Thần Y Khí Nữ: Quỷ Đế Ngự Thú Cuồng Phi

Chương 274: Thiên cấp linh bảo, vu trọng xuất thủ




“Hạ lão đại, về trấn phái Thần Khí của Thái Ất phái, ngươi hiểu được bao nhiêu?” trên đường Diệp Lăng Nguyệt hỏi Hạ lão đại.

“Tổ tiên của Diệu Thủ Không Không môn đã từng có một số ghi chép trong những tài liệu. Thần Khí vô cùng phi thường có sức mạnh đủ để hủy diệt thiên địa rất đáng sợ, nó là Thái Ất phái chưởng môn, trong một lần ngẫu nhiên đã tìm được Thần Khí.” Hạ lão đại nhìn về tế đàn nơi cao nhất của Thái Ất phái, một tòa Tế Kiếm đài nằm trên đỉnh Thương Sơn.

Lúc gần tới đỉnh núi, nhiệt độ không khí không hề giảm xuống mà ngược lại đột nhiên tăng lên cao mấy độ.

Diệp Lăng Nguyệt không khỏi ngạc nhiên nghĩ chẳng lẽ trên Thương Sơn cũng ẩn núp núi lửa ẩn hình chưa hình thành nào đó. Rất nhanh, Diệp Lăng Nguyệt liền phát hiện nàng đã đoán sai.

Trên đài Thương Sơn Tế Kiếm không hề có núi lửa, nguyên nhân khiến cho nhiệt độ xung quanh đỉnh núi tăng lên, cây cỏ không thể sinh trưởng là bởi vì trên đài Tế Kiếm có một cái đỉnh.

Đó là một cái đỉnh lớn đen kịt phải có tới năm người thanh niên trai tráng mới có thể ôm hết cái đỉnh. Xung quanh đỉnh còn quấn tám thanh trường kiếm.

Hàng trăm nghìn năm trôi qua thế nhưng tám thanh trường kiếm bốn phía vẫn sáng loáng như lúc ban đầu. Mỗi một thanh trường kiếm liền bảo vệ một phương vị của Thái Ất phái, lần lượt đại diện cho Đông Tây Nam Bắc, Đông Nam, Tây Nam, Đông Bắc, Tây Bắc.

“Địa cấp thượng phẩm Linh khí.”

Trải qua một quãng đường bôn ba lúc mọi người thấy tám thanh kiếm, mắt ai nấy cũng đều không khỏi phát sáng lên.

So sánh với tám thanh Địa cấp thượng phẩm Linh Kiếm này thì những thứ đúc trước kia nhất định chính là rác rưởi.

“Hạ lão đại, bên trong mấy thanh kiếm có một phần là Niết Bàn thiết.”

Diệp Lăng Nguyệt quan sát đến tám thanh kiếm, chỉ cần vừa nhìn là có thể nhận ra điều bất thường.

Hạ lão đại cùng Hạ lão tam vừa nghe, mặt lộ vẻ vui mừng. Đối với bọn họ mà nói, Địa cấp Linh Bảo còn xa mới sánh được với đôi chân hữu dụng của Nhị đệ.

“Cái này mấy thanh Linh Khí này không tệ, ta muốn.” Bạc Tình vất vả cả một quãng đường, cuối cùng sau khi nhìn thấy mấy thanh Địa cấp Linh Kiếm chất lượng cực tốt này, nhất thời cũng mở cờ trong bụng.

Địa cấp Linh Bảo trước đây của nàng ta đã bị nổ tung, giờ đây ngay lập tức lại tìm được tám thanh Địa cấp Linh Khí cũng coi như là thu hồi lại được vốn.

“Tiểu tổ tông, mấy vị. Trấn Phái Chi Bảo đang ở trước mắt, lão sinh có lẽ sẽ phải đắc tội. Tám thanh Linh Kiếm thực sự rất quan trọng với Ngự Hỏa Tông.” Hỏa diễm Lão Ẩu cũng chắp tay một cái, năm tên đệ tử sau lưng nàng cũng đều đã rất nghiêm chỉnh chờ sự phân phó.

