Thần Y Ở Rể

Chương 202




Chương 202:

 

“Ngoài ra, tôi sẽ không chữa trị cho cho Triệu Kỳ Long, Triệu Khải, Triệu Hưng… Phan Lâm lạnh lùng nói.

 

“Cái này… cũng được.” Lộc Diệc Nghiêu thở dài. Chuyện này đúng là do bọn người Triệu Kỳ Long làm sai, chuyện của Triệu Khải ông cũng đã nghe nói qua thật sự rất tàn ác.

 

Hơn nữa, lần này bọn họ vậy mà lại thuê người đi giết người, đúng là vô pháp vô thiên, thế này làm sao có thể dễ dàng tha thứ được?

 

“Sau một năm, tôi sẽ trị khỏi cho tất cả những người nhà họ Triệu, nhưng tôi hy vọng ông có thể ghi nhớ những gì ông đã nói và đã hứa, nếu không lần sau mọi chuyện sẽ không đơn giản như vậy, tôi cam đoan đến lúc đó thì cho dù là thần tiên cũng không thể cứu được người nhà họ Triệu các người.” Phan Lâm bình tĩnh nói.

 

“Cậu Lâm, cậu yên tâm đi, Lộc Diệc Nghiêu tôi không bao giờ thất hứa!” Lộc Diệc Nghiêu nghiêm túc nói.

 

Phan Lâm gật đầu.

 

Mọi chuyện coi như đã giải quyết xong.

 

“Nào, nào, nào! Diệc Nghiêu, uống rượu đi!” Ông cụ Hứa ở bên cạnh cười nói.

 

“Được! Được! Uống rượu! Uống rượu, nào, trước tiên tôi kính bác sĩ Lâm một ly!”

 

Lộc Diệc Nghiêu kích động đổ trà trong ly ra, trực tiếp thay bằng rượu trắng mà uống.

 

Nhưng trong giây tiếp theo, một bàn tay chạm vào cốc của Lộc Diệc Nghiêu.

 

Lộc Diệc Nghiêu lập tức sửng sốt.

 

“Ông không thể uống được, với tình hình sức khỏe của ông hiện tại, chỉ cần uống thêm ba ly rượu, ông nhất định sẽ chết!”

 

Phan Lâm nói.

 

“Cái gì?” Lộc Diệc Nghiêu vô cùng kinh ngạc.

 

“Bác sĩ Lâm, cậu nói thật sao?” Một thanh niên trẻ tuổi bên cạnh Lộc Diệc Nghiêu run lên, vội vàng hỏi.

 

“Lộc Diệc Nghiêu hiện đang mắc các bệnh về già, cao huyết áp, tiểu đường, tắc động mạch não. Không chỉ vậy, ông ấy còn mắc bệnh tim rất nặng, một khi đã uống rượu, khả năng đột tử sẽ lên tới 90%. Tôi không muốn ông chết ở nhà ông ngoại tôi, vì vậy tốt hơn hết ông không nên uống rượu này.” Phan Lâm nói.

 

Ngay khi nghe xong những lời này, những người nhà họ Lộc đi theo bên cạnh Lộc Diệc Nghiêu đều sững sờ.

 

Thực sự là thần y!

 

Lộc Diệc Nghiêu đúng là đang mắc những căn bệnh này, hơn nữa bệnh cũng không nhẹ và bệnh tim là bệnh nghiêm trọng nhất. Ông ấy đã phải trải qua một cuộc phẫu thuật lớn …

 

Vị bác sĩ Lâm này, rõ ràng là ngay cả chạm anh cũng không chạm vào Lộc Diệc Nghiêu một cái, nhưng chỉ cần liếc mắt một cái thì anh đã có thể nhìn rõ toàn bộ sức khỏe của ông ấy, anh thật là giỏil Lúc đầu, những người này còn chế nhạo bác sĩ Lâm, cho rằng Lộc Diệc Nghiêu đang phóng đại người này, bây giờ xem ra Lộc Diệc Nghiêu không phóng đại mà là do bọn họ đánh giá sai lầm.

 

“Cậu Lâm, cậu có thể tìm ra một đơn thuốc trị bệnh tắc nghẽn mạch máu não và viêm mũi, vậy thì hẳn anh cũng có một đơn thuốc trị bệnh tim? Cầu xin cậu nghĩ cách của ông nội, chỉ cần có thể cứu được ông nội của tôi, anh muốn cái gì chúng tôi đều đáp ứng!” Chàng trai trẻ kia kích động nói.

 

“Trái tim vốn làm chủ trong cơ thể con người, chuyện chữa bệnh này không phải là chuyện dễ, tuy tôi có phương pháp nhưng không có dược liệu, ở đây không chữa được.

 

Khi nào có thời gian đi Yến Kinh, tôi sẽ đến thăm ông nội của anh” Phan Lâm nhẹ giọng nói.

 

“Thật sao? Cảm ơn bác sĩ Lâm rất nhiều, vậy chúng tôi xin đợi bác sĩ Lâm ghé thăm.”

 

Vài người nhà họ Lộc vội vàng nói.

 

Lộc Diệc Nghiêu lại uống trà, ông nói chuyện vui vẻ với mọi người xung quanh bàn.

 

Về phần người nhà họ Tôn và người nhà họ Hứa thì đã không ai thèm quan tâm nữa.

 

Bọn họ thoải mái ăn uống ở đây, nhưng người nhà họ Hứa thì lại đứng ngồi không yên.

 

Đặc biệt là Lâm Ngọc.

 

Cuối cùng, Hứa Kiệt cũng không nhịn được nữa.

 

Ông ta liếc nhìn Hứa Côn, rồi nhìn Hứa Vân, trầm giọng nói: Em gái, em qua nâng ly chúc mừng đi.”

 

“Hả? Em?” Hứa Vân sững sờ.