Thần Y Khí Nữ: Quỷ Đế Ngự Thú Cuồng Phi

Chương 306: Đùng đùng, đánh cho một tay hoà nhã




Phía trong không gian hòa nhã của Phượng Minh Trang, người đến đây mua vân cẩm của Bắc Thanh đều là đàn bà con gái, sự xuất hiện của Phượng Tân và Đao Nô, nhất là hướng mà Phượng Tân vừa đứng, tròng mắt của những tiểu thư và phu nhân đứng đó đều muốn rớt ra ngoài.

Hai con ngươi của Phượng Tân giống như hai viên ngọc màu đen thượng đẳng, đang tùy ý nhìn ngắm xung quanh, hoa văn màu tím nhạt trên áo bào vân cẩm càng khiến hắn có khí chất giống như các hoàng tử, chỉ là đứng đó thôi nhưng cũng giống như hoa nở rộ vào mùa xuân, sáng lạn hết cả một vùng.

Nhất là Hồng Ngọc Oánh, khuôn mặt của nàng ta lúc này sớm đã đỏ như quả cà chua.

Còn Hồng Minh Nguyệt thì đang dùng nhãn thần quan sát Phượng Tân.

Nhưng vớisự thông minh của Hồng Minh Nguyệt thì trong thời gian ngắn thế này căn bản không thể đoán ra thân phận của người đến.

Diệp Lăng Nguyệt nhìn thấy Phượng Tân, vừa muốn mở miệng thì đã thấy Phượng Tân hướng về phía nàng, nháy mắt mấy cái, ý muốn nói Diệp Lăng Nguyệt đừng lên tiếng.

“Chưởng quỹ, nếu ta muốn mua mấy khúc vải kia thì sao?” Phượng Sân chỉ vào mấy khúc vải mà Hồng Ngọc Oánh đang ôm trong tay.

Phượng vương muốn mua mấy khúc vải trong tay của nàng?

Hồng Ngọc Oánh nhanh chóng nhìn xuống mấy khúc vải trong tay, nàng vốn dĩ không thích chúng lắm nhưng bởi vì muốn tranh giành với hai tỷ muội Diệp Lăng Nguyệt nên mới tranh đoạt, nếu Phượng vương thích thì nàng rất sẵn sàng đem tặng cho hắn.

Nhưng chưởng quỹ làm sao có thể biết được tâm tư của Hồng Ngọc Oánh, hắn trước đó còn đang nịnh bợ Hồng Minh Nguyệt nên mới nói vải vóc là do Hồng Minh Nguyệt chọn trước.

“Vị công tử này, mấy khúc vải này là Minh Nguyệt công chúa của Hồng phủ đã nhìn trúng trước, quy củ của Phượng Minh Trang là…”

Chưởng quỹ còn sợ Phượng Tân không biết thân phận của Hồng Minh Nguyệt và thân phận của Hồng Ngọc Oánh nên vội vàng nói.

“Đao Nô.” Phượng Tân lên tiếng ra lệnh.

Đao Nô dạ một tiếng sau đó lấy ra một tấm lệnh bài, giơ ra trước mặt của chưởng quỹ Phượng Minh Trang.

Đó là một khối ngọc bài, mặt trên có khắc một chữ “Phượng”.

Chưởng quỹ vừa nhìn thấy tấm lệnh bài kia, sắc mặt rất nhanh thì thay đổi.

“Vị công tử này, lão nô có mắt như mù, những lời nói vừa rồi xem như lão nô chưa từng nói qua. Người có phượng lệnh trong tay có thể được ưu tiên lựa chọn tất cả các loại vải vóc trong Phượng Minh Trang.” Chưởng quỹ vừa nói vừa chắp tay hướng về phía của Hồng Minh Nguyệt, tỏ ý xin lỗi.

Sắc mặt của Hồng Minh Nguyệt nhanh chóng thay đổi, còn Hồng Ngọc Oánh thì vẫn đang là một bộ dạng si mê, đứng nhìn chằm chằm Phượng Tân, tự động đưa vải vóc trong tay đến trước mặt của Phượng Tân.

