Thần Y, Ngươi Thật Cao Lãnh!

Chương 27: Án kiện thứ ba: Tiêu phi nương nương




Tiểu cung nữ run lẩy bẩy nói không rõ, lúc này Ninh Vô Tâm đi tới bên người Nghiêm Vân Khải, nhẹ giọng nói với hắn, “Vương gia, đã kiểm tra xong.”

Nghiêm Vân Khải suy tư một chút, gật đầu.

Thời gian đã quá muộn, tất cả mọi người đều lạnh đến run lẩy bẩy, thực sự không thích hợp để hỏi tiếp.

Nghiêm Vân Khải suy nghĩ một chút, “Đem thi thể đưa đến một phòng trống trong Ti Hoan cung trông coi cẩn thận, tạm thời khóa kỹ sân Hàn Lộ, đêm nay lưu lại hai người ở đây trông coi, ngày mau lại đến tra xét cẩn thận ở sân Hàn Lộ lần nữa.”

Hắn lại nói với mọi người, “Đêm nay trước tiên giải tán đi. Ngày mai mỗi người không cần làm việc, tự trông coi phòng ngủ của mình, chờ ta tùy thời đến đặt câu hỏi. Hiểu rồi chứ?”

Mọi người vội vã đáp lời.

Lưu Nghị Chiêu bắt đầu chỉ huy mọi người làm việc tiếp theo.

Trong khoảng thời gian này gã hay ở cùng vương gia, vô cùng bội phục hắn, cũng rất chịu khó,… những chuyện nào khổ cực đều do một tay gã làm hết.

Chuyện vương gia và thần y không muốn làm, liền trực tiếp ném cho gã, không có ngoại lệ.

Lúc nào gã mới có thể làm chủ giác, phá được án tử đặc biệt, thi thố tài năng một lần đây?

Ninh Vô Tâm vừa đỡ Nghiêm Vân Khải về phòng, vừa nói, “Xem xét từ phía ngoài của thi thể, mũi và khóe miệng đều có nước bọt chảy dài, giống như bị chết chìm. Về phần muốn xác định có phải chính xác như vậy hay không thì ngày mai cần phải kiểm tra kỹ càng lại một lần nữa. Vết đao trên mặt là khắc vào lúc sau đó, vì vậy chảy máu cũng không nhiều.”

Nghiêm Vân Khải gật đầu.

Nghe nói khuôn mặt của Minh phi lúc còn sống vô cùng xinh đẹp, là phi tử được hoàng thượng sủng hạnh nhất, đây là bởi vì đố kị sao?

Hay là còn có nguyên nhân khác?

Hắn lại nghĩ tới một chuyện.

Tiểu cung nữ kia nhắc đến oán linh, đế tột cùng là xảy ra chuyện gì?

Ngay từ đầu hắn bị hoàng đế gọi vào cung, cũng là vì đuổi linh mà tới, lẽ nào việc này có quan hệ với oán linh?

Người trong cung vài ba lần đều nhắc tới trong cung gần đây không được bình tĩnh, như vậy rốt cuộc đang xảy ra chuyện gì?

Nghiêm Vân Khải nhíu mày.

Hắn vốn cho rằng bởi vì hoàng đế có tâm tư không hề đúng quỹ đạo với đệ đệ của mình, tùy tiện tìm đại một lý do để gọi hắn tiến cung.

Thế nhưng hiện tại xem ra, trong cung các mạch nước ngầm đã sớm khời động đến không biết trình độ nào rồi.

Nhưng chuyện có thể đem Minh phi từ phòng ra chỉ sợ cũng đã hao phí hết tâm tư.

Minh phi rốt cuộc biến mất khỏi phòng như thế nào đây?

Ninh Vô Tâm lúc này đã đỡ Nghiêm Vân Khải về phòng.

Y để hắn ngồi lên trên giường, còn mình thì đi đến đóng kỹ cửa phòng lại.

Nghiêm Vân Khải vẫn còn đắm chìm trong thế giới của mình, cau mày suy tư.

Ninh Vô Tâm nhìn một lúc, bắt đầu thấy ủy khuất.

Y tuy rằng biết cơ hội đem nay tiếp tục cái ấy ấy đó đó không lớn, thế nhưng vẫn ôm một tia tâm lý may mắn.

Nói không chừng—— vương gia còn muốn tiếp tục.

Nói không chừng——- vương gia còn có thể phân ra cho y một chút tâm tư.

