Trên đời này, luôn luôn có một số người như vậy, phải trải qua bài học kinh nghiệm xương máu mới hiểu một số việc. Bài học kinh nghiệm này chính là nói cho bọn họ biết, cái gì không nên dụng, nàng, đồ của Diệp Lăng Nguyệt thì người khác chớ hòng mơ tưởng.
An Quốc Hầu và Nhạc lão sau khi nghe xong, lại âm thầm vận công điều tra một chút, phát hiện chính như Diệp Lăng Nguyệt từng nói, bọn họ tuy là vận khí khống chế được độc nhưng độc tố kia đang ra sức ăn mòn tu vi của bọn họ.
Nếu tình trạng này cứ kéo dài mãi đừng nói là độc tố không thể giải trừ mà tu vi của bọn họ cũng sẽ bị phế bỏ đi.
“Hồng Thập Tam, lão phu thề sẽ phải giết ngươi!”
Sau một tiếng tiếng giận đến nghiến răng nghiến lợi, chỉ nghe thấy “Xì xì” hai dòng máu mũi, rơi xuống mặt đất, trên mặt đất bỗng xuất hiện hai cánh tay còn đang run rẩy.
Diệp Lăng Nguyệt sờ mũi thầm nghĩ trong lòng.
“Lúc nào cũng hoan nghênh đón tiếp, nhưng điều kiện tiên quyết là các ngươi có thể tìm được "Hồng Thập Tam".”
Từng hành động cử chỉ của Diệp Lăng Nguyệt đều lọt vào trong mắt của mấy người Ngự Hỏa tông và Hạ lão đại, xúc động hơn là trong lòng cũng dấy lên từng chút ớn lạnh.
Trong đầu của bọn họ đều chỉ có một ý niệm.
Hồng Thập Tam này quả là một nhân vật lòng dạ độc ác. Cùng so sánh với Hồng Thập Tam, Ma Tông cũng thay đổi không mấy tà khí.
Chính là có một lần này sự việc độc sát tam thiếu Khai Cương Vương phủ, ép hai cao thủ đại luân hồi cảnh tự chặt đi cánh tay phải của mình, khiến danh tiếng Hồng Thập Tam của nàng trên trên đại lục thanh danh vang dội.
Bạc Tình ở một bên nhìn thấy hết sức phấn khởi, hai mắt sáng rực lên.
“Thập Tam à, ta đã sống vài chục năm rồi mà vẫn là người đầu tiên ta gặp phải, so với ta còn là người ác độc, còn rắn rết, còn vô liêm sỉ cộng thêm không biết xấu hổ.” Bạc Tình tỏ ra rất là đại lão gia mà vỗ vỗ vai Diệp Lăng Nguyệt, người kia nghe thấy những lời “Ca ngợi” kia nghe sao mà chói tai quá.
Tay Bạc Tình dừng tại giữa không trung, nàng ta cảm thấy có một ánh mắt với lực sát thương lớn đang ở một hướng nào đó mà nhìn nàng.
Nhưng khi Bạc Tình xoay người sang chỗ khác, lại phát hiện ánh mắt đó không còn nữa.
“Đứng lại, các ngươi cho rằng chiếm lấy bản đồ thì có thể ra đi thong thả như vậy ư?”
Nhạc lão và An Quốc Hầu mặc dù đứt một cánh tay nhưng hai người dù sao cũng là cao thủ luân hồi cảnh, khi bị người khác coi như một con khỉ sau khi bị đá một cước bọn họ há nào mà chịu để yên.
Hồng Thái Tử cũng âm trầm, ra lệnh vài tên thị vệ ra sức dùng Lôi Chấn Tử uy hiếp bọn họ.
“Muốn đánh nhau đúng không, các ngươi cho rằng ta sợ các ngươi sao.” Bạc Tình kêu lên.
“Chờ một chút, có cái gì đó không đúng.” Diệp Lăng Nguyệt nghe được từng đợt thanh âm quái dị.
