Thần Y Khí Nữ: Quỷ Đế Ngự Thú Cuồng Phi

Chương 302: Hạ Đô đệ nhất ác nữ




Mối quan hệ của Diệp Lăng Nguyệt và thái tử Thái Bảo Hồng Phóng, Yến Triệt và Lại Cô đều biết.

Yến Triệt bởi vì từ nhỏ đã mồ cô cha mẹ, cho nên đối với tình cha mẹ cũng rất là nhạt nhẽo.

Nhưng Lại Cô rất bất bình thay cho Diệp Lăng Nguyệt. Đều là con gái Hồng phủ, Hồng Phóng tại sao lại đối xử với Hồng Minh Nguyệt và Diệp Lăng Nguyệt cách biệt một trời một vực.

“Chuyện này, ngươi làm rất tốt, Yến Triệt, lấy chút ngân lượng cho nàng.” Quy định Quỷ Môn có công liền thưởng, có tội liền phạt.

Cũng là nhờ vào những thành viên trụ cột này của Quỷ Môn thì Diệp Lăng Nguyệt mới có thể không cần xuất đầu lộ diện mà vẫn có thể biết rất rõ mọi chuyện trong phủ đệ của những quý tộc ở Hạ Đô kia.

Tứ Đại Quý Tộc Hầu muốn cùng nhau đối phó nàng một người con gái nhỏ bé của Lam Phủ như nàng sao? Thật là có chút thú vị.

“Môn chủ, địch sáng ta tối. Lại Cô nói không sai, chỉ tiếc là chúng ta không nghe ngóng được, Hồng Phóng những người đó cụ thể là định hành động như thế nào.” Trên khuôn mặt cương nghị của Yến Triệt có vài phần buồn rầu.

“Lại Cô, mấy ngày này ngươi để ý động tĩnh bên phía Liễu Thanh, Hồng Phóng nhất định sẽ tìm Liễu Thanh thương lượng chuyện này. Nếu ta đoán không sai, chuyện lần này, nhất định có quan liên hệ mật thiết với hai mẹ con Lạc Quý phi.” Về thủ đoạn ra tay của Lạc Quý phi thì Diệp Lăng Nguyệt đã sớm ngờ tới, nên cũng sẽ tức nước vỡ bờ với hai mẹ con.

Nàng thật lòng muốn biết, Hồng Phóng bọn họ lần này, có thể thả ra đại chiêu gì.

Tin tức Diệp Lăng Nguyệt chuẩn bị được sắc phong làm Nguyệt công chúa vừa truyền đi thì không quá một ngày đến ngày thứ hai trên buổi trầu sáng, cầm đầu tứ Đại Quý Tộc Hầu là Hồng thế tử, An Quốc Hầu lần lượt thượng thư.

“Chúng thần nghe nói mấy ngày gần đây, Hoàng hậu nương nương muốn sắc phong nhị tiểu thư nhà Lam Phủ làm Công chúa. Nhưng, từ lúc Đại Hạ khai quốc đến nay, mấy trăm năm, hoàng thất dòng họ Công chúa, hoặc là tôn nữ quý tộc, hoặc là người có công lớn, phẩm hạnh đoan chính, tiếng lành đồn xa. Diệp Lăng Nguyệt, từ nhỏ xuất thân dân dã, không hiểu lễ nghĩa, đã có rất nhiều lần trở mặt với những con gái đại thần dòng họ Quý Nữ. Cô gái này giảo hoạt, tính cách lạnh nhạt, nếu như phong làm Công chúa đại Hạ, quả thật làm nhục sự uy quyền của Đại Hạ.”

Bốn quyển sổ, không ngoại lệ tất cả đều là đang trách móc phẩm hạnh không đoan trang của Diệp Lăng Nguyệt. Trong cuốn sổ của thái tử Thái Bảo Hồng Phóng liền nói, Diệp Lăng Nguyệt còn chưa xuất giá đã thủy tính dương hoa (dễ dàng thay đổi như dòng nước), có quan hệ không rõ ràng với nhiều nam nhân, giống như tại trong phủ mình nuôi một gã nam tử ngoại bang.