Nói không chừng——- vương gia đêm nay có chút phóng túng.

Hiện tại xem ra, khả năng tiếp tục có thể là không.

Câu nói của vương gia bây giờ chắc là—-

“Niệm Chi, thời gian không còn sớm. Ngươi ngủ đi.” Giọng nói ôn hòa của Nghiêm Vân Khải vang lên.

Ninh Vô Tâm bĩu môi, không sai một chữ nói những từ này qua khẩu hình miệng.

Ninh Vô Tâm lau lau mắt, nghẹn ngào một tiếng.

Chính y nghìn chọn vạn chọn, lại chọn đúng phải thánh nhân, còn là một thánh nhân có thuộc tính cuồng công việc.

Vừa có người chết, hắn nhất định cái gì cũng mặc kệ.

Y cúi đầu, bò lên giường, cởi sạch chỉ còn mỗi áo lót, rúc vào lòng Nghiêm Vân Khải, nhẹ nhàng cọ cọ chân hắn, trong thực tế tràn ngập thống khổ này tìm kiếm một chút ấm áp cùng… thịt vụn.

Nghiêm Vân Khải hơi xấu hổ.

Trên thế giới này, phương thức cầu hoan của động vật có rất nhiều loại.

Loại chim sẽ xoay eo lắc mông, mở cánh, đuôi vểnh lên cao.

Mèo thì meo meo meo meo, còn có thể ngồi chồm hổm trên sàn nhà, cong duôi cọ cọ mông.

Chó thì cào đồ đâm loạn, vẫy đuôi.

Ninh Vô Tâm… hay cọ chân hắn.

Nghiêm Vân Khải đè lại đôi chân đang không buông tha mình kia, đáng thương, y nỗ lực muốn hắn chú ý đến cặp đùi thon dài đó, hắn không biết nên nói gì cho phải.

Niệm Chi, ngươi khiến ta cảm thấy thật tội lỗi.

Tội lỗi này, lại do chính ta mỗi lần đều kéo dài… không chịu ấy ấy ngươi.

Loại cảm giác tội lỗi này, thật là quái dị.

Những cặp tình nhân khác cũng đều có loại vấn đề này sao?

Người ở phía dưới, cũng ngày ngày đều nghĩ bị người kia ấy ấy đó đó, nghĩ khủng khiếp đến vậy?

Nam tử ở Chiêu quốc bình thường hai mươi lăm đến ba mươi tuổi sẽ cưới vợ.

Hắn đời trước cha mẹ mất sớm, còn hắn trong lòng chỉ muốn phá án, thẳng đến lúc hai mươi bảy tuổi vẫn chưa từng cảm thấy hứng thú với chuyện phong nguyệt, không cưới vợ, càng không cần nói phát sinh loại quan hệ này với nam nhân.

Loại tình cảm gì đó này, chính là lần đầu tiên hắn trải qua, cho tới giờ vẫn chưa hề có chút kinh nghiệm nào.

Hắn tận lực an ủi Ninh Vô Tâm, vuốt vuốt, lưng y.

Ninh Vô Tâm lẩm bẩm một tiếng, rên rỉ.

Trong sách tiểu thụ tại sao lại may mắn vậy a?!

Công của bọn họ hình như không có việc gì khác, nghĩ cũng chỉ có vài chuyện, là thượng thế nào, thượng lúc nào, dùng loại tư thế nào, thượng ở nơi nào.

Tiểu thụ chỉ cần hô vài tiếng không muốn không muốn, sẽ lập tức bị người đè lại.

Ninh Vô Tâm ủy khuất nháy nháy mắt, khóe mắt vương vài giọt nước mắt.

Hu hu hu, trong sách với hiện thực cách thật xa.

Lừa chết người ta rồi!

Nghiêm Vân Khải vuốt tóc Ninh Vô Tâm, “Cũng sắp canh năm rồi, ngày mai còn cần thẩm án, ngủ đi.”

Ninh Vô Tâm đem đầu chôn vào lòng Nghiêm Vân Khải.

Không có sai, thế giới hiện thực, còn có vụ án giết người.

Thế giới tốt đẹp nhất chính là, không hề có những thứ… đáng ghét này nữa.

Y lau lau mắt, người này coi trọng giao lưu tinh thần, đối với nhu cầu tính dục không quá coi trọng.

Thích một người luôn theo trình độ như vậy, thật đúng là… ngược a.