Phượng Tân không hề nói lời cảm tạ, hoàn toàn xem nàng giống như không khí.

“Tỷ tỷ, nếu quy củ của Phượng Minh Trang đã là như vậy thì xem như chúng ta nể mặt của chưởng quỹ. Chúng ta không cần những khúc vải này nữa, chúng ta sẽ chọn những khúc vải khác.” Hồng Minh Nguyệt cau mày một cái, liếc mắt nhìn Hồng Ngọc Oánh còn đang si mê.

Hồng Ngọc Oánh lúc này mới lưu luyến thu lại ánh mắt trên người Phượng Tân của mình lại.

Hai tỷ muội lại chọn lại những khúc vải mà trước đó đã nhìn trúng.

“Mấy khúc vải này ta cũng nhìn trúng.”

Phượng Sân lạnh nhạt nói.

“Mấy khúc này, ta nhìn trúng.”

“...”

“Mấy khúc này, ta nhìn trúng.”

Nguyên cửa tiệm, mỗi lần hai tỷ muội Hồng phủ nhìn trúng khúc vải nào thì Phượng Tân lại lạnh nhạt nói một câu, sau đó, chường quỹ chỉ có thể vừa lau mồ hôi trên trán vừa cúi mặt lấy mấy khúc vải từ trên tay của hai tỷ muội Hồng gia.

Đao Nô đứng sau lưng Phượng Tân, vải trong tay cũng càng ngày càng nhiều, đến cuối cùng, Đao Nô bất đắc dĩ nói.

“Gia, ta không cầm nổi nữa.”

Còn không phải sao, sức lực như trâu, dáng dấp như cột đình của Đao Nô, trên tay bây giờ đã ôm đầy vân cẩm Bắc Thanh với đủ các loại màu sắc.

Đến lúc này, coi như là kẻ ngu si đều nhìn ra được, Phượng Tân căn bản không phải đến mua vải, hắn chính là đến là để chống đối đến cùng với hai tỷ muội Hồng gia.

Trên gương mặt của Hồng Minh Nguyệt, ý cười từ có đến không, đến cuối cùng, ý cười đã hoàn toàn bị ngưng đọng lại.

“Muội muội, hắn là Bắc Thanh Phượng vương.” Hồng Ngọc Oánh thấp giọng nhắc nhở Hồng Minh Nguyệt.

Hồng Minh Nguyệt cảm thán một tiếng, trên mặt giống như có mây đen kéo đến.

Nàng không phải đồ ngốc, mới vừa rồi Phượng Tân lấy khối phượng lệnh ra, nàng lúc đó đã đại khái đoán ra thân phận của Phượng Tân.

Phượng lệnh của Phượng phủ vô cùng tôn quý, toàn bộ đại lục, cửa hàng nào chỉ cần có con dấu “Phượng”, bất luận cao thấp, đều là sản nghiệp của Phượng phủ Bắc Thanh.

Phượng Minh Trang vốn dĩ chính là một trong những sản nghiệp của Phượng phủ tại Đại Hạ, hôm nay Phượng Tân đến Phượng Minh trang là muốn đi thị sát sản nghiệp của Phượng phủ.

Nào ngờ vừa bước vào cửa thì đã nghe nói, hai vị tiểu thư của Lam phủ và tiểu thư của Hồng phủ đang ồn ào ở phía bên trong.

“Phượng vương, ngài như thế là có ý gì?”

Hồng Minh Nguyệt là người của Tam Sinh Cốc, ý thức đối với hoàng quyền vốn dĩ nhạt hơn người bình thường một chút.

Về vị Phượng vương này, nàng cũng đã nghe nói qua, nói cái gì là một người không để ý tới thế sự, tính cách ôn hòa, nhưng hôm nay vừa gặp, tính cách ôn hòa đâu không thấy chỉ thấy là một người thích gây sự.

