Thần Y Ở Rể

Chương 147




Chương 147: Tôi sẽ mời Bác sĩ Lâm

Nghe vậy, Hà Vĩ Hùng sửng sốt.

Ông ta không biết chuyện gì đã xảy ra nhưng ông ta có thể nghe thấy sự tức giận từ.

lời nói của Phan Lâm.

“Thầy đừng lo lẳng, tôi sẽ nghe lời cậu”

Hà Vĩ Hùng lập tức nói: “Tốu”

Phan Lâm cúp điện thoại.

Những người xung quanh đã nghe rất rõ cuộc trò chuyện của anh.

“Anh đã gọi cho ai?” Lý Ái Vân hỏi “Hà Vĩ Hùng!” Phan Lâm nói.

Lý Ái Vân kỳ quái nhìn anh, không nói gì Lương Hòa An đã ôm bụng cười to.

“Ha ha ha ha… Ái Vân, anh nói có đúng không? Đầu óc của chồng em thật sự có vấn đề. Anh ta có thể có số điện thoại của Hà Vĩ Hùng sao? Còn bảo Hà Vĩ Hùng đừng ra tay?

Em tin không? Anh ta tưởng anh ta là cái gì của ông Hà? Dám ra lệnh cho ông Hà à?

Cười chết tôi rồi! Ha ha ha ha…” Lương Hòa An sắp không thể đứng thẳng được nữa.

Bác sĩ kia cũng lắc đầu hết lần này đến lần khác.

Lý Giang mặt mày khó coi.

Nhưng không lâu sau đó, điện thoại di động của Lương Hòa An vang lên.

Lương Hòa An liếc nhìn tên người người gọi đến, hai mắt sáng lên: “Tới rồi!”

Giọng mọi người đều im bặt, Lương Hòa An vừa bấm nút nhận cuộc gọi, liền nói.

“Cha, thế nào? Khi nào thì ông Hà đến?

Con sẽ đón ông ấy ở sân bay!” Lương Hòa An cười nói.

Tuy nhiên, giọng nói ở bên kia ngập.

ngừng nói: “Hòa An, ông Hà có thể không đến được”

“Cái gì?” Nụ cười của Lương Hòa An đông cứng lại Lý Ái Vân và Lý Giang cũng sững sờ.

“Cha, làm sao lại có thể như vậy? Không phải quan hệ của cha với ông Hà rất tốt sao?

Sao lại nhờ ông Hà đích thân tới xử lý lại không được? Sẽ không mất nhiều thời gian đâu” Lương Hòa An cuống lên.

Tuy nhiên, giọng nói đẳng kia cũng vô cùng bất lực: “Hòa An, cha với ông Hà đúng là có chút quan hệ, nhưng cha không biết ông Hà đã xảy ra chuyện gì. Dù cha có nói hay hỏi gì, ông ta đều từ chối. Ông ta bảo, hôm nay sẽ không ra khỏi nhà cho dù nửa bước, xem ra ông ta đã quyết tâm, cha thực sự không mời nổi”

Nói xong liền cúp điện thoại.

Lương Hòa An vô cùng ngạc nhiên, đã nghẹn họng.

“Chuyện này… Tại sao lại như vậy?” Đôi môi Lý Giang run lên.

Lý Ái Vân trợn to hai mắt, ngay lập tức nhìn về phía Phan Lâm: “Là… là anh? Vừa rồi là anh gọi điện thoại?”

“Không thể nào là anh ta!”

Lương Hòa An ở bên cạnh, lập tức la lên.

Sau đó lại nghe Lương Hòa An lạnh lùng nói: “Phan Lâm là cái thá gì? Anh ta có thể ra lệnh cho bác sĩ Hà Vĩ Hùng sao? Ai tin? Ái ‘Vân! Đây chỉ là trùng hợp! Thật là trùng hợp!”

“Ừ.. thật sao?” Lý Ái Vân có chút không.

Lương Hòa An hít sâu một hơi, kìm nén sự tức giận và sự không cam lòng của mình, sau đó nở nụ cười nói: “Ái Vân, đừng lo lắng, anh sẽ gọi điện thoại cho cha anh một lần nữa để hỏi, cho dù hôm nay ông Hà không có thời gian, thì ngày mai ông ấy cũng có thể mà”

“Nhưng với tình trạng của bệnh nhân hiện tại, e rắng ngày mai sẽ không chống đỡ nổi” Bác sĩ kia nhắc nhở.

“Không chống đỡ nổi cũng phải chống đỡ được cho tôi”

Lương Hòa An lạnh lùng trừng bác sĩ kia.