Y kỳ thực cũng đã sớm mệt mỏi, điều chỉnh một chút tư thế, chậm rãi chìm vào giấc ngủ, lập tức vang lên tiếng ngáy khe khẽ.

Nghiêm Vân Khải ngưng thần nghe một hồi, thấy hô hấp của Ninh Vô Tâm đã bình ổn, bình tĩnh lại tâm thần.

Hắn nhíu mày, tâm tư lại bắt đầu chuyển qua án tử.

Mạch nước ngầm trong cung bắt đầu khởi động, tình huống có vẻ rất phức tạp, khiến hắn mơ hồ bất an.

Bản thân hắn chỉ có chút thiên phú ở chuyện phá án, vô cùng ghét đấu tranh chính trị trong triều đình.

Hắn… ngàn vạn lần không thể liên lụy đến chuyện gì khó lường trong cung…

========================================

Bởi vì quá mệt mỏi, ngày thứ hai, Nghiêm Vân Khải tỉnh rất muộn.

Hắn bị tiếng đập cửa của Bao Từ đánh thức, “Vương gia, ngài tỉnh chưa? Liên công công đến rồi.”

Ninh Vô Tâm dụi dụi đôi mắt nhập nhèm, trong lòng yên lặng đánh Liên công công.

Hai người mặc y phục, mở cửa ra.

Bao Từ đang cầm chậu rửa mặt, thấy Ninh Vô Tâm ở đây, mặt không biểu tình cúi đầu nói, “Liên công công nói rõ chuyện tình trọng đại, hoàng thượng ra lệnh cho hắn tới gặp vương gia.”

Bao Từ sớm đã cảm thấy quan hệ giữa vương gia và thần y gần đây không thích hợp, có chút thân cận quá mức.

Cậu là một người an phận thủ thường, nhìn ở trong mắt, thế nhưng cái gì cũng không nói.

Nghiêm Vân Khải gật đầu, bảo Bao Từ lui xuống.

Ninh Vô Tâm bảo Nghiêm Vân Khải ngồi xuống, tự mình hầu hạ hắn rửa mặt.

Tay ngọc chuyển chuyển, chậm rãi, một bên xoa, một bên đấm bóp.

Giúp người mà mình yêu thích rửa mặt chải đầu, chẳng phải là chuyện một người vô cùng cam tâm tình nguyện sao?

Nghiêm Vân Khải hơi dựa trên người Ninh Vô Tâm, nhẹ nhàng vuốt ve cổ tay người đang bận rộn.

Bầu không khí nhất thời vô cùng yên tĩnh, hai người cùng mỉm cười, ai cũng không nói gì.

Làm xong, Nghiêm Vân Khải ngửa đầu, tay đè lên cổ Ninh Vô Tâm.

Ninh Vô Tâm cúi thấp đầu, tóc xõa xuống giữa mặt hai người, che khuất đôi môi đang chặt chẽ tương liên.
Lúc Liên công công nhìn thấy hai người, đã sớm quay vòng vòng quanh đại sảnh mấy lần.

Lão vội vã tiến lên chào đón, cười nói, “Vương gia đêm qua khổ cực. Minh Phi đã chết, chuyện tình trọng đại, hoàng thượng đặc biệt mệnh lão nô đến chỗ vương gia, nếu vương gia có cần gì, liền mau chóng giúp vương gia xử lý.”

Nghiêm Vân Khải cười một tiếng trong lòng.

Cái tên này cũng thật giảo hoạt, nói thật dễ nghe, chỉ sợ là mật thám do hoàng đế phái đến, hắn xử lý thế nào, xử lý ra sao, nói cái gì, làm chuyện gì, người kia nhất định là biết hết toàn bộ.

Hắn vội vàng nói, “Tạ ơn long ân của hoàng thượng. Vẫn là hoàng thượng suy nghĩ chu toàn.”

Mang theo lão du tử (giảo hoạt) này theo, chỉ hy vọng không bị bó tay bó chân, không thể tự do điều tra.

Nghiêm Vân Khải nói với Bao Từ, “Gọi Triệu công công, Thanh Liên cùng mấy cung nữ ở Uẩn Hoa cung tối hôm qua đến đây, ta có việc hỏi bọn họ.”

Bao Từ vâng một tiếng, vội vã đi an bài.

