Thần Y Khí Nữ: Quỷ Đế Ngự Thú Cuồng Phi

Chương 245: Nhất kiến chung tình




Sau chuyện thuốc bột đen, Nam Cung Kiếm do thông đồng với địch phản quốc bị cách chức điều tra, Nam Cung phủ bị tịch thu nhà cửa, Nam Cung phu nhân bị xử trảm tại chỗ. Trên dưới Nam Cung phủ, nam tử bị cho vào quân đội, nữ tử làm quan kỹ.

Thi thể Nam Cung Khuynh Lâm trong Ngự Y Viện nổ tung mấy ngày không có ai đến nhặt xác.

Những người thân thiết với nàng lúc còn sống, không một ai lộ diện.

Trước đó Hồng Ngọc Oánh và Nam Cung Khuynh Lâm bởi vì hội thưởng hoa mà dạn nứt tình cảm, sau khi biết tin tức liền rất vui mừng.

“Nam Cung Khuynh Lâm cái đứa không biết điều, còn cho rằng mình vào Ngự Y Viện thì giỏi lắm hay sao, còn bị chết ngoài ý muốn ở Ngự Y Viện, ngay cả một người nhặt xác cũng không có.” Hồng Ngọc Oánh mới vừa trong phòng luyện công luyện xong một bộ quyền pháp, mồ hôi nhỏ giọt. Sau khi nghe bọn thị nữ nhắc tới những chuyện tào lao trong thành, Hồng Ngọc Oánh châm chọc nói.

Tiết trời đã bắt đầu vào đông, mùa đông ở Hạ Đô từ trước tới giờ không lạnh, chỉ là năm nay có chút khác thường. Vừa mới vào mùa đông, trên cây cối trong sân đã lốm đốm sương trắng.

“Ngọc Oánh, mẹ nghe nói thi hài Nam Cung tiểu thư vẫn chưa tẩm liệm, mẹ đã lấy danh nghĩa của con phái người đi an tang nó rồi.”

Gia Cát Nhu mang theo vài lão ma ma đến.

Thấy con gái người đầy mồ hôi bà dịu dàng lau mồ hôi trên trán cho Hồng Ngọc Oánh.

“Mẹ, tại sao phải nhặt xác cho ả, người đàn bà đó lần trước hại con xấu mặt trước mặt thái hậu và thái tử.” Hồng Ngọc Oánh tức giận nói.

“Ngọc Oánh, con tuổi còn nhỏ việc lấy ơn báo oán này mới có lợi cho thanh danh của con.” Gia Cát Nhu đối rất đau đầu với người con gái lớn của mình, nếu nó bằng nửa sự thông minh của con gái út thì việc lên làm thái tử phi chỉ là chuyện sớm hay muộn mà thôi.

“Thanh danh nữ nhân Hồng phủ không phải đều đã bị một mình tiểu muội chiếm lấy rồi sao. Mẹ sắp cuối năm rồi, mẹ nói xem tiểu muội lần này không biết có về ăn tết không?” Hồng Ngọc Oánh ngoài miệng oán trách.

Tiểu muội thông minh của nàng đã hơn hai năm chưa về. Lần trước là bởi vì đại thọ ông nội mới trở về.

Hồng Minh Nguyệt từ nhỏ bái nhập môn hạ Tông Môn, sáu bảy tuổi đã rời Hồng phủ. Trong trí nhớ của Hồng Ngọc Oánh, ngay cả dung mạo của muôi muội cũng không còn nhớ rõ, chỉ nhớ nàng tuổi tuy nhỏ nhưng dáng dấp cực đẹp, ngay cả bản thân mình cũng không bằng.

Hồng Ngọc Oánh có đôi khi cũng thầm vui mừng, may mắn tiểu muội Hồng Minh Nguyệt đã gia nhập vào tông môn, không màng đến bất kỳ danh lợi địa vị trong thế tục, bằng không vị trí thái tử phi căn bản không tới lượt nàng người làm tỷ tỷ này.

