Thần Y Ngốc Phi

Chương 113: Tình nguyện từ bỏ ngôi vị hoàng đế vì nàng




“Diệp nhi, tương lai con chắc chắn sẽ là hoàng đế của vương triều Hiên Viên, cho nên vì con, vì Ảnh nha đầu, hiện tại con chỉ có thể làm như vậy.” Thái hậu lại thấp giọng khuyên nhủ, trong lời nói của bà cũng hàm chứa nỗi đau mãnh liệt, nếu có thể thì bà thật sự không muốn làm tổn thương Ảnh nha đầu.

Thái hậu dừng lời một chút rồi lại chậm rãi nói, “Chuyện này không thể để cho Ảnh nha đầu biết, với tính tình của nó thì chắc chắn…” Thái hậu nói đến đây thì dừng lại, nhưng ý của bà thế nào Hiên Viên Diệp cũng đã rõ ràng.

Bởi vì hắn hiểu nàng hơn bất kỳ ai khác.

Con ngươi Hiên Viên Diệp hơi tối lại, khóe môi cũng cong lên nhưng không thấy hắn nói gì.

Thái hậu thấy hắn không cự tuyệt thì không khỏi âm thầm thở dài một hơi, cuối cùng Diệp nhi cũng đã hiểu ra.

Mạnh Phất Ảnh đứng ở bên ngoài cứng đờ cả người, ánh mắt đang chăm chú nhìn hắn bất chợt lóe lên, bụng nàng dường như thắt lại.

Liệu hắn có đồng ý hay không?

“Diệp nhi, việc này để Hoàng nãi nãi an bài nhé? Đến lúc đó không may mà Ảnh nha đầu biết được thì muốn trách cứ trách Hoàng nãi nãi.” Thái hậu âm thầm thở dài, trong giọng nói trầm thấp ẩn chứa sự chua xót bất lực.

Khóe môi Hiên Viên Diệp nhếch lên hiện ra một tia cười lạnh. Cho dù hết thảy mọi chuyện đều do Thái hậu an bài nhưng quyền chủ động thực hiện hết thảy mọi việc lại nằm trong tay hắn, người sai cũng sẽ chỉ là hắn. Hắn là vương gia của vương triều Hiên Viên, hắn không thể mặc kệ mọi chuyện của vương triều Hiên Viên, nhưng hắn cũng không thể gây tổn thương cho nàng. Lúc này hắn thực sự cảm thấy mâu thuẫn.

Đôi mắt hắn chợt mở to, trên lưng hắn còn đeo một trách nhiệm quá nặng nề, trách nhiệm đã có từ khi hắn mới được sinh ra và không thể trốn tránh, nhưng nàng lại là người phụ nữ quan trọng nhất của đời hắn.

Không ai biết sự khó xử trong lòng hắn lúc này, không ai hiểu sự mâu thuẫn của hắn vào giờ phút này. Nếu có thể, hắn thật sự hy vọng mình không được sinh ra trong một gia đình đế vương. Nếu chỉ là một người dân bình thường thì hắn đã có thể cùng nàng sống một cuộc sống tự do tự tại, vô ưu vô lo.

Đứng ở bên ngoài, Mạnh Phất Ảnh nhìn thấy vẻ mặt đau xót của hắn thì cõi lòng càng thêm thắt lại, sao nàng lại không hiểu được hắn đang khó xử thế nào. Giờ phút này, sự do dự của hắn cũng đã biểu lộ cho nàng biết nàng ở trong lòng hắn có vị trí trọng yếu thế nào. Nàng đột nhiên muốn xông vào nói với hắn rằng mặc kệ sau này có khó khăn thế nào, nàng sẽ cùng hắn đối mặt.

“Diệp nhi, ý con thế nào?” Chưa thấy hắn trả lời, Thái hậu lại thấp giọng hỏi.

Lần này, Hiên Viên Diệp chậm rãi mở to mắt nhìn Thái hậu, khóe môi hắn nhúc nhích phát ra từng tiếng một, “Nếu đúng như vậy thì bổn vương tình nguyện không làm hoàng thượng.” Giữa vương triều Hiên Viên và nàng, rốt cuộc hắn đã chọn nàng.