Nghiêm Vân Khải trầm ngâm một chút, nói với Liên công công, “Chẳng hay hoàng thượng gọi ta đến đuổi linh, là đuổi linh gì?”

Sắc mặt Liên công công hơi đổi.

Ninh Vô Tâm lập tức nhìn chăm chú vào mặt lão.

Liên công giống như đang lựa từ, một lát sau, lão mới nói, “Vương gia không biết, mấy ngày nay, trong hoàng cung xảy ra một chuyện lớn, khiến cho nhân tâm mọi người có chút hoảng sợ. Thế nhưng lão nô chỉ là nghe nói, không bằng để cung nhân tỏng Uẩn Hoa cung nói với vương gia, sẽ rõ ràng hơn.”

Nghiêm Vân Khải khẽ gật đầu, nếu là chuyện của Uẩn Hoa cung, đương nhiên là chuyện nơi nào thìu nơi đó nói, sai sót sẽ ít đi một chút.

Liên công công quay sang Nghiêm Vân Khải, cười nói, “Vương gia quanh năm không ở, hoàng thượng nhớ vương gia giống như nước sông chảy cuồn cuộn, cách vài ngày lại nói với lão nô một câu, “Liên Trung, ngươi nói xem hiện tại Hòa vương đang làm gì nhỉ?”, lần này hoàng thượng biết vương gia tới Kinh thành, nhớ tới vương gia từ nhỏ thích ăn hải sản, đã lập tức sai người chuẩn bị. Hải sản tối hôm qua người ăn, đều là mới vận chuyển từ biển xanh về, chạng vạng hôm qua mới tới đây, vô cùng tươi mới. Nhưng không thấy vương gia ăn nhiều lắm?”

Trên mặt Nghiêm Vân Khải phiếm chút xấu hổ.

Hoàng đế này đối với tứ đệ của mình, thật đúng là rất khẩn trương(?), sủng ái như vậy.

Tứ đệ này của y, hắn là người vô cùng hạnh phúc.

Liên công công đảo đảo con mắt, “Mấy năm này, hoàng thượng không ngừng cảm khái chuyện bảy năm trước. Nếu thời gian có thể quay trở lại, hoàng thượng nhất định sẽ không để vương gia khi đó…”

Lúc này, Bao Từ đã dẫn mấy cung nhân tới, Liên công công vội vàng ngừng lại.

Mấy người quỳ xuống mặt đất, thần tình đều uể oải không chịu nổi, hắn là cũng không ngủ ngon.

Ninh Vô Tâm nghĩ, điều này cũng khó trách.

Minh phi nương nương cùng đứa bé trong bụng đều chết, lỗi lớn như vậy, bọn họ đương nhiên không đảm đương nổi.

Nếu án tử không được phá, mấy người này đều chết không có chỗ chôn.

Nghiêm Vân Khải nghe hô hấp của mọi người.

Hắn bị mù đã lâu, sớm đã chậm rãi thích ứng, thính lực ngày càng nhạy cảm.

Chỉ bằng tiếng hít thở, hắn có thể cảm nhận được một vài người có tâm tình khá mạnh một chút.

Hắn chậm rãi nói, “Gọi mọi người tới, là có vài chuyện muốn cùng mọi người nói cho rõ ràng.”

Mọi người vội vã đáp lời, “Xin vương gia cứ hỏi.”

Nghiêm Vân Khải hơi cân nhắc, “Tối hôm qua có người nói, nương nương chết là vì oán linh. Chuyện này, là chuyện gì?”

Lời này vừa nói ra, sắc mặt mọi người đều vô cùng khó coi.

Trên mặt mấy cung nữ còn có thần sắc sợ hãi.

Cung nữ hôm qua nghẹn ngào nói, “Vương gia, oán linh này, đã từng bắt nương nương đi rồi. Nương nương mấy ngày nay lo lắng hãi hùng, ngủ cũng không được tốt lắm, nhất định là bởi vì oán linh.”

Nghiêm Vân Khải cùng Ninh Vô Tâm nghe xong, đồng loạt sửng sốt.

Nương nương đã từng bị oán linh bắt đi?!

Đây chính là chuyện lớn!

Hắn vội vàng nói, “Đem chuyện tình nói rõ ràng cho ta.”

Cung nữ vẫn còn nghẹn ngào, nói lộn xộn, Nghiêm Vân Khải nhíu mày,

Cung nữ Thanh liên thấy tình hình này, ho nhẹ một tiếng, nói tiếp câu chuyện.

