Thần Y Ở Rể

Chương 155




Chương 155:

 

Nhưng mà, khi những lời này vừa dứt, Phan Lâm lạnh lùng nhìn chằm chằm Lý Ái Vân, trầm giọng: “Đừng tưởng thật? Hừ, vậy tôi hỏi cô, nếu Phan Lâm thua, kết quả như thế nào, cô đã nghĩ tới chưa?”

 

“Phan Lâm thua, thì cũng không cần nghiêm túc làm thế. Dù sao tôi thấy đi dập đầu chẳng có gì hay ho cả.” Lý Ái Vân mở miệng, thấp giọng nói.

 

“Cô cho rằng Phan Lâm muốn không dập đầu là có thể không dập đầu sao? Cô cho rằng chồng cô là con ông cháu cha như Lương Hòa An sao? Nếu như Phan Lâm không dập, e rằng Lương Hòa An sẽ ép Phan Lâm dập đầu ở cửa bệnh viện.” Phan Lâm hừ lạnh.

 

Hô hấp của Lý Ái Vân run lên, cô vội vàng lắc đầu: “Không phải, anh An không phải loại người như vậy, huống chỉ tôi không cho phép anh ấy làm chuyện này.”

 

“Cô không cho phép thì có ích lợi gì? Cô cho rằng anh ta sẽ nghe lời cô sao? Muốn anh ta nghe lời thì đơn giản. Anh ta nhất định sẽ yêu cầu cô làm cái gì đó cho anh ta để đổi lấy tự do của Phan Lâm! Anh ta không quan tâm Phan Lâm có quỳ xuống hay không, anh ta quan tâm là cô có chịu cầu xin cho Phan Lâm hay không!” Phan Lâm lạnh lùng nói.

 

Sắc mặt Lý Ái Vân đại biến.

 

“Chủ tịch Lâm, đừng có ngậm máu phun người! Lương Hòa An tôi không phải người như vậy.?” Bề ngoài Lương Hòa An vô cùng tức giận, nhưng trên thực tế lại là hoảng sợ.

 

Bởi vì những gì Phan Lâm nói không sai chút nào.

 

Nếu Phan Lâm thua cược, anh ta nhất định sẽ bắt Phan Lâm quỳ ở cửa viện, nếu Lý Ái Vân xen vào, anh ta sẽ nhân cơ hội này đưa ra yêu cầu vối Lý Ái Vân.

 

Tuy nhiên, tất cả suy nghĩ của anh ta đều bị chủ tịch Lâm nhìn thấu.

 

Nhưng ngay cả như vậy, Lương Hòa An sẽ không bao giờ thừa nhận điều đó.

 

Lý Ái Vân có chút không nói nên lời, cô bị lời nói của hai người làm cho sững sờ.

 

“Chủ tịch Lâm, tôi biết anh không thích tôi cho lắm, nhưng tôi mong anh đừng ở đây ngậm máu phun người. Lương Hòa An không đáng khinh như anh nghĩ!” Lương Hòa An phẫn nộ nói.

 

Dù sao bây giờ chủ tịch Lâm cũng không có chứng cứ, nếu anh ta không chịu thừa nhận thì ngay cả chủ tịch Lâm cũng không làm được gì.

 

Nhưng vừa lúc đó, một chiếc cáng khác được đẩy qua.

 

“Mau tránh đường, mau tránh đường!”

 

Các bác sĩ hét lên.

 

Mọi người choáng váng, định thần lại, thấy một người đàn ông đang nằm trên cáng, một tay ôm cổ tay bị gấy, vẻ mặt đầy đau đớn.

 

Mấy người vội vàng bước sang một bên.

 

Nhưng Lương Hòa An cả kinh thất sắc.

 

Bởi vì người này là chính là Hải Sói mà anh ta phái ra ngoài.

 

Nhưng, không biết Hải Sói lấy từ đâu ra, lúc đí ngang qua Lương Hòa An, bất ngờ tóm lấy anh ta.

 

“Cậu chủ, cậu chủ, cậu nhất định phải trị lành cho tôi. Tôi nghe lời cậu đi dạy dỗ bác sĩ Lâm một trận. Bây giờ tôi xảy ra chuyện, cậu nhất định phải phải chữa khỏi cho tôi” Hải Sói hét lên một cách cuồng loạn.

 

Lời vừa dứt, Lương Hòa An hoảng sợ biến sắc.

 

Lý Ái Vân và Lý Giang cũng bị kinh ngạc “Anh đang nói gì thế? Tôi không biết anh!

 

Mau buông tôi ral”

 

Lương Hòa An vội vàng giấy dụa, bởi vì sức quá lớn.

 

Rắc rắc!

 

Cổ tay Hải Sói gấy thẳng.

 

“ÁII”

 

“Anh đang làm gì thế?”

 

Bác sĩ bên cạnh lập tức mắng mỏ rồi vội vàng đẩy Hải Sói vào phòng cấp cứu.

 

“Ồ? Thì ra anh ra lệnh cho anh ta đi ngăn tôi?” Phan Lâm giả vờ kinh ngạc nói: “Chẳng trách xe của tôi bị ai đó tông phải không thể giải thích được, lại còn có một nhóm người muốn đánh tôi. May là tôi có nhiều vệ sĩ, nếu không, tôi không thể đến đây cứu Hứa Ngọc Thanh! “

 

“Anh, anh đang nói liên thiên gì vậy? Tôi còn không biết người đó.” Lương Hòa An nghiến răng nghiến lợi.

 

“Anh An, rốt cuộc chuyện này là thế nào?” Lý Ái Vân cũng cảm thấy có gì đó không ổn, lại hỏi.

 

“Người đàn ông đó chắc chắn là do chủ tịch Lâm tìm đến diễn trò. Ái Vân, đừng tin anh ta!” Lương Hòa An mồ hôi nhễ nhại.