Chương 153:
Sau khi biết bác sĩ thiên tài Lâm chính là chủ tịch Lâm, Lương Hòa An không còn muốn đi trêu chọc anh ta nữa.
Mặc dù nhà họ Lương không sợ tập đoàn Dương Hoa, nhưng với thân phận của bác sĩ Lâm, tiềm lực của tập đoàn Dương Hoa là vô hạn…
Dũng cúp máy.
Lương Hòa An hít sâu một hơi, ngồi trên ghế suy nghĩ biện pháp đối phó về sau.
Lúc này…
Tinh!
Đèn phòng mổ vụt tắt.
Lý Ái Vân lập tức đứng lên.
Thấy cửa đã mở, Phan Lâm mặc áo khoác trắng, đeo khẩu trang bước ra.
“Bác sĩ Lâm, mẹ tôi bị sao vậy?” Lý Ái Vân khẩn trương hỏi.
“Đừng lo lắng, đã ổn định rồi, uống thuốc nghỉ ngơi đúng giờ, vấn đề không nghiêm trọng.” Phan Lâm thở ra một hơi.
“Tốt rồi, cảm ơn bác sĩ Lâm…” Lý Ái Vân cũng thở phào một cái, cuối cùng trái tim đang treo lơ lửng cũng được thả lỏng.
Lý Giang cũng đặc biệt kích động, nước mắt chảy ra: “Không có chuyện gì là tốt rồi, không có chuyện gì là tốt rồi…”
Mặc dù Lương Hòa An ở đằng kia đang vô cùng khó chịu, anh ta vẫn tươi cười tiến lại.
“Chúc mừng Ái Vân, cô không sao, mọi người đều vui mừng!”
“Cảm ơn” Hai mắt Lý Ái Vân đỏ hoe, trong lòng kích động không thể diễn tả thành lời.
Nhưng vào lúc này, Phan Lâm đột nhiên quay đầu lại nói với Lương Hòa An: “Anh Hòa An, anh bây giờ có thể thực hiện thỏa thuận đánh cược trước đây của mình rồi đấy, đến cửa bệnh viện quỳ xuống dập đầu?”
Lời vừa dứt, Lương Hòa An sững sờ.
Lý Ái Vân và Lý Giang cũng không khỏi run lên.
“Anh… Anh thật sự là do Phan Lâm mời sao?” Lý Ái Vân lắp bắp kinh hãi nhìn bác sỹ Lâm.
“Chẳng lẽ cô nghĩ rằng tôi được Lương Hòa An mời tới?” Phan Lâm lạnh lùng nói.
Lý Ái Vân im lặng.
Lúc này, cô y tá lại chạy đến.
“Cô Ái Vân, số dư của cô đây, cô vui lòng kiểm tra và ký nhận ” Y tá mỉm cười.
“Cô cứ trả lại cho anh An là được, đây không phải tiền của tôi.” Lý Ái Vân lắc đầu.
Y tá sửng sốt, bối rối nói: “Chuyện này liên quan gì đến anh An? Đây là tiền do chồng cô trả. Cô là vợ của anh Phan Lâm, chữ ký của cô là hợp lệ. Các chữ ký khác đều không hợp lệ.”
Lý Ái Vân nghe vậy, con ngươi của cô run lên bần bật.
“Cô … cô nói ai trả tiền?”
Cô y tá nghe thấy vậy, mặt xin lôi nói: “Tôi rất xin lỗi cô Ái Vân.
Chúng tôi vừa mới biết được danh tính của người trả tiền.
Số tiền này do chồng cô Phan Lâm giao.
Xin cô ký tên để nhận tiền.”
Lời vừa dứt, Lý Ái Vân như bị sét đánh, đứng đò tại chỗ.
Lý Giang bên cạnh cũng ngẩn ra, hoài nghi nhìn y tá.
Phan Lâm đã trả tiên? Là Phan Lâm ư? Sao có thể như thế được? Sao cậu con rể vô dụng đó có thể trả số tiền kia? Cậu ta lấy đâu ra nhiều tiên như vậy? Lý Ái Vân không thể tin được, mà Lý Giang cũng không thể chấp nhận được.
Điều này thực sự không thể tin được.
Lý Ái Vân quay đầu, kinh ngạc nhìn Lương Hòa An: “Anh An, chuyện này là sao?”
“Chuyện gì vậy? Anh, anh cũng không biết”