Trừ việc này ra, trong Hạ Đô rất nhiều quý nữ mệnh phụ cũng dưới sự khích lệ của Chư Cát Nhu mà cũng lần lượt tiến cung, ở trước mặt Thái hậu quở trách Diệp Lăng Nguyệt làm người ngạo mạn, còn động thủ mà giáo huấn con gái của bọn họ.

Sau khi Lam Ứng Vũ đại tướng quân biết được tin tức này liền chửi ầm lên trong triều đường, đã động tay động chân với thái tử Thái Bảo Hồng Phóng, cũng may lúc đó Vũ Hầu và An Quốc Hầu đều có mặt ở đó, mới kéo hai người ra.

Lần náo loạn này khiến Hạ Đế hao tâm khổ tứ, không để ý tới lời khẩn cầu của Hoàng hậu, quyết định tạm thời không sắc phong Diệp Lăng Nguyệt là Công chúa.

Trong Hạ Đô, tin tức về Diệp Lăng Nguyệt cũng rầm rộ lên tận trời cao, qua một ngày Diệp Lăng Nguyệt liền trở thành ác nữ nổi tiếng nhất Hạ Đô. Lam phu nhân giận đến nỗi đổ bệnh, Lam Thải Nhi càng là nóng lòng muốn xông tới Hồng phủ liều mạng với người nhà Hồng Phóng một phen.

“Trên đời này, tại sao lại có một người cha ruột lòng dạ độc ác đến như vậy. Lăng Nguyệt, khuê danh của con bị hủy hoại, sau này làm sao mà lập gia đình đây.” Trong Hồng phủ, gương mặt Lam phu nhân đầy lo lắng.

Năm nay Diệp Lăng Nguyệt cũng đã mười bốn tuổi, trước đó thì Lục Hoàng tử và Thanh Hải Thế tử, đều rất có tình cảm với nàng.

Chỉ tiếc, Lăng Nguyệt không muốn gả vào hoàng cung, nhưng bây giờ xảy ra chuyện, những người có mặt mũi ở Hạ Đô có ai dám tiếp nhận Diệp Lăng Nguyệt nữa.

Lam phu nhân là một người thành thực, Diệp Hoàng Ngọc đem con gái giao phó cho hai vợ chồng người chăm sóc, kết quả Diệp Lăng Nguyệt bị người khác bịa đặt bôi nhọ. Người là một nghĩa mẫu lại bất lực, điều này khiến cho Lam phu nhân rất khổ tâm.

Vừa nói đến nỗi đau, Lam phu nhân không nhịn được lau nước, Diệp Lăng Nguyệt và Lam Thải Nhi nhìn thấy đều vô cùng đau đầu.

“Nghĩa mẫu, cũng chỉ là một vài kẻ tiểu nhân tung tin đồn nhảm, không bao lâu sau nữa đương nhiên sẽ quên đi thôi. Mẹ, người không cần quá bận tâm. Hơn nữa, nữ nhi còn nhỏ, chuyện lập gia đình thì vẫn còn sớm quá. Con cũng muốn giống như đại tỷ, ở cùng người và nghĩa phụ thêm mấy năm nữa.” Diệp Lăng Nguyệt hồn nhiên nói.

Thêm nữa, Lam Thải Nhi cũng lớn hơn Diệp Lăng Nguyệt ước chừng khoảng chín tuổi. Nàng năm nay đã hai mươi ba, ở Đại Hạ, con gái mười ba, mười bốn tuổi là có thể đính hôn, mười lăm mười sáu tuổi đã làm mẹ, cũng không phải ít.

Lam Thải Nhi thế nhưng hoàn toàn lại là một nữ đại niên. Điều này, trước đây khi Diệp Lăng Nguyệt ở Ly thành lúc gặp Lam Thải Nhi cũng đã đau đầu.

Sau này khi nàng nhận vợ chồng Lam gia làm nghĩa phụ nghĩa mẫu, và cũng từ hai người mà mơ hồ biết được chút ít tin tức. Lúc Lam Thải Nhi mười bốn mười lăm tuổi, vốn cũng đã đính hôn rồi, chỉ là sau này vì một số nguyên nhân nào đó mà Lam Thải từ hôn cùng với người đó.

