Thần Y Lạnh Lùng Của Vương Gia Băng Lãnh

Chương 20: Hoa đào cài tóc




Sau ngày vào cung Quân Hàn Anh đúng như đã nói, hắn thiết kế để người khác bắt gian Mị phi, thế là nàng ta bị biếm vào lãnh cung. Nói đi cũng phải nói lại, phi tử nào mà chẳng có gian tình, Mị phi cũng quá ngu đi, cư nhiên để cho Hoàng đế biết còn bị phát hiện. Còn vị phi tử còn lại, một là Đức phi thân thể ốm yếu, nằm liệt giường vốn chẳng thể tranh đấu gì. Người còn lại là Minh phi, không biết do bị dọa sợ hay sao nàng ta tự nguyện đến am ni cô nửa đời sau làm bạn với phật.

Vậy là hậu cung của Quân Hàn Anh giờ đã sạch sẽ, Thanh nhi cũng không cần phiền muộn.

"Thanh nhi ta đến rồi".

Y Vân dùnh kinh công bí mật vào cung đến phòng Tô Trang Thanh, nàng không mặc y phục nữ tử mà là một thân áo bào bạch sắc của nam tử, tóc dùng dây lụa trắng buộc sau đầu, môi hồng răng trắng, là một mỹ nam tử nha.

Tô Trang Thanh đồng dạng không mặc nữ phục mà là y phục màu xanh, đai lưng ngân sắc, đeo một miếng ngọc bội, nàng mi thanh mục tú cũng giả trang thành một mỹ nam.

"Vân nhi chúng ta đi thôi, ta chuẩn bị xong rồi."

Y Vân gật đầu bước ra ngoài sân, tay hướng về một góc tối nói: "Ngươi, đến đây!".

Ám vệ trong góc tối cả kinh, từ khi nào mà trong phòng Hoàng hậu có người? Hơn nữa còn là một nam tử, khủng khiếp hơn là từ nảy giờ hắn vẫn không cảm nhận được gì mà nam tử kia liếc mắt đã thấy nơi hắn ẩn nấp.

Ám vệ bay ra, khuỵ gối trước mặt Y Vân, đầu tiên là kinh diễm sau đó là thở phào, ra là Vân Dao quận chúa.

"Quận chúa có gì phân phó?".

Y Vân gật đầu: "Ngươi đến Ngự thư phòng nói với Hoàng thượng, ta đưa Hoàng hậu ra ngoài đi lễ hội".

Ám vệ hô một tiếng sau đó bay về phía Ngự thư phòng, Tô Trang Thanh từ trong phòng đi ra, nghi hoặc nhìn Y Vân: "Vân nhi sao lại phải báo với chàng?", "chàng" trong miệng nàng đương nhiên là Quân Hàn Anh, xem ra rất thân thiết nha.

Y Vân khoanh tay, phách lối nói: "Ta dẫn lão bà của Hoàng đế ra ngoài đương nhiên là phải báo cho hắn một tiếng, tránh để hắn tưởng ta bắt cóc ngươi thì tiêu."

Tô Trang Thanh hai má phiếm hồng, ấp úng nói "Ta...ta..."

Y Vân cười ha hả, ôm lấy Tô Trang Thanh bay ra ngoài cung, vừa đi vừa nói "Nào nào tiểu mỹ nhân, để ta đây đưa ngươi đi chơi".

-----------------------------------------

Ngự thư phòng:

Nghe ám vệ bẩm báo, Quân Hàn Kỳ bay vọt ra ngoài đầu tiên, bỏ lại hoàng huynh mình cùng một câu nói: "Lễ hội? Tốt".

Quân Hàn Anh đâu chịu thua kém, bất chấp ám vệ phía sau và đống tấu chương trên bàn tăng tốc đuổi theo Quân Hàn Kỳ, ha ha lễ hội. Thời cơ tốt để bồi dưỡng tình cảm với thê tử.

Phía sau, gió lạnh thổi qua cuốn theo lá cây, ám vệ ngơ ngác đứng nhìn.

----------------------------------------

Hiện tại là mùa xuân, lại đang vào tháng hai hoa đào nở rất nhiều, lễ hội thì nhiều không kể siết.

Y Vân và Tô Trang Thanh hai người một trắng một xanh đi trên đường thu hút rất nhiều ánh nhìn thậm chí có người tiến lên bỏ vào tay áo hoặc bên hông các nàng túi thơm, khăn tay...v...v... Lúc đầu còn có thể cười, hiện giờ lại càng khủng khiếp đám nữ tử tạo thành vòng tròn trực tiếp chặn hết đường lui của các nàng.