“Tiểu muội con lần trước có gửi phong gia thư về nó nói lần này đang làm nhiệm vụ cho Tông Môn.” Gia Cát Nhu lúc nhắc đến con gái út của mình, giữa hai lông mày tràn đầy sự đắc ý và yêu mến.

“Tiểu muội đã có thể làm nhiệm vụ cho Tông Môn? Vậy muội đã là đệ tử nội môn rồi?” Hồng Ngọc Oánh không ngừng hâm mộ, nàng hiện tại cũng chỉ là tiên thiên cảnh, tiểu muội nhỏ hơn nàng một tuổi nghe nói đã đột phá đến đại nguyên đan cảnh, thậm chí ít ngày nữa sẽ xung kích luân hồi cảnh.

“Cơ duyên của tiểu muội thật không tồi, thiên phú lại tốt. Nếu như lần này nhiệm vụ thành công có thể sẽ trở thành đệ tử nòng cốt.” Con gái út này của Gia Cát Nhu, thuở nhỏ phúc duyên đã rất tốt, năm nàng ra đời, khắp bầu trời tường vân bao phủ, nói là trên bầu trời Vũ Khúc Tinh chuyển thế.

Hồng phủ trên dưới đều cho rằng, thai bào này của Gia Cát Nhu sẽ là một đứa con trai, nào ngờ rằng khi sinh ra lại là bé gái trắng mịn như bột.

Nhưng Hồng Minh Nguyệt cũng rất có chí tiến thủ, tu vi trong tương lai của nàng nhất định sẽ vượt qua lão hầu gia của Hồng phủ, vượt ra cả ngoài Đại Hạ.

“Ngọc Oánh, hôm nay con cùng mẫu thân ra Phổ Tế Tự bên ngoài thành thắp hương, cầu phúc thay cho cha và muội muội con. Cha con gần đây bởi vì chuyện của Nam Cung tướng quân và Ngự Y Viện mà bận tối mày tối mặt.” Gia Cát Nhu nói.

Hồng Ngọc Oánh không có hứng thú gì đối với thắp hương bái phật, nhưng không từ chối nổi mệnh lệnh của mẫu thân Gia Cát Nhu, chỉ có thể ngồi yên vị trên xe ngựa Hồng phủ. Hai mẹ con một trước một sau, ra khỏi thành.

Đi đến cửa thành, trên bầu trời tuyết rơi bay phấp phới tựa như lông vũ, Hồng Ngọc Oánh ở Hạ Đô ấm áp bao lâu như vậy, đây là lần đầu chứng kiến Hạ Đô có tuyết rơi.

Nàng không khỏi hiếu kỳ mở mành xe ra. Vừa đúng lúc đó có một chiếc xe ngựa từ bên cạnh đi qua. Lúc thấy chiếc xe ngựa kia đôi mắt của Hồng Ngọc Oánh nhất thời trở nên sáng rực.

Ngựa kéo xe là một con tuấn mã thượng hào, Hồng Ngọc Oánh vừa nhìn cũng biết đó là một con linh câu quý giá hơn xích thố thông của ca ca mình. Chạy trong tuyết tốc độ nhanh như một trận thanh phong không dấu vết.

Lần trước tại tiệm linh thú Hồng Ngọc Oánh bởi vì Diệp Lăng Nguyệt nên không thể chọn một linh thú thích hợp, chuyện này nàng vẫn luôn canh cánh trong lòng. Hôm nay thấy con tuấn mã này, thần hồn đều bị lấy mất.

Nàng nhìn phía trước xe ngựa của mẹ đã ở phía trước kéo ra một đoạn lối rẽ, lại nhìn con mã câu thượng đẳng kéo xe ngựa đã quẹo vào con đường tuyết vắng vẻ ngoài cửa thành, Hồng Ngọc Oánh không nói lời nào, liền ra lệnh phu xe đuổi theo xe con ngựa kia.

Nàng nhìn cờ xe ngựa kia không có bất kỳ ký hiệu nào của quan phủ, nghĩ đến đối phương cũng không phải là người có quyền thế gì cũng lắm chắc cũng chỉ là phú hộ của Hạ Đô.