Vương triều Hiên Viên sẽ không vì không có hắn mà bị hủy diệt, ngoài hắn ra còn có các vương gia khác, vừa rồi hắn đã nghĩ ra một người thích hợp. Còn đối với nàng và hắn mà nói, hai người bọn họ là duy nhất của nhau, không ai có thể thay thế được.

Lúc này trên mặt hắn mới hiện ra nụ cười thoải mái. Mấy ngày nay hắn luôn suy nghĩ về chuyện này, có điều trước kia hắn đã hơi đề cao bản thân, cho rằng vương triều Hiên Viên nếu không có hắn thì không được. Nhưng vừa mới rồi hắn đột nhiên nghĩ lại một cách cẩn thận, thiên hạ này có thể không cần hắn, nhưng nàng thì không thể rời xa hắn. Vấn đề vẫn quẩn quanh trong hắn mấy ngày nay giờ đã được giải quyết.

Đứng ở bên ngoài, thân mình cứng đờ của Mạnh Phất Ảnh đã bắt đầu run rẩy. Trong đôi mắt đang nhìn chằm chằm về phía Hiên Viên Diệp hiện rõ sự rung động và kinh ngạc, cũng hiện rõ cả sự cảm động. Nàng không ngờ Hiên Viên Diệp lại nói ra những lời như vậy, vì nàng mà hắn tình nguyện không làm hoàng thượng.

Nàng hiểu rõ thân là vương gia của một nước, hiểu rõ những cuồng vọng và khát vọng to lớn của hắn, rõ ràng trong lòng hắn vẫn luôn áp đặt trách nhiệm lên vai mình. Thế mà giờ khắc này hắn lại vì nàng mà buông tay tất cả, sao nàng có thể không cảm động cho được?

“Diệp nhi, con nói cái gì?” Thái hậu cũng hoàn toàn kinh sợ, hai tròng mắt mở to hết cỡ. Bà khó tin nhìn hắn, trong giọng nói cũng tràn đầy kinh ngạc. Giờ khắc này, bà thật sự nghi ngờ lỗ tai của mình có vấn đề. Có điều khi thấy vẻ mặt hiện lên ý cười của Hiên Viên Diệp, bà liền hiểu ra vừa rồi mình không hề nghe nhầm, vì vậy mà trong lòng lại càng thêm kinh ngạc. Bà sốt ruột gấp gáp hỏi, “Diệp nhi, con thật sự mặc kê vương triều Hiên Viên sao? Con sẽ không để vương triều Hiên Viên này rơi vào tay Thái tử đấy chứ. Nếu đúng là vậy thì vương triều Hiên Viên này sẽ bị phá hủy, dân chúng của vương triều Hiên Viên sẽ vô cùng thê thảm.”

“Thái hậu yên tâm, bổn vương chỉ nói không làm hoàng thượng chứ không nói mặc kệ vương triều Hiên Viên.” Hiên Viên Diệp nheo mắt chậm rãi trả lời. Dù thế nào hắn cũng không để vương triều Hiên Viên rơi vào tay Thái tử.

“Diệp nhi, Hoàng nãi nãi biết con yêu thương Ảnh nha đầu nhưng con không thể vì Ảnh nha đầu mà từ bỏ cả ngôi vị hoàng đế. Con hẳn phải hiểu nếu con không lên ngôi hoàng đế, không có được sức mạnh thực sự thì khi có dịp, Thái tử tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho con và Ảnh nha đầu.” Trên mặt Thái hậu càng hiện lên vẻ sốt ruột và lo lắng.

“Hậu cung không được can thiệp vào chuyện triều chính, việc này Thái hậu không cần quan tâm đâu ạ.” Hiên Viên Diệp lạnh giọng trả lời, tuy biết Thái hậu cũng vì muốn tốt cho bọn họ nhưng bởi vì chuyện vừa rồi mà hắn vẫn có chút bất mãn với bà.

“Diệp nhi, con…?” Thái hậu sửng sốt nhìn Hiên Viên Diệp, trong ánh mắt càng hiện ra vẻ kinh ngạc, khóe môi cũng run run. Bà thật không ngờ Diệp nhi lại dùng ngữ khí như vậy để nói chuyện với bà. Trên mặt bà hiện lên vẻ thương tâm và một chút thất vọng.