Y Vân nắm tay Tô Trang Thanh, vất vả lết xác chạy khỏi vòng vây.

"Khủng khiếp thật! Là ai nói nữ tử đều là một bộ dáng e thẹn, ta phi".

"Ta cũng nghĩ tất cả nữ tử đều là đoan trang nhã nhặn, thật không ngờ..."

Y Vân và Tô Trang Thanh ngươi một câu, ta một câu, hết sức khinh thường đám nữ nhân hoa si vừa nảy.

"Là ai chọc ghẹo bọn họ vây quanh các ngươi?"

Tiếng nói trầm thấp mang theo vài phần u oán vang lên.

"Là do các ngươi ra ngoài rồi tự trêu chọc hoa đào chứ ai!"

Lai thêm một tiếng nói vang lên, u oán có thừa.

Hai nàng hết sức phối hợp, đồng thời quay đầu lại. Quân Hàn Kỳ và Quân Hàn Anh mặt đen như đáy nồi nhìn chằm chằm các nàng.

"Ách...ta...", các nàng không còn gì để nói -_-||.

Hai nam nhân cực kỳ ăn ý như hai tiểu tức phụ đang ăn giấm chua kéo thê tử và nương tử tương lai đi về hai hướng khác nhau, mục đích chính là bồi dưỡng tình cảm.

Đi theo bên cạch Quân Hàn Kỳ, Y Vân đầu cúi xuống thập thấp, bàn tay Quân Hàn Kỳ vẫn nắm lấy tay Y Vân, tay hắn lành lạnh chạm vào bàn tay nhỏ nhắn của nàng, thật ấm!

Ách! Đây là cái tình cảnh gì?

Hiện trạng vẫn còn kéo dài cho đến khi Quân Hàn Kỳ kéo Y Vân đi hết năm dãy phố.

Đầu Y Vân cúi xuống cơ hồ sắp đụng đất, nàng hai mắt lưng tròng, như một con mèo đang làm nũng, tay nàng chọt chọt cách tay Quân Hàn Kỳ.

"Ngươi còn giận à?"

Quân Hàn Kỳ quay đầu lại nhìn, hai má không tự chủ đỏ lên, nghiêng mặt về hướng khác, "Hết rồi".

Y Vân mím môi, "Sẽ không có lần sau".

"Thật sự?" Quân Hàn Kỳ nghi ngờ.

"Thật!" Y Vân gật đầu cam đoan.

Bất ngờ Quân Hàn Kỳ xoay người ôm trọn thân hình nhỏ bé của Y Vân, kì lạ là Y Vân không bài xích, đẩy hắn ra mà còn để mặc cho hắn ôm.

Người đi qua đường ngày càng nhiều, nhiều cô nương tiếc hận, ai da hai nam nhân đó thật tuấn mỹ cư nhiên lại là đoạn tụ, đời thật bất công mà! Có người còn nhận ra Quân Hàn Kỳ.

"Ngươi xem đó chẳng phải là Chiến vương gia!"

"Trời ạ Chiến vương gia ôm nam nhân."

"Vương gia là đoạn tụ!".

....

Lời bàn tán bay đầy trời, người ta còn tưởng tượng ra một đoạn tình sử của Quân Hàn Kỳ, tin chắc sáng mai khắp kinh thành ai ai cũng biết Chiến vương gia là đoạn tụ.

Mà hai kẻ được mọi người bàn tán vẫn mặt dày, ngang nhiên ôm nhau giữa phố. Y Vân mặt áp vào người Quân Hàn Kỳ, tận lực che đi khuôn mặt mình. Ha ha muốn chiếm tiện nghi của lão nương phải trả giá đắt nha.

Quân Hàn Kỳ đương nhiên là biết được tiểu tâm tư của Y Vân, nhưng mà tuỳ nàng thôi, chơi đùa sao cũng được, chỉ cần nàng biết rõ hắn đối với nàng là tình cảm gì là được.

Đến khi ngày càng nhiều người vây quanh, hắn mới dùng kinh công dạp nóc nhà ôm mỹ nhân bay đi.

Ngồi trên nóc nhà Y Vân phớt lờ Quân Hàn Kỳ. Mà hắn lại thầm than, tiêu rồi tiêu rồi! Sao hắn có thể kích động đến mức ôm chầm nàng trong khi nàng chưa cho phép.