“Tiểu thư, phu nhân còn đang ở trước mặt chờ người đấy.” Phu xe Hồng phủ khó xử.

“Bảo ngươi đuổi theo thì ngươi đuổi theo, một phu xe hạ đẳng dám ra mệnh lệnh cho bổn tiểu thư, có tin ta đuổi ngươi không.” Hồng Ngọc Oánh trợn trừng mắt, phu xe vì bảo toàn bát cơm, chỉ có thể đuổi theo xe ngựa trên đường tuyết.

Vượt qua một mảnh rừng rậm, Hồng Ngọc Oánh cuối cùng cũng đuổi kịp chiếc xe ngựa kia.

Phía trước, bên ngoài một tòa hành cung Phượng Tân vừa mới từ trên xe ngựa đi xuống.

Sau khi nghe tiếng xe lục cục, khuôn mặt Đao Nô trầm xuống.

“Vương gia, chiếc xe ngựa kia vẫn theo chúng ta từ cửa thành, hay là...”

“Không sao, đó là xe ngựa của phủ Hồng thái bảo.” Phượng Tân ánh mắt lóe sáng, sắc mặt so với tuyết rơi dưới đất còn trắng hơn.

Lần này khí trời chuyển lạnh thêm nữa Diệp Lăng Nguyệt bận việc ở Ngự Y Viện, hàn chứng trong cơ thể của Phượng Tân lại có dấu hiệu phát tác. Hắn mấy ngày nay đều phải ở trong hành cung Ôn Tuyền.

Nhưng nếu địa nhiệt ở hành cung Ôn Tuyền vẫn không thể làm ổn định bệnh tình của hắn thì chỉ có thể trở về Bắc Thanh tìm phương án khác.

“Người phía trước đứng lại cho ta.” Hồng Ngọc Oánh từ trên xe ngựa nhảy xuống.

“Ngựa của các ngươi, bổn quận chúa nhìn trúng rồi, bao nhiêu tiền ta mua.”

“To gan, ở đâu ra nha đầu quê mùa dám vô lễ với Phượng Vương.” Đao Nô vừa nghe lông mày dựng ngược, nổi trận lôi đình dọa đến phu xe của Hồng phủ từ trên xe ngựa rơi xuống. Hồng Ngọc Oánh cơ thể mềm nhũn chấn động như bị đánh một quyền ngay ngực.

Phượng Vương?

Hồng Ngọc Oánh nghe thấy sững sờ, chiếc xe ngựa này là của vị Phượng Vương Bắc Thanh.

“Đao Nô, bỏ đi.” Hồng Ngọc Oánh lại nhìn phía trước, chỉ thấy thiếu niên phía trước quay đầu lại.

Chỉ là nhìn thoáng qua, Hồng Ngọc Oánh liền cảm thấy hô hấp và tim đập ngay lập tức đều dừng lại.

Tuyết mỏng như bông liễu vậy rơi trên người vị thiếu niên.

Hồng Ngọc Lang đệ đệ và phụ thân Hồng Phóng của Hồng Ngọc Oánh đều là mỹ nam xuất chúng, nhưng so với vị thiếu niên trước mặt này thì không bằng.

Hắn giống như đệ nhất đóa hàn mai trong ngày mùa đông, trong trẻo nhưng lạnh lùng cao quý, thu hút tất cả ánh mắt nhìn của mọi người.

Sau khi căn dặn Đao Nô một tiếng liền đi vào hành cung Ôn Tuyền, chỉ để lại cho Hồng Ngọc Oánh một bóng lưng nhanh như chớp, giống như là dương xuân bạch tuyết biến mất trong tích tắc.

Hồng Ngọc Oánh đứng trước xe ngựa, cả người dường như phát điên vậy mãi cho đến khi cả người nàng bị đông cứng, xe ngựa Gia Cát Nhu cũng đã tìm đến thì nàng vẫn đứng ở trước hành cung Ôn Tuyền tựa như một pho tượng điêu khắc.