“Tổng quản đại nhân, Nam Cung phương sĩ và Tiết phương sĩ…” Một gã phương sĩ mặt đầy bụi đất thở không ra hơi chạy tới.
“Cái gì, Khuynh Lâm nó làm sao?”
Cừu tổng quản một tay xốc tên phương sĩ kia lên, những người phía sau thấy khuôn mặt dữ tợn của Cừu tổng quản cũng sợ đến nỗi nói lắp bắp.
“Nam Cung phương sĩ bị nổ chết, Tiết phương sĩ cũng bị thương nặng, đan lư của bọn họ nổ tung.”
Cừu tổng quản nghe xong cả người bất động đứng không vững lui về phía sau mấy bước, mặt trắng bệch như tờ giấy không còn tý máu nào.
Chết? Nam Cung Khuynh Lâm bị nổ chết.
Phía sau, Mạnh phó tổng quản nghe được đan lư nổ, mí mắt cũng không ngừng giật giật, nhất thời chợt nhớ lại mấy ngày trước Nam Cung Khuynh Lâm mua bột thuốc đen.
Hai thầy trò ác độc chỉ vì lợi ích cá nhân đã dùng thuốc bột đen thủ đoạn thâm độc như vậy.
Cừu tổng quản líu lưỡi trong lòng không khỏi nghi hoặc không cần đoán cũng biết nhất định là Diệp Lăng Nguyệt đã đánh tráo đan lư của Nam Cung Khuynh Lâm.
“Cừu tổng quản, việc đã xảy ra rồi xin hãy nén bi thương. Trước hết hãy thông báo cho người của phủ Nam Cung.” Mạnh phó tổng quản vẻ mặt ân cần đỡ lấy Cừu tổng quản.
“Thông báo... Không, chuyện lần này nhất định không phải ngoài ý muốn, ta nhất định phải điều tra rõ ràng rốt cuộc là người nào hại chết đồ đệ của ta.” Cừu tổng quản giận dữ, nhất là khi nhìn thấy Diệp Lăng Nguyệt và Mai phương sĩ bình yên vô sự đi ra từ trong đám đông.
Người nên chết thì không chết, người không đáng chết lại chết. Trong này, nhất định là xảy ra chuyện gì mà hắn không biết. Chuyện này tuyệt sẽ không như vậy mà bỏ qua được.
Ngọn lửa rất mạnh duy trì liên tục ước chừng hơn nửa canh giờ.
Vụ nổ lần này tuy thanh thế không nhỏ, nhưng cũng may người bị thương cũng không nhiều. Ngoài những người bị thương nặng và Nam Cung Khuynh Lâm chết ra, những phương sĩ khác trong đan phòng, phần lớn cũng chỉ là bị sặc khói hoặc là bị lửa thiêu làm bị thương.
“Con ta, Khuynh Lâm của ta.” Tiếng gào khóc long trời lở đất.
Gia quyến trong phủ Nam Cung tướng quân nghe được tin đã vội chạy tới Ngự Y Viện Nam Cung phu nhân được mấy thị nữ dìu đỡ xông vào trong.
Bên người của nàng, một vị nam tử lưng hùng vai gấu đứng bên, mắt hắn ngấn lệ, thân cao tới bảy thước chính là binh mã Đại Hạ đại tướng quân Nam Cung Kiếm.
“Nam Cung tướng quân, Khuynh Lâm, nó…ầy.” Cừu tổng quản thấy Nam Cung tướng quân cùng Nam Cung phu nhân không ngừng đau buồn, gương mặt xấu hổ.
Hắn phất tay sai người thu dọn thi thể của Nam Cung Khuynh Lâm.
Nam Cung Khuynh Lâm là người gần đan lư nhất, lúc đan lư bị nổ tung hỏa lực mãnh liệt khiến cả người nàng đều nổ tung bay đi. Những mảnh đan lư vỡ vụn cứa lên mặt hủy hoại toàn bộ khuôn mặt và thi thể cũng bị bỏng với diện tích lớn.
Chứng kiến nữ nhi như hoa như ngọc, chỉ trong một buổi sáng mà hình dáng đã biến thành than cốc. Nam Cung phu nhân thảm thiết kêu lên một tiếng đi qua đó, mấy thị nữ bên cạnh nàng cũng gọi trời kêu đất khóc chết đi sống lại.
“Khuynh Lâm.” Nam Cung tướng quân là một đấng nam nhi bảy thước như vậy cũng không nhịn được mà mắt hổ rưng rưng.
Nhưng hắn dù sao cũng là dũng tướng sa trường, sau một hồi bi thương đau đớn con mắt nghiêm nghị đảo một vòng, quát hỏi.
“Đan lư của con ta tại sao lại tự dưng nổ.” Nam Cung Kiếm chỉ có mỗi một đứa con gái Nam Cung Khuynh Lâm, thường ngày đều dung túng cho tính cách ngỗ nghịch bướng bỉnh của nàng.
Chỉ là hắn không bao giờ nghĩ tới, lần này nữ nhi lại bởi vì tính bướng bỉnh của mình mà phải trả giá bằng cả mạng sống. Nhân sĩ chết, thế nhưng người hại chết nữ nhi của hắn, hắn nhất định không dễ dàng tha thứ.
“Nam Cung tướng quân, chuyện này ta đang muốn thương lượng với người. Đã tìm được đan lư.” Cừu tổng quản sai người thu thập toàn bộ mảnh vỡ của đan lư giao cho Nam Cung Kiếm.
Cừu tổng quản thấy mảnh vỡ đan lư đã chứng tỏ có người đem đổi đan lư của Mai phương sĩ và Tiết phương sĩ.
Còn về phần là ai đổi, thì chỉ có người đổi mới biết.