Vợ chồng Lam gia sợ Lam Thải Nhi không vui nên chưa bao giờ thúc giục hôn sự của nàng.

Diệp Lăng Nguyệt nhìn dáng vẻ của Lam Thải Nhi, cũng không đem chuyện từ hôn lưu tâm ở trong lòng và cũng không có hỏi nhiều.

“Mẹ, người cũng đừng bận tâm làm gì cho mệt. Lăng Nguyệt muội nhà chúng ta làm sao mà không có ai muốn cưới chứ. Chí ít thì con dám bảo đảm rằng sẽ có một người nhất định sẽ lấy muội ấy.” Lam Thải Nhi bĩu môi, mẫu thân nhà nàng à, chính là tính cách quá nhu thuận, rất hay đa sầu đa cảm.

Vì sao con gái cứ phải tìm người để gả đi, nàng cảm thấy, nếu như không tìm được người tâm đầu ý hợp với mình thì thà không lấy chồng còn hơn.

“Lời này là thật chứ? Thải nhi, người mà con nói là người như thế nào, người đó họ gì, tên gì? nhà có mấy người? làm nghề nghiệp gì?” Lam phu nhân vừa nghe xong, mắt vốn vẫn còn đang đỏ lập tức sáng quắc lên, khuôn mặt biến sắc cực nhanh khiến Diệp Lăng Nguyệt và Lam Thải Nhi đều xem thế là đủ rồi.

“Tỷ tỷ, muội đột nhiên nghĩ ra, vài hũ rượu muội vừa làm ra còn chưa kịp đưa đến Túy Tiên Cư, tỷ với muội cùng đi đưa rượu đi.” Diệp Lăng Nguyệt chỉ cần dùng đầu ngón chân cũng có thể đoán ra người mà Lam Thải Nhi muốn nói là ai.

Rất sợ Lam Thải Nhi không giữ được miệng, dẫn đến hiểu lầm, nàng túm lấy Lam Thải Nhi mà kéo ra ngoài.

“Lăng Nguyệt, muội vội cái gì, những việc nặng nhọc như thế này để cho tên cơ bắp lực lưỡng Yến Triệt kia làm là được rồi. Hiazz! ” Lam Thải Nhi gào la, ngay lập tức không thấy bóng dáng đâu. Lam phu nhân nhìn thấy cười khổ lắc đầu.

“Phu nhân, nàng thân thể không sao chứ?” Lam Ứng Vũ đi tới.

“Phu quân, chuyện của Nguyệt nhi chắc là có lời giải thích?” Lam phu nhân thấy Lam Ứng Vũ, vội vàng hỏi.

Danh hiệu Công chúa này, nói ra thì cũng chỉ là một hư danh, nhưng một người dân thường chưa kết hôn trực tiếp được sắc phong làm Công chúa, điều này trong lịch sử Đại Hạ là chuyện có một không hai.

Nếu như Diệp Lăng Nguyệt được sắc phong, đây không thể nghi ngờ là đó là một sự thắng lợi lớn của quan viên bình dân với Đại Hạ quý tộc của Đại Hạ!

“Lão tặc Hồng Phóng này và mấy người quý tộc Hầu cùng nhau chống lại việc sắc phong Nguyệt nhi là Công chúa. Hạ Đế hôm nay cũng có ý kiến với Lăng Nguyệt, nói là chuyện này để sau hãy bàn tiếp. Nói tới nói lui, chỉ tiếc Nguyệt nhi là thân con gái, nếu như nó là nam nhi, lấy thông minh cùng tài trí và thiên phú của nó, nhất định có thể dựa vào đôi bàn tay, trong quân doanh, dốc sức làm ra nổi tiếng đất trời.” Trên mặt Lam Ứng Vũ vẫn còn có mấy khối máu ứ đọng, đây là lúc sáng nay trên triều đình động thủ với Hồng Phóng mà lưu lại.