Chương 185:
Bộ dáng như vậy làm sao còn chút uy nghiêm như ngày thường nữa chứ.
Rất nhiều người ở Trấn Lâm Gia đều cảm thấy kinh ngạc.
Chờ khi đuôi xe của Phan Lâm biến mất, Lâm Hàn Đông mới thẳng lưng lên.
“Gia chủ, ông… ông làm sao vậy? Thằng nhóc đó có lai lịch lớn sao?” Rất nhiều người trong Trấn Lâm Gia vẫn chưa biết sự thật nên nhịn không được hỏi.
“Tôi không biết lai lịch của người đó…”
Lâm Hàn Đông khàn khàn nói.
“Vậy thì… gia chủ, tại sao ông…”
Mọi người đều cảm thấy bàng hoàng và hoang mang.
Sau đó họ lại nghe Lâm Hàn Đông trầm giọng nói: “Nhà họ Triệu truyền tin tức đến, nhà họ Triệu bao gồm cả Triệu Kỳ Long….đều bị phế đi rồi. Đây chính là kiệt tác của người vừa nấy…
“Cái gì?”
Các thành viên trong gia đình nhà họ Lâm xung quanh giống như bị sét đánh, đứng cứng ngắc tại chỗ.
“Anh ta diệt cả nhà họ Triệu sau đó còn bình an vô sự mà chạy đến nhà họ Lâm của chúng ta. Có thể thấy được thế lực sau lưng người này nhất định không nhỏ, ngay cả nhà họ Triệu cũng không chống lại nỗi thì chúng ta lấy cái gì để đấu với anh ta ta? Thay vì như thế không bằng cúi đầu nhận sai, chuyện này không tốt hơn sao?”
Lâm Hàn Đông ngưng trọng nói: “Đi, gọi Lâm Việt đến đây cho tôi, bảo nó quỳ trước từ đường ba ngày, ba ngày sau đánh gấy hai chân rồi sai người đưa đến Giang Thành gặp Phan Lâm. Nếu Phan Lâm tha thứ cho nó thì đưa người trở về, nếu không tha thứ thì kêu nó cứ ở Giang Thành luôn đi, đừng quay trở lại.”
“A? Gia chủ, chuyện này… chuyện này làm sao có thể? Đó là con của ông đói!”
Người bên cạnh nóng nảy nói.
“Con trai tôi thì sao? Tôi còn phải chăm sóc cả nhà họ Lâm!” Lâm Hàn Đông mở to mắt gầm lên.
Mọi người cùng run rẩy, không nói nên lời.
Rời khỏi Trấn Lâm Gia, Phan Lâm không vội đến nhà họ Vương mà một mình trở lại nhà họ Hứa.
Đã muộn rồi, anh không muốn bôn ba bên ngoài.
Hơn nữa, hai nhà Triệu và Lâm đã xảy ra chuyện, những gia đình còn lại không cần đặc biệt đến thăm nữa, Phan Lâm tin rằng chưa đến một ngày, họ sẽ đích thân đến gặp Phan Lâm.
“Ở nhà họ Hứa nghỉ ngơi một ngày đi.”
Phan Lâm nghĩ.
Nhưng đúng lúc này, dường như anh chợt nhận ra điều gì đó và cho xe đậu vào bãi đất trống bên đường quốc lộ.
Chiếc ô tô màu đen phía sau cũng dừng lại.
Phan Lâm nhìn chằm chằm vào chiếc xe, nhưng đã thấy cửa mở và Tiểu Triệu đã bước xuống xe.
“Tướng quân bảo anh đến?” Phan Lâm hỏi.
“Tướng quân đã biết chuyện này, ông ấy dặn tôi cố gắng hết sức để bảo vệ sự an toàn của anh và cũng cố gắng hết sức để cung cấp cho anh sự thuận tiện.” Quốc Việt nói.
Sau khi Phan Lâm rời viện điều dưỡng, Trịnh Nam Thiên nhận thấy có điều gì đó không ổn nên đã căn dặn Quốc Việt đi thăm dò, nào biết sau khi biết sự việc này, ông ấy giận tím mặt, liền bảo Quốc Việt qua đây.
“Cảm ơn tướng quân giúp tôi, cũng cảm ơn anh giúp tôi xử lý chuyện của nhà họ Triệu, anh không cần đi theo tôi nữa, mau trở về đi.” Phan Lâm cười nói.
Nhà họ Triệu xảy ra chuyện, nhưng không có ai đến tìm Phan Lâm, đây là do Quốc Việt xử lý.
“Anh Lâm, tướng quân nói tôi nhất định phải đi theo anh.” Quốc Việt lắc đầu.
“Việc của tôi đã xử lý gần xong, anh mau về đi, tướng quân cần phải có người chăm sóc, nếu tướng quân xảy ra chuyện gì, anh có thể chịu trách nhiệm này không?” Phan Lâm nghiêm nghị nói.
“Chuyện này…” Quốc Việt khó xử, anh ta cẩn thận hỏi: “Việc của anh thật sự đã kết thúc rồi sao?”
“Đương nhiên.”
“Vậy thì… được rồi, vậy tôi về trước đây, anh Lâm, nếu anh gặp khó khăn gì thì hãy gọi cho tôi.” Quốc Việt đưa cho Phan Lâm một mảnh giấy, trên đó có ghi số điện thoại Quốc Việt.
Phan Lâm gật đầu, sau đó Quốc Việt lên xe rời đi.
Chờ Quốc Việt đi được một hồi, Phan Lâm lên xe lái về phía trước.