Bác sĩ kia căng thẳng hô hấp, không dám lên tiếng.

Lương Hòa An cầm điện thoại bước ra khỏi phòng, bấm số gọi cho ca mình.

“Cha, thật sự không có cách nào sao?”

Lương Hòa An trầm giọng hỏi.

“Hòa An, để cha nói cho ngươi biết chuyện này. Ông Hà có vẻ rất tức giận, làm như cha đã gây ra lỗi lầm gì với ông ta. Cha nghĩ có người gọi điện thoại báo trước không cho phép ông ta giúp cha, bằng không, sao mà vô duyên vô cớ, cha cũng không chọc tức Hà Vĩ Hùng. Tại sao Hà Vĩ Hùng lại như vậy?”

Hơi thở của Lương Hòa An run lên, khế liếc nhìn phòng bệnh, sắc mặt vô cùng khó coi.

Anh ta lần thứ hai cúp điện thoại, con mắt anh ta đã đảo một vòng rồi bước vào.

“Anh An, chú nói gì vậy?” Lý Ái Vân vội vàng hỏi.

“Ái Vân, cha anh sẽ nói chuyện điện thoại lại với ông Hà, ông Hà đúng là có chuyện tối nay. Hôm nay có thể ông ta không đến được, nhưng ngày mai sẽ không biết được. Anh sẽ cố gắng để mời được ông ấy qua đây”

Anh ta chỉ nói cố gắng không nói nhất định, loại lời này có rất nhiều ý nghĩa, Lý Ái ‘Vân nghe xong, khẳng định trong tiêm thức nghĩ rắng ngày mai ông Hà nhất định sẽ tới, nhưng thật ra, nếu ngày mai ông Hà không đến, anh ta cũng có lý do khác để trốn tránh.

Hiện tại chỉ có một việc anh ta phải làm, chính là cố gắng hết sức duy trì thể diện trước mặt Lý Ái Vân, không để cho Phan Lâm chiếm được thế thượng phong.

Nhưng về phần Phan Lâm mà nói, anh làm sao có thể không nhìn thấu trò vặt của Lương Hòa An?

“Cảm ơn anh An” Lý Ái Vân gượng cười.

Ái Vân, bác sĩ đã nói tình hình hiện tại của mẹ không thể kéo dài đến ngày mai, huống chỉ Hà Vĩ Hùng sẽ không đến, em còn trông cậy vào anh ta sao?” Phan Lâm nói “Không trông cậy vào anh ta sao? Lẽ nào.

trông cậy vào anh sao? Vừa rồi anh gọi điện thoại là như thế nào? Anh nói anh biết Hà Vĩ Hùng, tại sao lại không gọi điện thoại cho Hà Vĩ Hùng đến? Mà anh lại bảo anh ta đừng đến?” Lý Ái Vân lạnh lùng nhìn Phan Lâm.

“Anh không để cho Hà Vĩ Hùng đến chẳng qua là anh cho rằng Hà Vĩ Hùng.

không đáng tin mà thôi” Phan Lâm lắc đầu.

“A, ông Hà không đáng tin sao? Anh sợ ông Hà không chữa được bệnh cho dì sao?

Mau nói đi, nếu ông Hà không đến, anh muốn mời ai? Bác sĩ Trịnh Thiên Hào? Hay là ông Tần Bách của của bệnh viện Trung y?

Haha, trước tiên không nói những người này.

có thể chữa lành bệnh cho dì hay không, chỉ nói xem anh có thể mời họ được hay không!

Với người rác rưởi như anh, anh có thể mời ai?” Lương Hòa An cười gẫn không ngớt.

“Những người này tôi sẽ không gọi đến.

Tôi đã nói rắng ngay cả Hà Vĩ Hùng cũng không đáng tin. Thì làm sao tôi lại đi gọi những người này được?”

Ngông cuồng!

Là quá ngông cưồng!

Anh ta nghĩ mình là ai? Những bác sĩ nổi tiếng có thể tùy ý anh ta tuyển chọn như thế!

Anh ta thực sự coi mình là cái rốn của vũ trụ ă?

Lần này, không chỉ bác sĩ kia với Tô Quang tức giận, mà Lý Ái Vân cũng có chút khó chịu.

Lương Hòa An chỉ mong sao Phan Lâm sẽ nói ra những lời não tàn như vậy, anh ta không tức giận, chỉ cười hỏi: “Lợi hại như.

vậy? Hay, nói cho tôi biết, anh định gọi ai đến chữa bệnh cho dì?”

Phan Lâm nhằm mắt lại, âm thầm phun ra ba chữ..

“Bác sĩ Lâm!”