“Diệp nhi xin cáo từ.” Hiên Viên Diệp cố tình không quan tâm đến vẻ thương tâm của Thái hậu, hắn ngoan tuyệt nói. Kỳ thực hắn cũng không muốn Thái hậu quan tâm đến những chuyện này, như vậy đối với bà cũng không có lợi. Hắn nói xong thì nhanh chóng xoay người bước ra ngoài, không cho Thái hậu có cơ hội mở miệng.

Vừa bước ra khỏi cửa, hắn thấy ngay Mạnh Phất Ảnh đang đứng bên ngoài. Bước chân hơi cứng đờ lại, trong lòng không khỏi kinh ngạc nhưng mọi cảm xúc lại lập tức biến mất, hắn nhẹ nhàng ôm nàng vào lòng rồi dịu dàng nói, “Nàng đã trở lại rồi à!” Nụ cười khẽ trên mặt và giọng nói dịu dàng của hắn giống y hệt lúc thường, như thể vừa rồi chẳng có chuyện gì xảy ra.

Mạnh Phất Ảnh nép sát vào lòng hắn, sống mũi cay cay. Lúc này nàng quả thật không thể đo được sự cảm động đang dâng lên trong lòng. “Vâng.” Nàng nhẹ nhàng đáp lời, trong giọng nói rầu rĩ lại mang theo vài phần nức nở.

“Ảnh nha đầu, con…” Thái hậu cũng đi ra ngoài, khi trông thấy Mạnh Phất Ảnh thì trong lòng bà hiện lên nỗi kinh sợ, ánh mắt nhìn về phía nàng chợt lóe lên. Ảnh nha đầu trở về từ lúc nào? Không biết nó đã nghe được những gì rồi? Bà liếc mắt buồn bực nhìn đám cung nữ đang đứng một bên. Đám cung nữ vội vàng rủ mắt xuống, thân mình hơi hơi run rẩy.

Mạnh Phất Ảnh vẫn nép vào ngực Hiên Viên Diệp mà không ngẩng đầu lên, cũng không lên tiếng trả lời Thái hậu. Tuy biết Thái hậu chỉ muốn tốt cho nàng nhưng trong lòng nàng vẫn cảm thấy không thoải mái. Lúc này nàng cũng không biết phải đối mặt với Thái hậu thế nào nữa, chỉ có thể tạm thời lựa chọn cách trốn tránh mà thôi.

Đôi mắt Thái hậu ngập tràn nỗi đau xót, bà đoán được Mạnh Phất Ảnh chắc chắn đã nghe được mọi chuyện. Môi khẽ nhúc nhích, bà định giải thích với nàng một chút nhưng nghĩ lại thì chuyện này dù sao cũng là chuyện tư mật của Ảnh nha đầu nên không thể để cho người ngoài biết được, bà cũng không muốn vạch trần chuyện thương tâm của Ảnh nha đầu ra đây làm gì, lúc này chỉ có thể để Ảnh nha đầu hiểu lầm bà mà thôi.

“Chúng ta đi thôi!” Hiên Viên Diệp thấy phản ứng của nàng thì cũng biết nàng đã nghe được mọi chuyện. Hắn nắm chặt tay nàng rồi dịu dàng nói, giờ phút này trong giọng nói của hắn cũng tràn ngập yêu thương.

“Vâng.” Mạnh Phất Ảnh nhẹ giọng đáp lời, nàng cũng muốn nhanh chóng rời khỏi nơi này.

Hiên Viên Diệp liền ôm nàng vào lòng rồi nhanh chóng đi ra khỏi cung, thậm chí cũng chẳng nói với Thái hậu một tiếng.

Thái hậu nhìn theo bóng dáng hai người rời xa, trong lòng thầm thở dài một hơi, chẳng lẽ bà đã làm sai?

“Thiếp đã nghe được mọi chuyện rồi.” Sau khi ra khỏi Hoàng cung, Mạnh Phất Ảnh mới ngước mắt lên nhìn hắn rồi chậm rãi nói từng tiếng.

