Thần Y Khí Nữ: Quỷ Đế Ngự Thú Cuồng Phi

Chương 272: Số một bại gia tử




Bảo bối trên người tiểu tử này quả không ít.

Ngay cả đến Vu Trọng thân là quỷ đế khi nhìn thấy Bạc Tình mày cũng không hề chau mày chút nào, liền lấy ra một địa phẩm thượng phẩm Linh Bảo, cũng muốn hung hăng không cân bằng một phen.

Chỉ thấy sau khi Bạc Tình lấy ra Lôi Thần Châu, thân ảnh của nàng lơ lửng ở giữa không trung.

Một đôi mắt đầy mê hoặc tức giận nhìn xuống mặt đất, những con Bích Mục Thạch Thú trông như những con bọ chét.

Những thứ xấu xí quái dị bám chặt đánh chết không đi này, xem hôm nay bà nội mày giẫm chết lũ chúng mày như thế nào.

Bạc Tình chân mày liền đông cứng lại, nhanh chóng hối thúc Lôi Thần Châu trong tay, Lôi Thần châu vừa khởi động, một luồng lực Lôi Đình bên trong thể thần châu bắt đầu rục rịch.

Trong không trung phát ra những tiếng vang bi bi bo bo, từng luồng lực Lôi Đình lớn bằng cánh tay lơ lửng bên cạnh Bạc Tình. Khóe miệng nàng hiện lên một nụ cười tanh máu.

Chỉ thấy giữa không trung hồng y Bạc Tình bay dập dờn, ngọc thủ của nàng vung lên, những lực Lôi Đình bên cạnh nàng từng luồng từ trên không trung lao xuống.

Những Bích Mục Thạch Thú hung ác ngang ngược, đứng trước lực Lôi Đình của khai sơn toái thạch tất cả bị đánh trúng.

Bởi vì tàn sát mà đáy mắt Bạc Tình liền dâng lên một luồng hồng quang khát máu. Nàng ta lúc này mới giống là một người của Ma Tông

Tam nhãn Bích Mục Thạch Thú tận mắt thấy đồng bạn của mình tất cả đã bị đánh chết, nỗi tức giận trong lòng càng thêm sâu.

Nó chợt kêu lên một tiếng gầm, bốn chân ra sức đạp thật mạnh xuống đất một cái, phía sau cư nhiên sinh ra một đôi cánh, mãnh mẽ mà bổ nhào tới vị trí của Bạc Tình ở giữa không trung.

Nó thân pháp linh mẫn, cấp tốc tránh né lực công kích của lực Lôi Đình.

“Bảo hộ tiểu tổ tông.”

Hỏa Diễm Lão Ẩu thấy thế quá sợ hãi. Nàng ta liền vút lên trời cao cùng vài tên đệ tử Ngự Hỏa tông cùng nhau vây quanh Bích Mục Thạch Thú kia.

Trong miệng tam nhãn Bích Mục Thạch Thú phun ra một cột sáng, năng lượng đó có thể đem một tên đệ tử Ngự Hỏa tông đang đứng cản mình ở phía trước lập tức xé rách.

Dưới uy lực to lớn của cột sáng, thậm chí là vượt cả mức uy lực của nhiều quả Lôi Chấn Tử cùng nổ tung một lúc.

Hỏa Diễm Lão Ẩu kinh hãi, suýt chút nữa là bị cột sáng kia bắn trúng, phía sau lưng giống như là bị người khác dùng sức nâng lên một chút, trong nháy mắt liền dịch chuyển đi mấy mét. Quay lại nhìn thì phát hiện phía sau bất thình lình là đệ tử nhỏ nhất của mình.

Hỏa Diễm Lão Ẩu lúc này cũng không rảnh đi hỏi vì sao ngay cả mình cũng không có cách nào tránh né được sự tấn công mà đệ tử của mình lại có thể tránh thoát được.

Trên bầu trời, Bạc Tình lại không có may mắn như vậy.