“Có thể có được Linh Khí hay không thì còn phải dựa vào bản lĩnh cá nhân thôi.” Hạ lão đại và Hạ lão tam dứt lời tất cả đều bay vọt lên không trung dẫn đầu xông lên tế đàn.

Hỏa diễm Lão Ẩu phát ra một tiếng huýt sáo năm để tử cùng nàng giống như một mũi tên liền phi lên theo sát phía sau.

“Ai nấy đều vô cùng gấp gáp, vội vàng để kịp đầu thai bất thành, tất cả quay lại cho ta.” Bạc Tình bật cười, cái chuông màu xanh lục quấn trên cánh tay đột nhiên to lên mấy lần như một quả dưa hấu, ở giữa không trung đinh linh linh phát ra một tràng âm thanh mê người. Tiếng chuông truyền tới trong tai của mọi người thì ai nấy đều cảm thấy đầu óc trở nên trống rỗng.

Những sợi tơ màu xanh lục ở dưới chân giống như những cây dây leo mọc dài ra đem trói chặt bảy người lại. Những sợi tơ màu lục này càng giãy dụa thì lại càng ăn sâu vào da thịt bấy nhiêu, bên trên thậm chí còn mọc ra những chiếc gai nhỏ và nhọn đâm sâu vào trong da thịt.

“Đây là?”

Sắc mặt của Hỏa diễm Lão Ẩu trông còn khó coi hơn là khóc, nàng liếc nhìn chiếc chuông kia.

“Bắc Đẩu hoán nguyên linh, quả thật nghĩ không ra vợ chồng Tông chủ lại đem bảo bối lợi hại như vậy tất cả đều giao cho tiểu tổ tông.”

Xem ra, tất cả mọi người có mặt ở đây bao gồm cả Hỏa diễm Lão Ẩu, trước giờ đều bị Bạc Tình lừa gạt.

Tất cả mọi người đều cho rằng cái chuông kia của nàng chỉ là một loại Địa cấp Linh Bảo của Tuyệt Tình Tông, Nhiếp Hồn Linh. Nhưng hôm nay xem ra cũng không phải là Địa cấp Linh Bảo mà là một Thiên cấp hạ phẩm Linh Bảo. Mỗi một món Thiên cấp Linh Bảo đều khó có thể có thể dùng lời diễn tả được công hiệu đáng sợ của nó.

Tác dụng của Bắc Đẩu hoán nguyên linh chính là thông qua những sợi tơ màu xanh đem hút lấy hết những nguyên lực trên người chuyển đến trên người của Bạc Tình.

“Thoải mái, thật là thoải mái.” Nguyên lực từ trên người của sáu người họ càng ngày càng dồi dào. Bạc Tình nhanh chóng bay về hướng của tám thanh linh kiếm, nàng đã sắp tóm được thanh kiếm thứ nhất.

“Bạc Tình, ngươi muốn một mình nuốt cả tám thanh kiếm, lẽ nào ngươi đã quên lời hẹn ước trước đó của chúng ta.” Diệp Lăng Nguyệt ở phía sau Bạc Tình liền tiến lên.

Một tiểu vô lượng chỉ, Bạc Tình phải lui lại mấy bước.

“Thập Tam, ngươi cũng muốn ngăn cản ta?”

Bạc Tình nhìn Diệp Lăng Nguyệt, trong đôi mắt đẹp tuyệt kia ánh mắt chợt lóe lên có vài phần phức tạp, lại có vài phần lo nghĩ.

Bạc Tình nàng từ nhỏ đến lớn, trong từ điển nhân sinh của mình sẽ không hề có hai từ chia sẻ. Nàng muốn có được tám thanh bảo kiếm của Thái Ất phái, thì bất luận như thế nào cũng phải đoạt được.

Thế nhưng người ngăn trở nàng lại là Hồng Thập Tam.