Thanh âm của nàng ngưng trọng, “Vương gia không biết, mấy ngày nay, trong cung truyền đi một chuyện cũ từ mấy trăm năm trước. Chuyện này hoàng thượng đã từng phái sử quan kiểm chứng, vậy mà là thật. Mọi người đi vào ban đêm, cũng sẽ nghe thấy một ít thanh âm khiến người khác sợ hãi, tất cả đều rất sợ.”

Nói xong, nàng xem sắc mặt Nghiêm Vân Khải.

Nghiêm Vân Khải nhíu mày, có loại dự cảm không tốt.

Truyện thuật lại… sao?
Một trăm năm trước, năm Long Đức thứ tám.

Trong một phòng giam dơ bẩn truyền đến một tiếng kêu vô cung thê lương.

Một nữ nhân bị trói trên mặt đất, trên mặt bị vẽ từng vết thương một, máu chảy không ngừng.

Người hạ dao mặt không biểu tình, chỉ nghe thấy một nữ nhân tôn quý bên cạnh nói một tiếng vô cùng oán độc “vẽ thêm”, liền nâng tay hạ dao xuống, lưu lại trên mặt nữ nhân bị trói thêm một vết thương thật dài, khiến người này không thể không chế mà toàn thân run rẩy.

Tiếng kêu ngày càng thê thảm, trên mặt nữ nhân tôn quý lộ ra nụ cười mỉm như trút được thù hận.

Đối với nữ nhân trước mắt này, cái mà nàng hận nhất, chính là khuôn mặt của nàng ta.

Khuôn mặt này, trước kia xinh đẹp vô ngần, khiến cho bao người cung nhân ca ngợi nó.

Văn nhân thi sĩ, có bao nhiêu người ngưỡng mộ dung mạo nàng ta, vì nàng ta viết xuống biết bao thi từ.

Ngay cả hoàng thượng, cũng bị khuôn mặt không gì sánh được này mê hoặc, hai năm vắng vẻ hậu cung, khiến cho những phi từ ngày xưa được sủng ái ngay cả khuôn mặt hoàng thượng cũng không thấy được.

Hiện tại khuôn mặt này, đã bị dao vẽ cho vết thương chồng chất, da tróc thịt bong, ngay cả con mắt cũng bị chọc mù.

Vân phi đứng lên, đi tới trước người nữ nhân đang vô cùng thê thảm, ngón tay đam thật sâu vào vết thương trên mặt người đó, dẫn tới nàng ta phát ra tiếng thét chói tai như dã thú, cười nói, “Tiêu phi, hoàng thượng nếu hiện tại nhìn khuôn mặt này của ngươi, không biết có còn hứng thú hay không?”

Ai bảo ngươi có khuôn mặt này!

Ai bảo người dụ dỗ câu dẫn người!

vân phi đem ngón tay mình di chuyển qua lại giữa vết thương, biểu tình trên mặt cũng ngày càng điên cuồng.

Ngươi câu dẫn người khác nữa đi! Câu dẫn nữa đi!

Ngươi xem xem ai còn liếc mắt nhìn ngươi!

Tiêu phi đau đớn kêu lên, “Nữ nhân tâm địa rắn rết…. Ngươi hãm hại ta như vậy, ắt sẽ gặp trời phạt…”

Nữ nhân hậu cung đông đảo, mỗi người tâm mang ý xấu, ai cũng không thể tin.

Nữ nhân này mất tháng trước đến muốn cùng nàng giao hảo, chính nàng tin nàng ta, chính nàng quá ngốc, trách không được người khác.

Nàng tuy ràng vô cùng căm hận nữ nhân này, nhưng khổ sở nhất là, người nam nhân đã từng vô vàn sủng ái nàng, lại hoàn toàn không tin nàng.

Hơn nữa, nàng đã mang thai đứa con của hắn.

Lòng nàng vô cùng bi thương, nếu nàng chết, đứa nhỏ mới sáu tháng này nên làm cái gì bây giờ?

Vân phi rút tay từ mặt nữ nhân ra, cung nữ vội vàng dâng lên khăn tay.

Đầu ngón tay đều nhiễm mãu, kiềm nén tình tự đang có chút không chế được của mình, nhìn bụng nữ nhân đang vô cùng rõ ràng dưới đất.

Nữ nhân này, mấy tháng trước dĩ nhiên có thai.