Ngay khi những lời này rơi xuống, bầu không khí trong phòng lập tức trầm xuống.

“Bác…Bác sĩ Lâm? Bác sĩ thiên tài của Giang Thành sao?” Bác sĩ kia run lên, đại não chấn động!

“Không thể.. Bác sĩ Lâm đã không thấy tung tích kế từ sau cuộc chiến tranh Trung-Hàn, làm sao cậu có thể mời anh ta được?” Lý Giang cũng hét lên.

Lúc đi làm, anh ấy thích đọc tin tức trên báo, cũng biết những việc làm của Bác sĩ Lâm.

Đó là niềm tự hào của Giang Thành, một šng trên thế giới!

nhân vật nổi So sánh Hà Vĩ Hùng với Bác sĩ Lâm, quả thực như so sánh giữa đom đóm và văng trăng.

Loại người này sợ rằng thị trưởng thành phố cũng không mời được, con rể nhỏ bé này thì tính là gì? Có thể mời được Bác sĩ Lâm?

“Khoác lác cũng không làm nên trò trống gì, đừng ở đây mà nói năng bậy bạ nữa!”

Lương Hòa An cũng hoàn hồn, lập tức khinh thường nói “Anh không tin? Vậy nếu tôi mời được.

Bác sĩ Lâm đến thì sao?” Phan Lâm hỏi “Tôi sẽ quỳ xuống dập đầu với anh, được không?” Lương Hòa An khinh thường nói.

“Được!” Phan Lâm gật đầu.

“Ð, anh nói nghiêm túc đấy à? Vậy thì tôi hỏi anh, nếu không mời được Bác sĩ Lâm đến đây thì phải làm sao?” Lương Hòa An cười lạnh nói.

“Vậy thì tôi cũng ở trước mặt mọi người quỳ xuống dập đầu quỳ lạy anh!”

“Cái quỳ của anh không đáng một đồng nào!” Lương Hòa An khit mũi: “Quỳ khỏi nói.

Tôi chỉ cần anh ly hôn với Ái Vân ngay lập tức và hứa không bao giờ quấy rầy Ái Vân nữa, vậy là đủ rồi!”

“Chuyện này không được!” Phan Lâm lắc đầu: “Trừ phi Ái Vân đệ đơn ly hôn, nếu không tôi sẽ không chủ động ly hôn với Ái ‘Vân. Đây là nguyên tắc của Lý Ái Vân nghe thấy thanh âm, hai mắt run lên.

“Anh..” Lương Hòa An tức giận, sau đó khinh thường nói: “Quên đi, nếu đã như vậy thì quỳ lay tôi đi! Nhưng tôi không muốn anh quỳ ở đây, nếu chiều nay trước 5 giờ Bác sĩ Lâm không đến. Tối muốn anh quỳ ở cổng viện một tiếng, thế nào?”

“Được!”

Phan Lâm thoải mái đồng ý.

“Phan Lâm, đừng!”

Lý Ái Vân không thể nhịn được nữa, cô lo lắng hô lên.

“Em còn quan tâm tôi?” Phan Lâm.

nghiêng đầu nó “Tôi chỉ không muốn thấy anh tiếp tục mất mặt nữa” Lý Ái Vân quay đầu lại, khàn giọng nói trong nước mắt.

“Thật đáng tiếc, tôi sẽ không mất mặt trước người này!”

Phan Lâm bình tĩnh nói, sau đó lại lấy điện thoại di động ra bấm một dãy số.

Khoảng hai mươi phút sau, ngoài hành: lang có tiếng bước chân đồn dập, sau đó cửa phòng bệnh bị đẩy ra “Trưởng khoa?”

Bác sĩ nhìn thấy người đi vào không khỏi sửng sốt “Người nhà Hứa Ngọc Thanh là ai?”

Trưởng khoa hỏi.

có chuyện gì vậy?” Lý Ái Vân sững sờ hỏi.

“Hứa Ngọc Thanh được cứu rồi” Giám đốc cười nói: “Chúng tôi vừa nhận được cuộc gọi từ Hiệp hội Y khoa Giang Thành. Chiều nay hội trưởng Lâm đến kiểm tra, lúc đó chúng tôi sẽ mời hội trưởng Lâm ra tay giúp mẹ côt”

“Hội trưởng Lâm là ai?” Lý Ái Vân bối rối hỏi.

“Đương nhiên là bác sĩ đỉnh đỉnh đại danh của chúng ta ở Giang Thành, Bác sĩ Lâm!” trưởng khoa cười nói.

Ngay khi những lời này nói ra, trong phòng một mảng im lặng.