“Ừm.” Hiên Viên Diệp sững người một chút rồi nhẹ giọng đáp lại, ngữ khí của hắn nhẹ bẫng như thể chẳng có gì khác thường. Như thể câu chuyện mà hắn vừa nói với Thái hậu chỉ là một chuyện nhỏ chẳng đáng để tâm.

Mạnh Phất Ảnh ngạc nhiên, nam nhân này có lối suy nghĩ thật khiến người khác khó nắm bắt. Nàng vốn muốn biểu đạt tâm tình của mình một chút, nhưng hắn lại chỉ “ừm” một tiếng làm cho nàng muốn nói tiếp cũng chẳng biết phải nói thế nào. Mạnh Phất Ảnh cong môi lên buồn bực nhìn hắn.

“Sau này nếu ta không còn là vương gia của vương triều Hiên Viên mà chỉ là dân thường với hai bàn tay trắng thì nàng có ghét bỏ ta không?” Hiên viên Diệp đột nhiên quay sang hỏi nàng.

“Hả…” Mạnh Phất Ảnh ngạc nhiên, sao người này lại nghĩ ra loại chuyện như thế?

“Có.” Mạnh Phất Ảnh chăm chú nhìn hắn rồi nghiêm trang nói.

Sắc mặt Hiên Viên Diệp trầm hẳn xuống, ánh mắt nhìn xuống đất cũng tối lại, một vẻ khác thường lướt qua mặt hắn.

“Cho nên, chàng phải liều mạng kiếm tiền nuôi thiếp mới được.” Mạnh Phất Ảnh trông thấy dáng vẻ của hắn thì nhịn không được bật cười thành tiếng, nam nhân này bình thường thì cuồng vọng kiêu ngạo là thế mà lúc này lại đi hỏi nàng những chuyện như vậy.

Kỳ thực hắn có thể vứt bỏ ngôi vị hoàng đế, không làm vương gia nữa, trong lòng nàng còn cảm động không kịp, sao lại có thể ghét bỏ hắn. Huống chi hiện giờ các cửa hàng của bọn họ đã được chuẩn bị thỏa đáng, một thời gian ngắn nữa là có thể khai trương rồi, việc này nếu không có hắn thì một mình nàng làm sao mà làm được. Cho dù hắn không làm hoàng thượng thì tài năng của hắn cũng sẽ không bị chôn vùi.

“Yên tâm đi, ta sẽ không để nàng phải chịu khổ đâu.” Hiên Viên Diệp ôm nàng chặt thêm rồi trịnh trọng nói. Mặc kệ có xảy ra chuyện gì hắn cũng sẽ không để nữ nhân của mình phải chịu khổ. Vì vậy việc quan trọng nhất bây giờ là phải đối phó với Thái tử, chỉ cần một ngày Thái tử còn chưa bị trừ bỏ, hắn và Phất nhi sẽ không thể an bình. Nếu hắn đồng ý với cách làm của Thái hậu thì chuyện này dứt khoát sẽ không giấu được Phất nhi. Cho dù Phất nhi không phát hiện ra thì Thái tử nhất định sẽ cho người nói cho nàng biết. Ý tứ của Thái tử lần này rõ ràng chính là muốn tạo ra mâu thuẫn giữa hắn và Phất nhi.

“Thiếp biết.” Mạnh Phất Ảnh nở nụ cười sáng lạn. Không cần hắn nói nàng cũng biết, hắn tuyệt đối sẽ không khiến nàng phải chịu bất kỳ thương tổn nào dù chỉ một chút.

“Phất nhi…” Hiên Viên Diệp dịu dàng nhìn nàng. Hắn suy tư một chút rồi lại chậm rãi nói, “… Cho dù có chuyện gì xảy ra thì nàng đều phải tin tưởng ta. Nàng phải nhớ kỹ, ta vĩnh viễn sẽ không từ bỏ nàng.”

Mạnh Phất Ảnh giật mình, nụ cười trên mặt càng thêm sáng lạn. Nàng ngọt ngào nói, “Được, thiếp nhất định sẽ nhớ thật kỹ.”

Sau khi trở về Nghệ vương phủ, Hiên Viên Diệp mang nàng thẳng đến thư phòng để xử lý công việc. Khi trời đã tối đen, hắn đột nhiên nói với nàng, “Phất nhi, nàng ở lại trong phủ nhé, ta ra ngoài có chút việc.”

