Thần Y Ở Rể

Chương 214




Chương 214:

 

Lại là Nguyễn Nhật Huy ở bên kia bị mọi người vậy quanh tiếp theo liền tươi cười đi đến, vốn là muốn bay thẳng vào trong luôn, nhưng đối mắt lại vô tình thoáng qua chỗ Hà Miên, lập tức hai mắt sáng người, đi nhanh tới.

 

“Ha ha, Hà Miên, đã lâu không gặp!”

 

Nguyễn Nhật Huy có vẻ rất là hào sảng, mà khi nhìn thấy Hà Miên nắm tay Phan Lâm, chỗ sâu nơi đáy mắt có khói mù xẹt qua…

 

Phan Lâm bắt được ánh mắt vừa rồi của Nguyễn Nhật Huy, không có chút biểu cảm gì.

 

“Chào anh Sinhl”

 

Hà Miên mỉm cười nói.

 

“Ai, Hà Miên, em đây là có chuyện gì?

 

Giữa chúng ta mới không gặp bao lâu, em liền đối xử xa lạ với anh vậy sao? Gọi anh Nhật Huy là được rồi. Ö? Người này là… Bạn trai của em sao?” Nguyễn Nhật Huy mỉm cười nhìn Phan Lâm hỏi.

 

“Đúng vậy.”

 

Hà Miên không chút do dự nói.

 

Lời này vừa nói ra, tươi cười của Nguyễn Nhật Huy cứng ngắc lại, liên tục lắc đầu cười khổ nói: “Kia có thể không ổn… Không ổn…”

 

“Không ổn? Có ý gì?”

 

Hà Miên bình tĩnh hỏi.

 

“Hà Miên, em hẳn là biết, anh Nguyễn Bá trước giờ đối với em rất tốt, tâm tư của anh ấy em cũng, nên hiểu, kỳ thật anh cũng biết em không thực sự cảm thấy hứng thú với anh Nguyễn Bá, nhưng có một số việc nhiều một chuyện chỉ bằng bớt một chuyện, em không nên dẫn bạn trai của mình đến, như vậy sẽ có phiên phức không chỉ với anh ta mà còn với em nữa.”

 

Nguyễn Nhật Huy thở dài nói.

 

“Anh sai rồi, bạn trai em không phải do em dẫn đến, là tự anh ấy tới, anh ấy cũng muốn tham gia Hội nghị Y học lần này.”

 

Hà Miên nói.

 

“Ô? Bạn trai em cũng là bác sĩ?”

 

Nguyễn Nhật Huy kinh ngạc.

 

“Đúng vậy, anh Lê, nếu không có chuyện gì nữa bọn em đi trước, hẹn gặp lại. Hà Miên ôn như nói, tiện đà kéo cánh tay Phan Lâm xoay người rời đi.

 

Nguyễn Nhật Huy không giữ lại, chỉ là híp mắt nhìn chằm chằm dáng người của Hà Miên, rồi sau đó ánh mắt lại dừng lại trên người Phan Lâm, khóe miệng cong lên nụ cười khẽ.

 

Anh ta lấy di động ra, gọi cú điện thoại.

 

“Chuyện gì?

 

Đầu dây bên kia là một giọng nam trầm thấp.

 

“Anh đoán xem tôi đã thấy ai?⁄ “Tôi không thích người khác lãng phí thời gian của mình! Cúp đây!”

 

Giọng nam lãnh đạm nói, liền muốn cúp điện thoại.

 

“Nè nè nè, chờ một chút chờ một chút… Hài, anh cái người này thật đúng là nhàm chán.”

 

Nguyễn Nhật Huy nhún vai bất đắc đĩ nói: “Vậy tôi đây nói thẳng cho xong, tôi nhìn thấy Hà Miên ôm ấp cùng một người đàn ông Lời này rơi xuống, điện thoại bên kia thanh âm nháy mắt trở nên thanh lãnh.

 

“Ở đâu?”

 

Anh ta nói lần nữa, tuy rằng chỉ có một chữ, nhưng thanh âm đặc biệt kiên định.

 

“Còn có thể là ở đâu nữa? Đương nhiên là học viện rồi!”

 

“Tôi đang trêu đường đến học viện, gọi người đến kéo người đàn ông bên cạnh Hà Miên ra cho tôi, cô ta là người phụ nữ của Nguyễn Bá tôi, kêu cô ta an phận chút! Còn người đàn ông kia, để lại cho tôi, hai mươi phút sau tôi đến Sau khi nói xong, điện thoại liên bị cúp.

 

“Có chuyện vui rồi.”

 

Nguyễn Nhật Huy khóe miệng cong lên, nhẹ nhàng öđi vào bên trong học viện.

 

Hà Miên dẫn theo Phan Lâm đi tham quan bên trong học viện của phái Nam, cũng bắt đầu giới thiệu về Phái Nam cho Phan Lâm.