Hồng Thái Tử cùng An Quốc Hầu đám người cũng nghe thấy. Tầm mắt của bọn họ hướng nhìn bốn phía chú tạo đài. Khi nhìn rõ tình hình quanh mình, tất cả mọi người đều hoảng sợ.
Bích Mục Thạch Thú, số lượng Bích Mục Thạch Thú nhiều đến vô kể, đang không ngừng tụ tập tại chú tạo đài. So với lúc trước gặp Bích Mục Thạch Thú ở dược điện thì lần này số lượng Bích Mục Thạch Thú càng thêm kinh người, nhất là một con Bích Mục Thạch Thú dẫn đầu không giống với Bích Mục Thạch Thú đồng loại, tư thế bò của nó có chút kỳ quái, trên đầu của nó có ba con mắt.
Nó nhìn thấy một đám người. Trong tay bọn họ, cầm binh khí chú tạo đài Thái Ất phái.
Người ngoài... Cướp đoạt vật giả của Thái Ất phái… Chết.
Chết!
Trên người Bích Mục Thạch Thú ba mắt quái đản khí tức hung ác trong nháy mắt phun trào ra.
Bích Mục Thạch Thú ba mắt mang theo lượng lớn Thạch Thú xuất hiện, khiến tình thế hết sức căng thẳng ban đầu xoay chuyển một cách nhanh chóng.
Ai cũng biết, nếu không cấp tốc đột phá vòng vây thì bọn họ sẽ bị đám Thạch Thú điên cuồng này xé thành trăm mảnh.
Trần Thác đã chết, Trần Tuyền cũng tàn tật, trong số những người điều khiển này chỉ còn lại có một là Hồng Thái Tử và Hồng Ngọc Lang.
“Bảo vệ thái tử!” An Quốc Hầu đang bị trọng thương vẫn lập tức đưa ra một sự lựa chọn của người bề tôi. Hắn phẫn nộ quát lên một tiếng, thân ảnh hóa thành một luồng nguyên lực.
Chỉ nghe thấy “Oành “ một tiếng, An Quốc Hầu xem xét tự thân nguyên lực Luân Hồi cảnh, phi thân một cái mang theo Hồng Thái Tử, nhảy vào trong đám Thạch Thú. Thân ảnh của hắn biến ảo thế như chẻ tre, một nhát liền giết chết mấy con Bích Mục Thạch Thú, xông ra khỏi trùng vây.
Lại nhìn tới Nhạc lão, sau một hồi cân nhắc, hắn liền bay vút qua dùng cánh tay phải còn lành lặn, một tay xốc Hồng Ngọc Lang lên.
“Nhạc lão, cứu ta!” Trần Tuyền bị gãy chân nhìn thấy, sắc mặt trong nháy mắt trắng bệch ra. Nàng tuyệt nhiên không ngờ rằng, Nhạc lão luôn luôn bảo vệ mình và huynh trưởng trong thời khắc sinh tử trước mặt này lại chọn cứu lấy Hồng Ngọc Lang.
Nhạc lão biết, lần này, hắn bảo vệ không chu toàn khiến Trần Thác chết, Trần Tuyền lại bị tàn phế.
Mặc dù là hắn mang theo một thứ nữ là Trần Tuyền, trở về Khai Cương Vương phủ thì Khai Cương Vương gia tuyệt sẽ không tha thứ cho hắn. Nếu đã là như thế, hắn liền dứt khoát chọn cứu lấy Hồng Ngọc Lang.
Đối phương mặc dù cũng là một gã con thứ, thế nhưng hắn xuất thân quý tộc Hầu Phủ, lại là con nối dõi duy nhất của thái tử Thái Bảo Hồng Phóng. Giá trị khi cứu hắn đương nhiên là cao hơn nhiều so với việc cứu Trần Tuyền.