“Vâng.” Mạnh Phất Ảnh ưng thuận gật đầu. Những chuyện hắn không nói với nàng thì nàng cũng sẽ không hỏi.

Hiên Viên Diệp nhanh chóng rời khỏi vương phủ. Đi được một lúc thì hắn phát hiện sau lưng có người theo dõi. Khóe môi hắn nở ra một tia cười lạnh, trong ánh mắt cũng hiện lên vẻ lạnh lẽo.

Thái tử cho người theo dõi hắn sao? Hừm, muốn theo dõi hắn cũng không phải chuyện dễ dàng gì.

Lần này ra khỏi phủ không mang theo cả Tốc Phong, chuyện tối nay hắn không muốn cho bất kỳ kẻ nào được biết. Nghĩ đến đây, hắn không khỏi gia tăng tốc độ, có điều lại cảm nhận được người phía sau vẫn bám sát theo, trong lòng hắn không khỏi cảm thấy kinh ngạc. Không ngờ khinh công của người này lại lợi hại như vậy. Hắn híp mắt lại, khi thấy khách điếm trước mặt, hắn liền đi vào, đây chính là nơi Đông Phương Sóc đang ở.

“Trễ thế này ngươi không ở trong phủ cùng Ảnh nhi mà còn đến chỗ ta làm gì?” Khi thấy hắn, Đông Phương Sóc sững người một chút rồi lại cất giọng trêu chọc, có điều trong mắt Đông Phương Sóc cũng hiện lên vài phần lo lắng.

Trễ thế này mà Hiên Viên Diệp còn đến tìm hắn thì chỉ sợ có chuyện gì quan trọng.

“Ta đang bị theo dõi.” Sắc mặt Hiên Viên Diệp hơi trầm xuống, hắn hạ giọng nói, trong giọng điệu ẩn chứa sự ngạc nhiên và bất ngờ, hắn đã hơi coi thường khinh công của người kia.

“Cái gì? Ngươi bị theo dõi?” Đông Phương Sóc cũng không khỏi bất ngờ. Hắn thấp giọng thở nhẹ, “Lại có người theo kịp được ngươi à?” Hắn biết rõ trình độ khinh công của Hiên Viên Diệp. Trước kia bọn họ đã từng tỷ thí nhiều lần, mỗi lần hắn đều thua rất thảm. Hắn vốn nghĩ trong thiên hạ này số người có thể so được với trình độ khinh công của Hiên Viên Diệp cũng chẳng có mấy người. Vậy mà hôm nay Hiên Viên Diệp lại không bỏ rơi được cái người đang theo dõi kia, có thể thấy được trình độ khinh công của người đó cũng thuộc hàng cao thủ.

“Gã là người của Thái tử à?” Vẻ cười cợt trên mặt Đông Phương Sóc nhanh chóng biến mất, gương mặt hắn hiện ra sự nặng nề. Mười phần thì có đến tám chín phần đó là người của Thái tử rồi, có điều thật không ngờ bên cạnh Thái tử lại có người lợi hại như vậy.

“Ừ.” Hiên Viên Diệp trầm giọng đáp lời, “Vì vậy mới cần nhờ ngươi giúp ta đánh lạc hướng gã.”

“Tối nay ngươi rời phủ một mình à?” Đông Phương Sóc nhíu mày hỏi Hiên Viên Diệp. Hiên Viên Diệp đã đi ra ngoài thì thế nào cũng sẽ mang Tốc Phong đi cùng, hôm nay vì sao lại không mang theo Tốc Phong? Hiên Viên Diệp ra khỏi phủ rốt cuộc là vì chuyện gì?

“Phải.” Hiên Viên Diệp thấp giọng đáp lời nhưng không nói nguyên nhân mình rời phủ một mình.

Đông Phương Sóc nhíu mày, trên mặt khôi phục vẻ vô lại. Hắn hi hi ha ha cười nói , “Ngươi không phải thừa dịp đêm khuya tĩnh lặng mà đi gặp gỡ nữ nhân khác đấy chứ, nếu đúng vậy thì ta không giúp ngươi đâu, ta sợ Ảnh nhi sẽ lột da ta mất.”

