

Khung cảnh ngay lập tức trở nên lộn xôn.

“Dừng lại!”

Huỳnh Gia Đông tức giận quát lên, dẫn người đến ngăn lại.

Lê Tấn An cũng giúp đỡ chặn đám vệ sĩ.

Nhưng bọn họ không ngăn cản được, vẫn để một người tới gần Phan Lâm.

Người đó không hề khách sáo, trực tiếp dùng quả đấm to đấm vào mặt Phan Lâm.

“Phan Lâm, cẩn thận!”

Lý Ái Vânthất kinh hồn vía, thất thần chạy đến trước mặt Phan Lâm.

Phan Lâm sửng sốt, nhưng ánh mắt vẫn lạnh lùng, vung tay lên giống như con rắn độc nhào tới đánh vào nắm đấm của vệ sĩ.

Trong phút chốc, nắm đấm đột nhiên mềm nhũn ra, vệ sĩ cũng ngã thẳng xuống đất, xụi lơ như mất sức.

“Hở?”

Những người xung quanh hoang mang.

Chuyện này diễn ra thế này?

“Nguyên Vũ! Anh làm gì thế? Mau phế tên khốn đó cho tôi!” Hàn Trung tức giận.

“Gọi cảnh sát!”

Lê Tấn Anhét lớn với một vị khách.

Người khách bất ngờ không biết phải làm Sao.

“Bà nội, chúng ta phải làm sao bây giờ?”

Cả nhà họ Lý cũng hoảng sợ.

“Không có chuyện gì, để cho Hàn Trung xử lý!”

Lão thái thái bình tĩnh nói: “Khi cần thiết, chúng tasẽ hỗ trợ cho Hàn thiếu gia.”

“Nhưng đó là nhà họ Huỳnh! Chúng ta cũng không đủ khả năng ….’ Lý Thắng cau mày.

“Vậy thì sao? Huỳnh gia tuy lợi hại, nhưng đây không phải là Nam Thành! Nếu chúng ta cứ bám vững cây đại thụ nhưnhà họ Hàn, cònsợ Huỳnh gia sao?” Lão thái thái ậm ừ.

Mấy người Lý Thắng gật đầu.

Tại thời điểm này.

Uỳnh uỳnh uỳnh…

Hàn thiếu gia, người chuẩn bị hạ màn lại lui lại, lấy điện thoại di động ra xem, hoảng hốt vội nhấc máy “Cha.”

“Con đang ở đâu?” Hàn Long, chủ tịch tập đoàn Hàn thị nói qua điện thoại.

“Khách sạn Giang Hoa, sao vậy?”

“Phan Lâm đó có phải cũng ở đó không?” Hàn Long hỏi, giọng có chút khẩn thiết.

“Đúng vậy.” Hàn Trung ngây người nói.

“Con không làm khó cậu ta chứ?” Hàn Longlại hỏi.

Lời vừa dứt, Hàn Trung như bị sét đánh.

Hàn Long là ai chứ? Thấy Hàn Trung không nói chuyện, ông ta lập tức nhận ra điều gì đó.

“Thằng oắt khốn kiếp! Có phải mày đã làm gì người ta rồi không?”

“Cái này…

“Tao không quan tâm mày đã làm gì, bây giờ, dừng lại ngay lập tức! Sau đó xin lỗi Lâm tiên sinh, có nghe không?” Hàn Long hét lên từ trong điện thoại.

“Cha, ai không biết con rể nhà họ Lý là kẻ vô dụng. Chúng ta sợ hắn cái gì?”

“Đừng nói nhảm nữa! Nghe này, cho dù có quỳ trước mặt Lâm tiên sinh,nhất định cũng phải cầu xin cậu ta tha thứ! Hiểu không?”

“Cha…

“Tao tới ngay đây, ở đó chờ tao!” Hàn Long rống lên.

Hàn Trung nghe vậy liền lo lắng, vội vàng nói: ‘Cha, cha đừng đến, đừng đến, thật ra con đã rời khỏi khách sạn rồi! Con không làm gì Phan Lâm cả.”