Lúc ý thức được cột sáng kia không phải chuyện đùa, đáy mắt của Bạc Tình, lần đầu tiên có sự lo lắng.

“Dám đe dọa bà cô ta, bà cô ta sẽ liều mạng với ngươi.” Khuôn mặt Bạc Tình không hề có chút thay đổi biểu cảm. Lôi Thần châu trong tay vèo một tiếng, liền bay ra bên ngoài.

Địa cấp Linh Bảo Lôi Thần châu ném vào trong miệng tam nhãn Bích Mục Thạch Thú, lập tức liền nổ tung.

Lực Lôi Đình rất mạnh, đừng nói là thân thể tam nhãn Bích Mục Thạch Thú kể cả toàn thân được làm bằng sắt thì căn bản cũng chịu không nổi.

Một tiếng nổ vang rung chuyển núi rừng, tất cả mọi người đều bị một lực rất mạnh đánh vào, chấn động đến hoa mắt tai điếc.

Lúc ý thức được Bạc Tình làm nổ Địa cấp Linh Bảo, đánh chết tam nhãn Thạch Thú, Diệp Lăng Nguyệt thở phào đồng thời lập tức nghiến răng nghiến lợi đứng lên.

Bại gia, thiên tử đại bại gia.

Diệp Lăng Nguyệt thấy vậy đau lòng nhức óc, Bạc Tình người này lại trực tiếp đem một viên Lôi Thần châu đi nổ tung. Lại còn là vì chỉ để giết một con tam nhãn Bích Mục thú.

Đây chính là Địa cấp thượng phẩm Linh Bảo, bảo bối mà nàng muốn một cái cũng đều không cầu được.

“Ưm “

Bạc Tình từ giữa không trung rơi xuống.

Cùng lúc Bạc Tình rơi xuống đất thì nguyên hình của tam nhãn Bích Mục thú đã bị nổ chết cũng biến thành An Mẫn Hà.

Tình hình của Bạc Tình không được tốt, vừa mới rồi tuy là dùng Lôi Thần châu nổ chết tam nhãn Bích Mục Thạch Thú, nhưng vẫn là bị cột sáng kia làm bị thương cánh tay. Trên tay của nàng, đã bắt đầu biến sắc, xuất hiện dấu hiệu hóa đá.

“Ngươi muốn làm gì!” Hỏa diễm Lão Ẩu thấy Diệp Lăng Nguyệt xé rách y phục của Bạc Tình, lớn tiếng quát lên.

“Còn có thể làm gì, giúp nàng ta trị thương.” Đến lúc nào rồi, lão thái bà này còn cằn nhằn. Diệp Lăng Nguyệt tức giận.

Mặc dù không biết, An Mẫn Hà tại sao lại đột nhiên biến thành hình dạng như quỷ như thế, thế nhưng sự công kích vừa rồi của nàng ta đã mang theo độc hóa đá của Bích Mục Thạch Thú.

Bạc Tình bị hắn đả thương, nếu như không trị liệu kịp thời thì muộn mất.

“Ngươi có chắc chắn là sẽ chữa khỏi được?” Hỏa diễm Lão Ẩu bị người khác giao phó phải chăm sóc thật kỹ lưỡng cho Bạc Tình. Diệp Lăng Nguyệt không rõ lai lịch, lại là đồng mình với Hạ lão đại. Hắn làm sao biết được Diệp Lăng Nguyệt có phải là nhân cơ hội này hãm hại Bạc Tình, mưu đồ gây rối.

“Có chắc chắn hay không, cũng phải chữa đã mới biết được.” Diệp Lăng Nguyệt mắt thấy trên tay Bạc Tình, độc hóa đá dần dần xâm lấn. Cánh tay vốn như ngọc chạm nay đã hóa thành màu xám xanh.

Hắn mặc trong tay nàng có đỉnh tức, thế nhưng chưa từng trị liệu qua về độc hóa đá nên không thể đánh cược được. Nếu không phải là nể mặt Bạc Tình cũng là đồng mình với mình, Diệp Lăng Nguyệt thật muốn rời đi.