“Không có ý gì, chỉ là muốn nói với Minh Nguyệt công chúa, ‘thân phận và địa vị không giống nhau, nếu như muốn chọn vải, cũng là bổn vương chọn trước, còn dư lại mới đến phiên các người chọn’.” Phượng Tân nói ra một cách tự nhiên.

Hắn là Vương gia của Bắc Thanh, mặc dù không có thực quyền nhưng bởi vì đã lập được một đế quốc thương nghiệp to lớn cho nên hắn ở trên thương trường chính là một vương giả hô phong hoán vũ.

Không có bất kỳ người nào có thể ăn hiếp nữ nhân của hắn ở trên địa bàn của hắn!

Trong con ngươi Hồng Minh Nguyệt, sự giận dữ bắt đầu xuất hiện.

Hồng Ngọc Oánh cũng uất ức cắn chặt môi, trong lòng khó chịu giống như bị mèo cào vậy.

Phượng vương, hắn đang muốn trút giận cho Diệp Lăng Nguyệt và Lam Thải Nhi nhưng tại sao Phượng vương lại giúp các nàng ta trút giận.

Lời vừa được nói ra rõ ràng chính là những lời mà trước đó Hồng Ngọc Oánh đã sỉ nhục Diệp Lăng Nguyệt và Lam Thải Nhi.

“Những lời nói hôm này của Phượng vương, Minh Nguyệt sẽ nhớ kỹ.” Hồng Minh Nguyệt nhìn Đao Nô, không chọn vải gì nữa, trực tiếp kéo Hồng Ngọc Oánh nghênh ngang đi ra ngoài.

Diệp Lăng Nguyệt và Lam Thải Nhi đứng ở một bên chỉ biết há hốc mồm ngạc nhiên.

Mãi cho đến lúc hai vị của Hồng phủ đi mất dạng rồi, Lam Thải Nhi lúc này mới giống như tỉnh mộng, thở phảo một cái.

“Lăng Nguyệt, muội nhanh nhéo ta một cái xem, ta không phải đang nằm mơ chứ. Hai con gà cỏ của Hồng phủ lại bị chọc tức đến nỗi bỏ đi?”

Lam Thải Nhi vừa mới nói xong, Diệp Lăng Nguyệt liền hung hăng nhéo nàng một phát, đau đến nỗi khiến Lam Thải Nhi nhảy dựng lên.

“Má ơi, đau quá, đây là thật. Ha ha, Phượng vương, ngươi đúng là thần tượng của ta, đùng đùng, đánh cho ngươi đẹp mặt luôn. Ngươi cư nhiên chỉ nói hai ba câu đã khiến cho tiểu thiên tài của Hồng phủ tức đến nỗi bỏ đi.” Lam Thải Nhi lần này đúng là bội phục sát đất đối với Phượng Tân.

Hồng Minh Nguyệt của Hồng phủ, còn trẻ nhưng đã nổi danh, không ai là không kính nể.

Thật không ngờ đạo cao một thước, ma cao một trượng, nàng ta lại bị Phượng Tân chọc tức đến nỗi không nói được lời nào.

“Lam đại tiểu thư, người đang nói cái gì vậy? Phượng Tân nghe không rõ, ta chỉ là tới mua vải thôi.” Phượng Tân cười vô cùng xán Lạn, trong đôi mắt kia xuất hiện mấy phần nghịch ngợm..

“Phượng vương, ngươi không cần giả bộ nữa, ta biết ngươi không nỡ thấy Lăng Nguyệt nhà ta bị người khác khi dễ. Nếu không ngươi mua nhiều vải như vậy làm cái gì.” Ngươi đừng nói là một đại nam nhân như ngươi lại thích mặc vải màu hồng nha.”

Lam Thải Nhi trong lúc nói đã thầm nghĩ, cho tới hôm nay nàng mới phát hiện, muội muội bảo bối nhà mình và Phượng Tân nhất định là trời tạo một đôi.

Hai người đều có hai đặc điểm lớn đó là nội tâm đen tối, đúng là trời tạo một đôi.