Cừu tổng quản liếc mắt nhìn Diệp Lăng Nguyệt trong đám đông, nàng cũng đang nhìn Cừu tổng quản. Chết đến nơi còn không biết, Cừu tổng quản cười lạnh nhạt.
Nam Cung Kiếm ngưng thần nhìn đan lư, thấy nó sớm đã tứ phân ngũ liệt.
Thế nhưng chỉ cần dùng tay sờ, lại dùng mũi ngửi sẽ phát hiện trên đan lư có một mùi cay mũi.
Thuốc bột đen!
Sau khi Nam Cung tướng quân nhận biết ra được mùi của thuốc bột đen, bỗng rầm một tiếng, mảnh vỡ đan lư trong tay hóa thành mạt bụi.
“Có người rắc thuốc bột đen trong đan lư. Sáng sớm nay có người nào đã động vào đan lư này?” Nam Cung tướng quân ánh mắt liếc nhìn qua đám người, khi nhìn tới một người phương sĩ, người đó liền lén nhìn ánh mắt của Cừu tổng quản.
“Tướng quân, lúc sáng nay tiểu nhân thấy Diệp phương sĩ từ trong đan phòng đi ra.” Tên phương sĩ kia chỉ vào Diệp Lăng Nguyệt.
Trong khoảng thời gian ngắn, ánh mắt của tất cả mọi người đều tập trung trên người Diệp Lăng Nguyệt. Diệp Lăng Nguyệt nhấc mày. Nàng không nhớ rõ sáng nay có gặp vị phương sĩ này.
Xem ra Cừu tổng quản bọn họ còn có hậu chiêu. Nam Cung Khuynh Lâm chết đi, bọn họ còn chưa hết hi vọng vẫn muốn cắn ngược lại một cái.
“Diệp phương sĩ, ngươi chính là Diệp quận chúa. Ta nghe nói, ngươi từng nhiều lần xung đột với con gái của ta.” Nam Cung Kiếm oán độc trừng mắt nhìn Diệp Lăng Nguyệt, ánh mắt kia dường như muốn xé nàng thành hai nửa.
Trực giác nói cho Nam Cung Kiếm rằng cái chết của con gái hắn nhất định có liên quan đến Diệp Lăng Nguyệt.
“Nam Cung tướng quân là đang nghi ngờ ta bỏ thuốc bột đen vào trong đan lư của Nam Cung phương sĩ? Ha ha, tại sao ta lại phải làm như vậy. Dạo gần đây ta mới cùng Mai phương sĩ chuyển đến đan phòng riêng, tiền đồ sán lạn, không đáng để đi tính kế với Nam Cung phương sĩ khi vẫn còn đang ở trong đan phòng chung.” Diệp Lăng Nguyệt không chút hoang mang nói.
Diệp Lăng Nguyệt nói như thế, những phương sĩ khác cũng thấy nàng nói có lý.
Nếu thật muốn nói bởi vì đố kị mà rắc thuốc bột đen, nếu so sánh tỷ lệ Nam Cung Khuynh Lâm hãm hại Diệp Lăng Nguyệt là lớn hơn chút.
“Có phải là ngươi làm hay không, nhốt vào đại lao quân bộ sau khi thẩm vấn sẽ biết. Người đâu, bắt Diệp phương sĩ lại.” Nam Cung Kiếm sớm đã muốn nắm giữ trái tim Diệp Lăng Nguyệt.
Tiếng nói vừa dứt, bốn năm tên tướng sĩ trong quân đội tay cầm xiềng xích đến bắt Diệp Lăng Nguyệt.
“Khoan đã, các ngươi tại sao có thể bắt người vô cớ, còn muốn dùng xiềng xích.” Mai phương sĩ căng thẳng.
Đại lao quân bộ, đó là nơi thẩm vấn gian tế nước khác, thủ đoạn bên trong tàn nhẫn không gì sánh bằng. Diệp Lăng Nguyệt chỉ là một cô gái nếu như bị nhốt ở nơi như vậy, còn có thể sống xót mà đi ra được sao.
Nàng định chắn ngang trước mặt Diệp Lăng Nguyệt.
“Diệp phương sĩ sáng sớm đều ở cùng với ta, ta dám lấy tính mạng nhà ta ra đảm bảo. Nàng tuyệt đối không động tay động chân đối với đan lư của Nam Cung phương sĩ.”
Mai phương sĩ gào thét trước mặt những tướng sĩ chỉ nghe quân lệnh hoàn toàn vô dụng.
Bọn chúng một tay đẩy Mai phương sĩ ra, xiềng xích trong tay liền hướng về phía tay chân Diệp Lăng Nguyệt.
Diệp Lăng Nguyệt thấy thế trong lòng cười nhạt, mượn cớ gán ghép tội danh muốn hãm hại nàng nhưng không dễ dàng như vậy.
Nào ngờ xiềng xích còn chưa lên còng, chợt nghe thấy tứ đạo chủy quang lóe lên.
Chỉ nghe mấy tiếng “Leng keng”, nhanh như mưa rào bắn ra, xẹt qua huyền thiết xiềng xích, xiềng xích cứng rắn vô cùng, vừa đụng phải “Tinh Tiên” huyền giai thượng phẩm, giống như cắt đậu phụ cắt thành mấy khúc.
Tinh Tiên vừa xuất hiện khí thế như một tia sáng xuyên qua mặt trời, chỉ thấy sáu lưỡi đao bảo hộ bên cạnh Diệp Lăng Nguyệt.
Vài tên tướng sĩ hậu thiên đỉnh phong, trong khoảng thời gian ngắn không có cách nào gần cơ thể Diệp Lăng Nguyệt.