Trên khuôn mặt quyến rũ của Bạc Tình mồ hôi nhỏ giọt.

“Không được, lão sinh không tin ngươi.” Trong đôi mắt già nua của Hỏa diễm Lão Ẩu tràn đầy vẻ đề phòng. Bất luận thế nào đi nữa cũng không đồng ý để Diệp Lăng Nguyệt tới gần Bạc Tình.

Đối với Hạ lão đại đám người, Hỏa diễm Lão Ẩu cũng chưa hoàn toàn tin tưởng.

Sở dĩ vừa rồi cùng bọn họ cùng nhau đi tới, hoàn toàn là bởi vì Bạc Tình kết thành liên minh cùng đối phương. Thêm nữa trước đây Diệp Lăng Nguyệt dụng độc dễ dàng đánh bại An Quốc Hầu và Nhạc lão thân thủ không thua gì so với nàng.

Hỏa Diễm Lão Ẩu có chút kiêng dè với Diệp Lăng Nguyệt cũng có thể hiểu được.

Hắn làm sao biết được Diệp Lăng Nguyệt có thể lợi dụng cơ hội chữa trị cho Bạc Tình mà hạ độc ngầm ngay trên cơ thể của Bạc Tình.

Thân phận của Bạc Tình đặc biệt, phải phòng bị đối phương có ý mưu cầu lợi ích, mới tiếp cận Bạc Tình.

“Bà già chết tiệt.” Diệp Lăng Nguyệt chửi một câu, thần thức của nàng khẽ động, Tinh Tiên xẹt qua thi thể của An Mẫn Hà.

Trên con dao găm vẫn còn dính máu của An Mẫn Hà.

Diệp Lăng Nguyệt giơ tay chém xuống, dao găm lau qua tay trái của nàng.

“Ngươi!” cơ thể Bạc Tình chấn động, nhìn tay Diệp Lăng Nguyệt cũng chuyển sang màu xám xanh.

Không đợi Hỏa Diễm Lão Ẩu và Hạ lão đại kịp phản ứng, Diệp Lăng Nguyệt lấy ra chút đan dược, giả ý dùng tay trái đem thuốc đắp trên vết thương của chính mình, vết cắt của Tinh Tiên Chủy không sâu, không một hồi nữa. Sau một hồi Diệp Lăng Nguyệt đã đem càn đỉnh lọc sạch độc trên tay.

“Lần này đã tin rồi chứ.” Diệp Lăng Nguyệt tức giận, đi lên phía trước nhanh chóng đưa đan dược phối hợp cùng đỉnh tức để lọc sạch độc hóa đá cho Bạc Tình.

Bạc Tình không biết do trúng độc hay là bởi vì vết thương thực sự rất đau, đôi mắt sưng đỏ giống như mắt thỏ. Lúc Diệp Lăng Nguyệt trị thương giúp nàng ta, nàng vẫn cúi thấp đầu, trên đôi lông mi thật dài có một lớp sương mù trắng xóa.

Hồng Thập Tam vì để cứu mình mà không tiếc tự đâm chính mình. Trong đầu Bạc Tình vẫn hiện lên động tác Diệp Lăng Nguyệt vung dao trong chớp mắt.

Lúc một đao kia hạ xuống, Bạc Tình cảm thấy còn đau hơn với vết thương của chính bản thân mình.

Ngoài cha mẹ mình ra thì trên đời này còn có ai đối tốt với mình như vậy nữa. Tâm trạng Bạc Tình bách chuyển thiên hồi.

Hồng Thập Tam, tại sao ngươi lại muốn đối với ta tốt như vậy... Ta... Ta có thể báo đáp cho ngươi cái gì.

Sau khi trải qua việc chữa trị, độc trên người Bạc Tình đã sạch, sắc mặt của nàng cũng tốt hơn nhiều, chỉ là nàng ta thấy ánh mắt của Diệp Lăng Nguyệt thâm trầm hơn rất nhiều.