“Thả hạ lão đại bọn họ, chúng ta chỉ cần hai thanh Linh Kiếm, sáu thanh còn lại ngươi có thể lấy đi.”

Tám thanh bảo kiếm khiến ai nấy cũng đều đổ xô vào nhưng ở trong mắt Diệp Lăng Nguyệt, cũng không quý báu là bao.

Trên người nàng có dấu bản đồ đúc Thiên cấp thượng phẩm thần binh Cửu Long Ngâm, chỉ cần sau này nàng có đủ tu vi, thu thập đủ tài liệu thì Thiên cấp thần binh nàng cũng đều có thể tự mình đúc được. Huống hồ, Diệp Lăng Nguyệt luôn cảm thấy, tám thanh bảo kiếm xuất hiện ở nơi này cũng không hề đơn giản như vậy.

“Không được, đồ của ta thì nhất định tất cả đều là của ta. Thập Tam, ta không muốn thương tổn ngươi.” Bạc Tình mím mím môi, ánh mắt rơi trên cánh tay của Diệp Lăng Nguyệt.

Con kia ở trên cánh tay tinh tế trắng nõn như con gái còn ôm lấy túi thuốc. Bạc Tình sẽ không quên là do nguyên nhân gì mà mình phải lưu lại đây.

Nếu đổi lại là bất kỳ người nào khác, cho dù là Hỏa diễm Lão Ẩu giao tình rất tốt với Tuyệt Tình Tông, Bạc Tình cũng có thể không nương tay mà liền giết.

Có lẽ duy chỉ có Hồng Thập Tam, cả dọc đường cõng nàng, giúp nàng giải quá độc Bạc Tình mới không hạ thủ.

“Nếu đã là như thế thì chúng ta chỉ có thể hợp lực mà đánh một trận.” Diệp Lăng Nguyệtthân lên một tiếng, thần thức khẽ động, tinh tiên như kiểu quỷ mị hư vô, chia ra làm sáu treo ở bên cạnh người của nàng.

“Thập Tam, ngươi không phải là đối thủ của ta. Ta cũng không sợ độc của ngươi, trên người ta có Giải Bách Độc Linh Bảo.” Bạc Tình có chút gấp gáp, tức giận đến cắn chặt răng, hận không thể tiến lên mà chói Hồng thập tam lại mà vứt ở một bên.

Dưới tác dụng của Bắc Đẩu hoán nguyên linh, trên người Bạc Tình nguyên lực đã tiếp tục trở nên mạnh mẽ. Thực lực của nàng hôm nay không thua gì một gã cao thủ Luân Hồi Tứ Đạo.

Coi như là Hạ lão đại và Hỏa diễm Lão Ẩu cũng chưa chắc sẽ là đối thủ của nàng, càng không cần phải nói một kẻ hèn mọn như Hồng Thập Tam.

“Nàng ấy không phải là đối thủ của ngươi, còn ta thì sao?” Phía sau truyền đến giọng nói lạnh như băng của một người.

Bạc Tình ngẩn ra còn chưa kịp quay đầu lại, một cổ quái lực phía sau ập tới, bị một cước từ không trung đạp xuống.

Bảy người vốn đang bị Bắc Đẩu hoán nguyên linh trói chặt chẳng biết từ lúc nào chỉ còn lại có sáu. Hỏa diễm Lão Ẩu và Hạ lão đại, Hạ lão tam đều không nói ra lời.

Ngay cả bọn họ cũng không cách nào thoát ra được khỏi Bắc Đẩu hoán nguyên linh, sáu đệ tử Hỏa diễm Lão Ẩu thì Tiểu Lục lại đương nhiên không biết thoát khỏi được từ khi nào.

“Các ngươi đừng nhìn lão sinh, lão sinh cũng không biết Tiểu Lục lúc nào...” Hỏa diễm Lão Ẩu bất lực.

“Thừa lời! tu vi của đồ đệ mình, ngươi là sư phụ lại không biết?” Trong lòng Hạ lão đại và Hạ lão tam tâm tình không thể không phức tạp.