Giọng nói của Trần Tuyền rất nhanh liền biến mất. Nàng đôi chân tàn phế chỉ dựa vào vài người thị vệ Vương phủ thì căn bản là không có cách nào mà ngăn cản được Bích Mục Thạch Thú đang nổi điên kia.
Cơ thể bị hóa đá của nàng rơi đập trên mặt đất, thậm chí ngay cả đến cơ hội để kêu thảm một tiếng cũng không có.
Nhìn thấy một màn đầy bất ngờ ấy, Diệp Lăng Nguyệt đầu tiên là sững sờ, nhưng ngay lập tức, trong lòng nàng nhanh chóng có sự cảnh giác.
Nàng phát hiện, con Bích Mục Thạch Thú ba mắt dẫn đầu kia cũng không hề đuổi theo An Quốc Hầu cùng Nhạc lão đám người đang trốn chạy kia, mà đôi mắt đỏ như máu kia đang từng bước đi về phía các nàng.
Đối mặt với cảnh tượng kinh hoàng như thế, còn có biết bao nhiêu một lượng lớn Bích Mục chịu hiệu quả thạch hóa, Hỏa Diễm Lão Ẩu và Hạ lão đại đều dùng mắt trầm ngâm trước nay chưa từng thấy.
Bọn họ cũng biết, nếu như hoàn toàn bị bao vây thì ngay cả cơ hội chạy lấy mạng cũng không có.
“Bạc Tình, cẩn thận.” Hỏa Diễm Lão Ẩu lời còn chưa dứt thì một con Bích Mục Quang Thạch Thú ba mắt liền như một cơn bão vệt sáng tối sầm trong mắt bỗng chớp động và hóa thành một cột sáng bắn về phía Bạc Tình.
Không biết tại sao con Bích Mục Thạch Thú ba mắt kia lại đặc biệt có chút căm hận Bạc Tình.
Không sai, Bích Mục Thạch Thú ba mắt hiếm gặp này chính là An Mẫn Hà biến thành.
Ả ta bởi vì tham lam cùng lòng, liều lĩnh mà tu luyện bí quyết Thái Ất Phệ thú, sau khi nuốt vào linh hạch cuả Bích Mục Thạch Thú ả ta liền rơi vào trong sự điên cuồng.
Ả không nhớ rõ cha của mình cũng không nhớ rõ thân phận của mình, thế nhưng trong tiềm thức, ả lại nhớ rất rõ Bạc Tình.
Bởi vì Bạc Tình rất giống với Diệp Lăng Nguyệt, nàng hễ xuất hiện liền đoạt đi đại bộ phận ánh mắt của nam nhân.
Trong tiềm thức của An Mẫn Hà, giống như Bạc Tình nhìn thành Diệp Lăng Nguyệt, nhìn thành chướng ngại lớn là Phượng Vương mà ả không thể có được.
Như là như phát điên, trong mắt Bích Mục Thạch Thú ba mắt, bắn ra từng luồng lục quang hóa đá. Những người khác muốn lên trước cứu trợ, nhưng Bích Nhãn thạch đầu thú thật sự là quá nhiều.
“Súc sinh, ngươi thật sự cho rằng bản cô nãi nãi ta rất dễ dàng mà bắt nạt sao!” Bạc Tình từ nhỏ liền được hết sức chủng ai, từ khi nào lại trở nên thảm hại quá, bị một con súc sinh bức cho đến mức phải quanh mòng mòng.
Trong cơn giận dữ, từ trong ống tay nàng chợt lấy ra thứ gì đó liền giơ lên. Đó là một hạt châu, bên trong hạt châu Lôi Bạo lực đang đập.
Có thể hấp thụ thiên địa lôi đình lực Lôi Thần châu?
Lúc nhìn thấy hạt châu kia, đừng nói là Hạ lão đại đám người, ngay cả Vu Trọng đều không khỏi co rụt con ngươi lại.
Cái này là thứ tốt trên người Bạc Tình, quả thật là không ít.