“Có thật không?”

“Không phải sao? Dẫu sao chú Huỳnh cũng đến, chú ấy đuổi con ra ngoài rồi…”

“Không lừa tao đó chứ?”

“Sao có thể được?”

“Thật sao? Vậy thì tao phải cảm ơn Huỳnh lão gia nhiều.” Hàn Longcảm thấy rất nhẹ nhõm.

Nhưng Hàn Trunglại vô cùng hoảng sợ.

“Đến gặp tao ngay, nhanh lên.” Hàn Longhét lên, cúp điện thoại.

Hàn Trung ngơ ngác nhìn điện thoại di động, sắc mặt trở nên vô cùng khó coi.

Cuối cùng anh cũng biết Phan Lâm này không đơn giản như anh nghĩ.

Nhưng … muốn xin lỗi Phan Lâm trước mặt nhiều người như vậy sao? Điều này tuyệt đối không thể, còn khó chấp nhận hơn là bảo anh ta trực tiếp cút khỏi đây!

Hơn nữa nước đã đổ rồi không thể vớt lại, lẽ nào bây giờ lại bảo dừng lại sao?

Bất kể thế nào, đã làm thì làm cho trót, phế tên Phan Lâm này trước.

Hàn Trung nghiến răng, lao về phía Phan Lâm.

Nhưng ngay khi vừa di chuyển, anh lập tức nhận thấy có điều gì đó không ổn.

Đám côn đồ không biết có chuyện gì, tất cả đều ngã xuống đất, thân thể co quắp, hao tổn khí lực, chỉ còn lại có ba người chiến đấu với Lê Tấn An và Huỳnh Gia Đông.

Lê Tấn An trẻ khỏe, cộng với kỹ năng chiến đấu tốt, một vài đường làknock out những tên vệ sĩ đó.

Những người còn lại bị nhân viên bảo vệ tới lôi đi.

Sau ngần ấy thời gian, những vệ sĩ chuyên nghiệp của Hàn Trung đã bị giải quyết nhanh gọn.

Hàn Trung đứng đó một mình, thất thần, tay chân luống cuống Sao có thể như thế?

Phan Lâm buông Lý Ái Vânvẫn còn đang hoảng sợ ra.

Lúc này, người của Huỳnh Gia Đông đi tới, nói nhỏ vào tai anh vài câu.

“Lâm tiên sinh, có người gọi cảnh sát, hay là cậu tránh một lát đi, để chúng tôi xử lý?”

“Vậy sao? Thế tôi đi trước đây, chuyện của Hàn Trung sau này sẽ nói.” Phan Lâm suy nghĩ một hồi rồi nói.

“Lâm tiên sinh, Hàn Trung chỉ là hơi cố chấp, không thể tha cho bọn họ một lần sao?” Huỳnh Gia Đông khổ sở nói.

“Vốn dĩ tôi không có bảo các người ra tay, Huỳnh Gia Đông, anh có thể đứng ở đây, là đã giữ thể diện cho anh lắm rôi. Đừng xen vào việc của tôi.”

Phan Lâm bình tĩnh nói, sau đó nắm tay Lý Ái Vân, trực tiếp đi ra bên ngoài.

Huỳnh Gia Đông do dự muốn nói gì đó, nhưng khi Phan Lâm đưa Lý Ái Vân ra khỏi sảnh tiệc, ông ta chỉ đành thở dài.

“Chú Huỳnh …” Hàn Trung không khỏi hét lên.

“Cậu đã gọi cho bố chưa?” Huỳnh Gia Đông hỏi.

“Cha vừa gọi cho tôi.”

“Vậy sao… Đi gặp ba cậu đi, bảo ba cậu nhanh chóng kéo hết quan hệ, nếu không, e rằng sau này sẽ không cònHàn gia ở Giang Thành nữa” Huỳnh Gia Đông thở dài, võ vai Hàn Trung rồi đi ra bên ngoài.

Hàn Trung mở to mắt và hóa đá tại chỗ.