Hoàng thượng sủng ái nàng ta như vậy, nếu ra đời là một nam hài, chắc chắn sẽ ảnh hưởng tới địa vị của đứa con của mình, cũng chính là đại hoàng tử hiện nay.

Hoàng thượng vẫn chưa lập thái tử, Vân phi lập tức cảm thấy đại vị của mình bị uy hiếp.

Vì vậy, từ bốn tháng trước, nàng liền bắt đầu vạch âm mưu.

Hài tử này, tuyệt đối không thể để nó ra đời.

Nàng giả ý muốn giao hảo cùng Tiêu phi, tìm đúng cơ hội hãm hại nàng ta, bịa đặt nàng ta cùng người khác thông đồng lén lút qua lại.

Kết quả cuối cùng, là hoàng thượng thành công tin tưởng Tiêu phi cấu kết với ngự y.

Hơn nữa, Vân phi khiến hắn tin tưởng, hài tử trong bụng Tiêu phi là con riêng của Tiêu phi với ngự y, là nghiệt chủng không thể ra đời.

Nàng an bài tuồng lịch hoàng thượng chạy vào trong cung Tiêu phi bắt kẻ thông dâm, khiến nàng vừa nghĩ đến đã vô cùng thống khoái.

Gần vua như gần cọp.

Hoài nghi chỉ cần sinh ra trong lòng, không cần dùng nhiều công phu, nó cũng sẽ tự nhiên sinh trưởng.

Tiêu phi, chính ngươi đã quá ngây thơ rồi.

Ngươi cho là, trong cung này thật sự có người đối xử tốt với ngươi?

Ngay cả hoàng đế, ngươi cho rằng sủng ái của hoàng đế sẽ đối với ngươi được bao lâu?

Thời điểm ngươi mang thai, hắn sẽ không đi sủng ái người khác?

hiện tại Lý chiêu nghi đang được sủng ái, không phải chính là một người trong đó?

Vân phi chớp mắt, nữ nhân kia, nàng cũng sẽ xử lý.

Lý chiêu nghi gần đây rất được sủng ái, ỷ vào mình mang thai được ba tháng, dần dần không để nàng vào mắt.

Nữ nhân đó cùng đứa con của nàng ta, cũng không thể lưu.

Tiêu phi phát ra tiếng rên rỉ suy yếu, ngay cả nói hay tức giận mắng cũng không còn khí lực, trong lòng khổ sở vô cùng.

Một ngày phu thê trăm ngày ân, hoàng thượng không tín nhiệm cùng tuyệt tình với nàng, thực sự đã khiến lòng nàng đau thấu tim.

Nàng chỉ có một kỳ vọng duy nhất, đó là hoàng thượng có thể hạ chỉ lưu lại đứa con trong bụng.

Để lại đứa trẻ này, nàng muốn sống thêm mấy tháng, cho dù chịu bao nhiêu dằn vặt nàng cũng chịu được.

Hoàng thượng, mogn ngươi nhớ chúng ta từng là phu thê, lưu lại con của chúng ta… Cốt nhục của hoàng tộc Nghiêm gia…

Ta kiếp sau nguyện ý làm trâu làm ngựa tiếp tục phụng dưỡng ngươi…

Thời gian chậm rãi trôi đi, Vân phi ngồi trong phòng giam dơ bẩn, trong lòng vô cùng thích ý.

Nàng đang chờ một thứ.

Đột nhiên, bên ngoài truyền đến một tiếng the thé của thái giám, “Hoàng thượng có chỉ, Vân phi tiếp chỉ!”

Vân phi vui vẻ, tới rồi!

Tiêu phi nghe được thanh âm, trong lòng cũng nổi lên một chút hy vọng, hai con mắt không có tiêu cự chuyển về phía thanh âm.

Vân phi vội vã quỳ xuống,

Nàng an bài một thứ cuối cùng, hoàng thượng hẳn là đã phát hiện tín vật đính ước giữa Tiêu phi và ngự y, bên trong thề nôn hẹn biển, dù chết không thay đổi.

Hiện tại ý chỉ hắn là…

“Phụng thiên thừa vận, hoàng đế chiếu viết: Tiêu phi thất đức, mê hoặc cung đình, mệnh Vân phi lập tức mang vào nước dìm chết. Khâm thử.”

Vân phi đứng lên, che giấu không được tiếu ý trên mặt.