Hiên Viên Diệp gườm gườm nhìn hắn rồi trầm giọng nói, “Giúp hay không giúp?”

“Hứ, ngươi nhờ người khác giúp đỡ kiểu đó hả?” Đông Phương Sóc cũng gườm gườm nhìn lại Hiên Viên Diệp rồi bất mãn nói, có điều trong giọng nói của hắn cũng không có ý trách cứ gì cả. Hắn hiểu rõ tính tình của Hiên Viên Diệp nhưng bọn họ vẫn nói chuyện như vậy. Hiên Viên Diệp có chuyện thì hắn nhất định sẽ giúp, chẳng qua hiện tại hắn rất muốn biết rốt cuộc Hiên Viên Diệp đang định làm gì? Hơn nữa, lúc này hắn cũng muốn kéo dài thời gian để người ngoài kia tưởng rằng Hiên Viên Diệp tới tìm hắn là để bàn bạc công việc, có như vậy mới dễ dàng dẫn dắt gã rời đi.

Hiên Viên Diệp đương nhiên hiểu việc này nên hắn cũng không tỏ ra sốt ruột.

“Ngươi phải nói cho ta biết ngươi rốt cuộc định đi đến đâu thì ta mới giúp ngươi. Nếu không thì ta không giúp nữa.” Đông Phương Sóc lại trưng ra vẻ mặt vô lại. Từ trước đến nay tính tò mò của hắn vẫn vô cùng lớn.

Hiên Viên Diệp nhếch môi, vì không sốt ruột đi ra ngoài nên hắn chậm rãi ngồi xuống tự rót ình một chén trà. Hắn chậm rãi uống một ngụm rồi mới từ từ nói, “Yên Hoa Lâu.” Hắn cũng không muốn giấu diếm Đông Phương Sóc, chuyện này hắn còn cần Đông Phương Sóc hỗ trợ. Lần này hắn muốn trừ bỏ Thái tử một cách triệt để, sẽ không cho y có cơ hội quay đầu lại nữa. Với khả năng của hắn thì chuyện này không thể nắm chắc được mười phần, vì vậy hắn cần có người hỗ trợ.

“Phụt…” Đông Phương Sóc cũng đang uống trà đột nhiên phun cả ra ngoài. Hiên Viên Diệp đang ngồi đối diện hắn nên đương nhiên nước trà phun hết lên người Hiên Viên Diệp. Có điều Hiên Viên Diệp chỉ hơi nhíu mày chứ không có phản ứng gì khác, tránh cũng không tránh mà lau cũng chẳng lau, vẻ mặt vẫn vô cùng bình thản chẳng có gì khác thường.

Đông Phương Sóc trông thấy bộ dáng vững như bàn thạch của Hiên Viên Diệp thì khóe môi không nhịn được giật giật một cái. Sự bình tĩnh của Hiên Viên Diệp thật sự khiến hắn tâm phục khẩu phục. Hắn thấp giọng kêu lên, “Ngươi vừa mới nói ngươi muốn tới Yên Hoa Lâu?” Hắn dừng lại một chút để điều chỉnh cảm xúc của mình rồi hỏi tiếp, “Sao thế? Không phải bị nữ nhân của ngươi đuổi ra ngoài nên muốn tới Yên Hoa Lâu để phát tiết đấy chứ?”

Hiên Viên Diệp nhíu mày nhìn Đông Phương Sóc, ánh mắt mang theo vài phần nguy hiểm và cảnh cáo.

Đông Phương Sóc rụt vai lại, đương nhiên hắn biết Hiên Viên Diệp không thể đi tìm nữ nhân, chẳng qua vừa rồi nghe Hiên Viên Diệp bình thản nói đến ba chữ “Yên Hoa Lâu” khiến hắn giật mình. Tỉnh táo suy nghĩ một chút thì hắn cũng lờ mờ đoán được mục đích của Hiên Viên Diệp, có điều trong lòng vẫn hơi khó hiểu, lúc này Hiên Viên Diệp lại đi tìm người đó là có ý gì?

Có điều Đông Phương Sóc cũng không hỏi nhiều nữa, tuy hắn rất thích làm loạn nhưng làm loạn cũng có chừng mực.