Bỏ mặc nam nhân đang rối rắm, Y Vân nhìn quanh, bốn nha đầu Đằng San, Minh Châu, Thu Yên, Hà Hi vẫn đi theo nàng cách nàng khoảng chục mét, Y Vân nảy ra một ý tưởng. Hiện giờ hao đào đang nở, mà hoa nở đương nhiên sẽ có các cặp đôi đến, nàng có thể làm bà mai se tơ cho bốn nha đầu kia.

"Ám nhất, Ám nhị, Ám ngũ, Ám thất".

Trong bóng tối xuất hiện bốn nam tử cung kính, chắp tay khuỵ gối, "Vương phi có gì phân phó?".

Y Vân cười tính kế, "Các ngươi mau đưa các nàng đi chơi đi".

Bốn người biết các nàng trong lời nói của Y Vân là ai, bọn họ khó xử nhìn gia nhà mình.

Quân Hàn Kỳ trong lòng cảm thấy thương cảm cho bốn Ám, những đứa trẻ đáng thương bị nàng tính kế, nhưng mà lời nàng nói là quan trọng nhất cho nên hắn cực kì thê nô nói: "Tất cả nghe theo nàng".

Dưới tình trạng thê nô của vương gia và sự tính kế của vương phi bốn Ám dẫn theo bốn người Đằng San đi chơi hội.

Trên nóc nhà chỉ còn lại hai bóng lưng ngồi cạnh nhau, Quân Hàn Kỳ nịnh nọt nói: "Vân nhi, màng có muốn ăn bánh không?".

Y Vân nghiêng đầu nhìn, nàng và hắn thân lắm à? Mà thôi chỉ là một cái tên không cần so đo với hắn, nàng lạnh nhạt nói: "Ăn".

Quân Hàn Kỳ lập tức vận kinh công bay đi, lấy tốc độ nhanh chưa từng thấy bay đi mua bánh, sau đó lấy tốc độ nhanh chưa từng thấy bay về.

Y Vân chưa ngồi ngẩn người được hai phút Quân Hàn Kỳ đã về, hai tay hắn xách hai cái giỏ trúc bên trong đủ các lại bánh, hắn híp mắt nịnh nọt nói: "Vân nhi ta mua xong rồi" sau đó là một tràng giới thiệu tên và công dụng các loại bánh.

"Đây là bánh hoa đào, bánh này do đầu bếp của Phượng Vũ tửu lâu làm ra, vị ngọt nhưng không ngấy, rất tốt cho làn da; đây là hoa đào chiên...bla...bla..."

Y Vân đầu đổ mồi hôi hột, là ai nói Chiến vương trời sinh tính cánh lãnh đạm, ít nói, ta khinh, hắn mà ít nói không bằng nói nàng là người câm luôn đi! Khoé miệmg nàng co rút, muốn nói không được, muốn cười cũng không xong.

"Vân nhi sao nàng không ăn?" Quân Hàn Kỳ sau một hồi giới thiệu thấy Y Vân vẫn chưa ăn thì ngẩng đầu hỏi, chẳng lẽ nàng không thích ăn các loại bánh này.

Y Vân trầm mặc tuỳ tiện bỏ một khối bánh vào miệng, xem như hôm nay nàng phá lệ không giống ngày thường ngồi nghe hắn nói vậy, thật đáng thương chắc là chục năm không được nói thoả thích nên hôm nay mới nói nhiều như thế.

Nếu Quân Hàn Kỳ biết được suy nghĩ của Y Vân chắc chắn sẽ kêu oan, hắn chỉ là muốn tìm đề tài mở miệng nên mới nói nhiều như thế.

Hai người một im lặng ăn, một vui vẻ nhìn tạo thành một bức tranh đẹp hài hoà khiến người ta không nỡ phá tan sự hài hoà đó.

Không biết Quân Hàn Kỳ lấy ở đâu ra một đoá hoa đào, nhẹ nhàng cài lên tóc Y Vân.

"Rất đẹp!"

Tay nàng vô thức sờ lên đoá hoa, dù sao kiếp trước chỉ lo làm việc rất ít thời gian để yêu đương. Vì vậy hành động của Quân Hàn Kỳ làm nàng hơi không tự nhiên.

Không khí tràn ngập vẻ ái muội. Quân Hàn Kỳ thuận tay lần nữa ôm lấy Y Vân, đầu nàng tựa vào ngực hắn, hai người ngồi chung một chỗ ngắm nhìn rừng đào, con phố...

Xem như hôm nay nàng phá lệ khác thường phóng túng cảm xúc của mình đi!