Nàng nhìn về phía Tiêu phi, dìm chết, rốt cuộc tiện nghi nàng ta.

thực sự là hoàn toàn thắng lợi a…

Không quá một tháng, hoàng thượng sẽ quên nữ nhân này đã từng tồn tại…

Tiêu phi ngơ ngác, hoàn toàn không có bất luận một phản ứng nào.

Nàng đêm qua đút lót một tiểu binh, bảo hắn đưa Tề công công mang cho hoàng thượng một bức thư, nói cho hắn rằng nàng vô tội, hy vọng hắn niệm tình cảm ngày xưa, tha cho đứa con này.

Vốn mong hoàng thượng hiểu được mà sinh lòng trắc ẩn, không nghĩ tới…

Trong lòng nàng tuyệt vọng cùng cực.

Đứa nhỏ này chính là thân sinh cốt nhục của hắn, hắn dĩ nhiên tuyệt tình như vây!

Quả nhiên, đứa con của ngươi, so ra cũng kém hoài nghi của ngươi phải không?!

Tình nguyên giết hết một nghìn, cũng không chịu buông tha một người phải không?!

Tiêu phi điên cuồng cười to, la hét những tiếng vô cùng oán độc, “Nghiêm Khánh Chiêu! Ta hoài thai sáu tháng cho ngươi, nhưng ngươi lại tuyệt tình với chính cốt nhục của mình như vậy! Chuyện tốt ngươi đối với ta và đứa con, sau khi ta chết sẽ trả lại gấp bội cho hậu nhân Nghiêm gia của ngươi! Cho Nghiêm gia các ngươi ĐOẠN! TỬ! TUYỆT! TÔN! Một người cũng không lưu!”

Vân phi nhìn nàng ta, lớn tiếng ngăng lại tiếng mắng, lại bị tiếng cười điên cuồng kia làm cho dừng lại.

Trong phòng giam quanh quẩn thanh âm của nàng, trong lòng ai cũng đều sinh ra một luồng sợ hãi.

Một ngày một đêm sau, Tiêu phi bị dìm nước mà chết.

Một tháng sau, Lý chiêu nghi bị tra ra ở trong cung dùng thuật vu cổ, trong bụng hoài thai chính là một ma vật ô uế. Vì vậy, nàng ta bị ban thưởng độc rượu, nuốt hận mà chết.

Ba năm sau, đại hoàng tử của Vân phi tại hoa viên chơi đùa ngoài ý muốn bỏ mình.

Cùng năm, Vân phi chết bất đắc kỳ tử. Khi chết, thần sắc trên mặt nàng ta vô cùng sợ hãi, tựa hồ thấy được thứ gì đó cực kỳ kinh khủng.

Hoàng đế Nghiêm Khánh Chiêu lúc còn sống tuy rằng không có đoạn tử tuyệt tôn, thế nhưng cuối cùng chỉ còn một nam sáu nữ.

Những hoàng tử hoàng nữ đã chết, nếu tính cả mấy phi tử đang mang thai, tổng cộng chết mười sáu người.

Đây là bê bối của hoàng gia, chính sử nhắc đến vị Tiêu phi nương nương này, đều vô cùng mờ mịt.

Có điều người này ngoài sử ghi lại cũng có một chuyện được thuật lại.

Thuật rằng, sau khi Tiêu phi chết, khuôn mặt xinh đẹp khôi phục, chinh phục vô số quỷ hồn vì nàng phục vụ.

Lúc mấy đứa con của Nghiêm Khánh Chiêu chết, đều có người thấy được quỷ tốt của Tiêu phi tựa hồ đang ở bên cạnh.

Cái chết của Vân phi, càng vô cùng quái dị, đêm đó cung nhân tựa hồ thấy được khuôn mặt khuynh quốc khuynh thành của Tiêu phi.
Nói xong cố sự này, thanh âm của Thanh Liên đã khàn khàn.

Liên quan đến tiên hoàng cùng hoàng tộc, nàng đương nhiên không dám nói quá rõ ràng.

Thế nhưng, dưới lời nói nhàn nhạt của nàng ta, mọi người đều có thể cảm thấy nỗi bi ai sâu sắc của Tiêu phi.

Mọi người im lặng một lát, Nghiêm Vân Khải chậm rãi nói, “Oán linh bắt đi Minh phi nương nương, chính là quỷ tốt của Tiêu phi? Lúc đó xảy ra chuyện gì? Nói rõ ràng cho ta.”